Không Phụ Năm Xưa

Lục Nhiễm Trần cũng tiến lên một bước, nói: "Thiếu gia, bây giờ chúng ta trở về khách điếm nghỉ ngơi sao?"

Nhìn thấy chủ tử hơi mệt mỏi, đám người Lục Nhiễm Trần đau lòng không thôi. Nhưng vừa rồi đã xảy ra sự kiện thích khách, sợ là khách điếm cũng không thể ở, liền uyển chuyển hỏi chủ tử mình rằng bọn họ nên đi đâu?

Cố Nhạ Nhan chưa lên tiếng trả lời, Kinh Nhược Ly bước nhanh đi ra, nói: "Khoan đã, các vị nếu như không ngại, trước hết ở lại Tây Tử Các chúng ta đi."

Đến khi đám người Tiêu Duẫn nghe Cố Nhạ Nhan nói xong liền vọt vào trong phòng thăm Vinh Cẩn Du, Kinh Nhược Ly lúc này đã đi ra ngoài.

Nàng muốn giữ lại đám người Cố Nhạ Nhan, thứ nhất là quan sát tình trạng thân thể Vinh Cẩn Du, thứ hai là nàng muốn hoàn toàn làm rõ chân tướng của sự việc, thứ ba là Vinh Cẩn Du có lẽ cũng có lời muốn nói với Cố Nhạ Nhan.

Nàng thấy Cố Nhạ Nhan không có trả lời, cũng hơi nghi ngờ chốc lát, lại nói tiếp: "Tại hạ cùng Vinh Ngọc là bằng hữu tình như thủ túc, sinh tử chi giao. