Về tới nơi, Cố Tư Mẫn liền nói với Lãnh Hạo Dạ: "Hạo Dạ, ngươi mau phái người đi điều tra. Mặc kệ hắn có bối cảnh gì, nếu người này có thể trở thành người của mình tất nhiên là chuyện tốt, hắn cũng không đơn giản giống bên ngoài như vậy, chỉ là tiềm lực bên trong của người này chưa được khám phá mà thôi."
Cố Tư Mẫn nói ra lời này rất tự tin, tuy rằng nàng chưa biết thân phận cùng bối cảnh thật sự nhưng nàng chính là coi trọng năng lực của Vinh Cẩn Du.
"Vâng." Lãnh Hạo Dạ cung kính cúi đầu.
Cố Tư Mẫn nhếch khóe môi, nói: "Còn nữa, công tử Hàng Châu tuần phủ hôm nay bị đánh nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Ngươi phái người đi xử lý một chút, nhớ kỹ, nhất thiết đừng để lộ ra, ngăn chặn là được."
Mặc kệ Vinh Ngọc có thể giải quyết được Hàng Châu tuần phủ hay không, chính mình nên xử lý Hàng Châu tuần phủ trước để khi đó Vinh Ngọc sẽ thiếu mình một cái ân tình thật lớn.
Chiêu này của Cố Tư Mẫn quả nhiên cao minh, không nhắc tới thân phận công chúa, chỉ lấy thân phận Cố Nhạ Nhan cùng Vinh Cẩn Du kết giao. Bây giờ còn có thể mượn chuyện Vinh Cẩn Du tự mình gây sự với Hàng Châu tuần phủ để Vinh Cẩn Du thiếu nàng một cái ân tình.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Lãnh Hạo Dạ quỳ xuống hành lễ sau đó liền lễ phép rời khỏi phòng, một khắc cùng không ngừng lại đi làm chuyện chủ tử phân phó. Trong lòng hắn, cho dù là chuyện nhỏ của chủ tử cũng chính là chuyện lớn của mình, chuyện người khác lớn cỡ nào đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ. Hắn chỉ cần nghe lệnh và tuân theo là được, cũng không cần hỏi nhiều.
Lãnh Hạo Dạ người này trung thành tuyệt đối. Hàng ngày, ở phương diện đối nhân xử thế có chút lãnh đạm vô tình, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của Cố Tư Mẫn, không nhiều chuyện cũng không phản kháng.
Lãnh Hạo Dạ lui ra ngoài, Sở Lưu Tô thấy công chúa có vẻ hơi mệt liền liếc mắt ra hiệu với Lục Nhiễm Trần đang đứng một bên, nói: "Trời sắp tối rồi, hôm nay đi đường nhiều công chúa chắc hẳn cũng đã mệt mỏi, nô tỳ hầu hạ công chúa đi nghỉ ngơi."
"Được, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi." Cố Tư Mẫn nói xong, Nhiễm Trần cùng Lưu Tô hầu hạ nàng ngủ xong liền lui ra ngoài.
Các nàng biết ở bên ngoài cũng không thể nào so với trong cung, mọi thời khắc đều luôn chú ý an toàn.
"Vinh Ngọc, Vinh Ngọc... là hắn? Hừ, hắn quả nhiên không phải người tầm thường." Cố Tư Mẫn nằm trên giường có chút trằn trọc khó ngủ, nghĩ rằng sao đến bây giờ mới quen biết Vinh Ngọc, không khỏi nhớ lại cảnh tượng đối thoại hôm nay.
Ngay khi Cố Tư Mẫn đang nhớ tới hình ảnh Vinh Cẩn Du ngẩn người khi đó, chợt như vừa ở trong mộng tỉnh dậy gọi tên Vinh Ngọc. Cũng chính ở lúc nàng nghĩ kỹ về Vinh Ngọc này, nàng mới nhớ đến rằng Vinh Ngọc chính là hắc y nhân xuất hiện ở Tổng đốc phủ đêm đó.
Nàng không khỏi thở phào một hơi, khó trách bản thân lại cảm thấy gương mặt hắn có chút quen thuộc, nếu không phải thời điểm hắn xuất thần ngẩn người cùng đêm đó giống nhau như đúc thì nàng thật đúng là vẫn không thể nghĩ ra.
Sau khi hiểu ra, Cố Nguyệt Mẫn lạnh giọng nói: "Hừ, Vinh Ngọc, mặc kệ thân phận của ngươi là gì, lai lịch ra sao, ngươi cũng vẫn là người mà Cố Tư Mẫn ta lựa chọn."
Cố Tư Mẫn hiểu rõ mọi chuyện liền theo thói quen nhếch nhẹ khóe môi, an tâm đi ngủ.
Ngày thứ ba, Cố Tư Mẫn rất đúng hẹn, phái người đi đến Tây Tử Các thỉnh Vinh Cẩn Du xuất môn du ngoạn.
"Hai vị công tử, bây giờ mới là giờ Thìn, Tây Tử Các của chúng ta tới giờ Mùi mới mở cửa buôn bán, thỉnh hai vị buổi chiều lại đến đây." Gã sai vặt đang quét tước, vệ sinh ở trong đại sảnh thấy có hai người mới giờ Thìn đã đến Tây Tử Các, liền nhắc nhở bọn họ bây giờ vẫn chưa tới thời gian buôn bán của Tây Tử Các, sẽ không tiếp đãi khách nhân.
Tập Nghị nghe thấy gã sai vặt kia nói Tây Tử Các còn chưa mở cửa buôn bán, liền giải thích, nói: "Vị tiểu ca này, chúng ta là tới tìm người."
Gã sai vặt kia nghe xong, hỏi: "Vậy cho hỏi hai vị tìm ai? Xưng hô thế nào? Ta có thể giúp các vị đi thông truyền vài lời, nội phủ hậu viện người bên ngoài không thể đi vào."
Tập Nghị lễ phép chắp tay, nói: "Chúng ta muốn tìm lão bản nhà các ngươi, vậy phiền toái tiểu ca truyền giúp ta vài lời, nói là Cố công tử phái người tới tìm là được."
"Vậy mời hai vị ngồi chờ ở đây một chút, ta đi truyền lời cho hai vị." Nói xong, gã sai vặt buông đồ trong tay xuống, lập tức chạy vội vào hậu viện.
Vừa rồi Tập Nghị nói như thế, gã sai vặt kia đã nhớ ra, hai người này chính là tùy tùng bên người Cố công tử buổi tối ngày hôm trước theo thiếu gia đi vào lầu hai nhã gian.
Người Tây Tử Các từ trên xuống dưới không có để ý gọi Vinh Cẩn Du là lão bản mà đều theo thói quen gọi là thiếu gia.
Tây Tử Các này ai mà không biết, ai mà không hiểu, thiếu gia bọn họ từ khi mở Tây Tử Các đến nay, trừ bỏ ngày đó mới Cố công tử ra còn chưa từng chiêu đãi khách nhân nào khác như thế đâu, như vậy Cố công tử kia chính là khách quý, ít nhất cũng là một chủ nhân không thể đắc tội.
Cho nên vừa nghĩ tới, hắn liền không dám chậm trễ, lập tức đi vào truyền lời.
Lãnh Hạo Dạ và Tập Nghị liền ngồi ở trong đại sảnh chờ, không lâu sau chỉ thấy Vinh Cẩn Du từ bên trong thong thả bước ra.
"Vinh công tử, chúng ta phụng mệnh của công tử nhà ta tới đón Vinh công tử đến Tây Hồ như ước hẹn." Lãnh Hạo Dạ luôn luôn kiệm lời, là điển hình của những người hành động nhiều hơn nói, cho nên công việc nói chuyện khách sáo này liền để Tập Nghị làm. Tập Nghị vừa thấy Vinh Cẩn Du đi ra lập tức đứng dậy nói rõ ý đồ đến.
Vinh Cẩn Du hơi chắp tay, nói: "A, làm phiền Cố huynh nhớ đến, còn đặc biệt phái người đến mời, này bảo ta làm sao có thể từ chối được đây? Vậy hai vị chờ ta một chút, ta vào trong phân phó một chút chuyện xong sẽ đi theo hai vị đến nơi đã hẹn."
"Được." Hai người đồng thanh trả lời, lại ngồi xuống.
"Tiêu Duẫn, hôm nay ta đi Tây Hồ như hẹn ước, các người trông chừng Tây Tử Các cẩn thận, đề phòng cái tên công tử Hàng Châu tuần phủ gì đó đến gây sự, có chuyện gì ngươi cứ kêu Kinh Việt."
Vinh Cẩn Du phân phó riêng với Tiêu Duẫn, cũng là sợ công tử Hàng Châu tuần phủ hôm ấy mang người tới đây truy cứu, chính mình lại không có ở đây, Tiêu Duẫn lại không thể ứng phó được.
"Vâng, ta đã rõ, thiếu gia cứ yên tâm đi đi."
Tiêu Duẫn đối với mệnh lệnh của Vinh Cẩn Du đều cho là đúng, hắn mặc dù không biết Kinh Nhược Ly là nữ tử nhưng hắn lại biết được Kinh Nhược Ly là công tử Binh Bộ Thị Lang, lại cùng thiếu gia tâm đầu ý hợp, bằng hữu tốt, bây giờ lại còn ở Tây Tử Các, có chuyện tất nhiên sẽ tìm hắn.
"Được, như vậy ta liền yên tâm, ta đi đây." Vinh Cẩn Du thấy Tiêu Duẫn đã gật đầu hiểu rõ, nàng cũng biết năng lực làm việc của Tiêu Duẫn, hơn nữa Hoa Nhan và Kinh Nhược Ly đều ở đây, như vậy liền yên tâm đi.
- ------------------------------
"Đã để hai vị đợi lâu, chúng ta đi thôi." Vinh Cẩn Du vừa ra tới liền kêu Tập Nghị cùng Lãnh Hạo Dạ xuất phát.
"Được. Vinh công tử, mời." Tập Nghị đưa tay làm ra động tác mời, đợi Vinh Cẩn Du bước đi trước mới cùng Lãnh Hạo Dạ theo sau.
Một đường cưỡi ngựa, không đến nửa canh giờ đã đến Phong Huy đình bên Tây Hồ.
Vinh Cẩn Du ngước mắt nhìn lên liền thấy Cố Nhạ Nhan mặc bạch y ngồi đánh đàn ở trong đình, vô cùng tập trung.
Lại bước tới gần một chút, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển mang theo nhẹ nhè mê võng [mê hồn trận], trong mê võng lại có chút quật cường.
Ca khúc kia như tiếng đàn, vui sướng liên miên, vang vọng khắp ngọn cây, mặt hồ nơi đây. Phiêu dật [thoát tục] như Không Linh, khi thì thong thả như hành vân [mây trôi], khi thì chảy xiết như lưu thủy [nước chảy], khi thì thanh thúy như ngọc châu lạc bàn, khi thì lưỡng lự như lời nói nhỏ nhẹ nỉ non, lại như từ thật sâu trong u cốc uốn lượng mà truyền ra theo núi, chậm rãi chảy xuôi.
Một khúc này kết thúc, Vinh Cẩn Du thật sự như là nghe được thiên thượng tiên khúc, như mê như say.
Trong lúc Vinh Cẩn Du vẫn còn đang si dại say mê, Cố Nhạ Nhan cũng đã đứng dậy, ở một góc đình hướng ra mặt hồ quay lại nhìn. Lúc này đây, nàng giống như một đóa u liên [hoa sen] tĩnh lặng khác biệt, chỉ có thể từ xa nhìn ngắm không thể khinh suất, đùa bỡn được.
Đó là một loại vẻ đẹp không chút nào tân trang, không chút nào diễm lệ, quyến rũ, câu hồn đoạt phách. Vẻ đẹp kia, vô thanh vô thức, lại như trước khiến người ta không thể thở nổi.
Chắc có lẽ là vừa rồi đánh đàn quá mức tập trung, chờ đến khi nàng phát hiện Vinh Cẩn Du đến đây, liền hơi quay đầu nhìn về phía Vinh Cẩn Du.
Nhưng thấy đôi mắt long lanh của nàng lưu chuyển, thản nhiên cười, đó là bế nguyệt tu hoa*, tín ngôn bất mỹ **, thuần khiết lại tựa như có vô hạn phong tình. Trong thoáng chốc xảy ra làm cho người ta cảm thấy cuộc đời như giấc mộng.
*Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa (沉鱼落雁; 闭月羞花), có nghĩa là Cá lặn chim sa, nguyệt thẹn hoa nhường, dùng để mô tả hình dung về mỹ nhân.
**Tín ngôn bất mỹ, mỹ ngôn bất tín." Nghĩa là lời nói thật thường không êm tai, lời nói êm tai thường không là lời thật. Người tốt trên thế gian không "hoa ngôn xảo ngữ", lời ngon tiếng ngọt.
Vinh Cẩn Du nhất thời khiếp sợ, không khỏi ở trong lòng khen rằng: 'Người này vô cùng tuấn mỹ, rõ ràng là mặc nam trang nhưng tại sao trong lòng mình lại là bộ dáng của nữ tử? Rõ ràng cảm thấy gương mặt này không phải là dung nhan quốc sắc thiên hương* nhưng tại sao trong mắt lại cảm thấy khuynh quốc khuynh thành như thế?
*Quốc sắc thiên hương: (Nghĩa đen) Sắc nước, hương trời. (Nghĩa bóng) Chỉ người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt vời.
Trong nháy mắt đó, trong đầu Vinh Cẩn Du không ngừng hiện lên hai chữ 'yêu nghiệt', trời sinh yêu nghiệt.
Thời gian ngừng lại trong nháy mắt ấy, lòng này, rốt cuộc cũng không thể tĩnh được. Chỉ là một cái nháy mắt, một cái liếc mắt, một cái mỉm cười liền mê hoặc lòng Vinh Cẩn Du.
Ngay tại lúc Vinh Cẩn Du hoàn toàn bị thất thần, Cố Nhạ Nhạn cũng đã xoay người lại nhìn nàng mỉm cười.
Mắt ngọc mày ngài, mi thanh mục tú. Đây là câu nói đột nhiên hiện lên, thoáng qua trong đầu Vinh Cẩn Du.
Nụ cười kia theo đuôi lông mày, khóe mắt lan tỏa ra, lan đến trong mắt, trong lòng Vinh Cẩn Du.
Một cái mỉm cười, một động tác nhỏ của Cố Nhạ Nhan liền có thể khiến nàng mất hồn mất vía.
Nàng, cư nhiên đã mất đi năng lực suy nghĩ.
Thấy Vinh Cẩn Du thất thần, Cố Nhạ Nhan lúc này đã bước ra đình, hướng nàng đi tới, nói: "Thì ra là Vinh huynh đến, vừa rồi tại sao lại không gọi ta?"
Khuôn mặt kia trong lúc đó, thần thái tung bay, động tác kia rất nhỏ, đưa tay nhấc chân trong đó đúng bậc phong lưu. Ngay cả Vinh Cẩn Du cũng đều nhịn không được nói một câu 'Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỉ'*.
*Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỉ: Hoa bên đường đã nở, người có thể thong thả quay về.
Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói "Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ", viết là "từ từ" nhưng ý là ở chữ "về", tuy rằng là "từ từ" nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.
Nụ cười này đúng là tuyệt mỹ. Như gió nhẹ ấm áp, như ánh mặt trời rực rỡ, như phồn hoa động lòng người, như gió xuân thổi vào mặt êm nhẹ. Sóng biếc dập dờn, điềm tĩnh ôn nhu, nháy mắt liền thích ý khiến cho lòng người ta trở thành gió xuân nước biếc, nhộn nhạo lan tỏa.... Cố Nhạ Nhan, ngươi như vậy bảo ta làm sao không vui mừng...
Thấy nàng đi tới, Vinh Cẩn Du cũng không trả lời, chỉ cười đáp lại, trong lòng lại không thể bình tĩnh được.
Ai u, người thiếu nữ nào không hoài xuân? Hoa tử vi nở đầu mùa, có hoa mai hợp lại, đó thật sự là một chút ôn nhu nhất.
Thiếu nữ hoài xuân vào tháng ba nhưng ngụy thiếu niên Vinh Cẩn Du lại hoài xuân vào tháng bảy.
Tại nơi đó, hà liên nở rộ, khắp cả mùa hoa tử vi, một mối tình đầu ngây ngô chớm nở.
- --------------Hết chương 33---------------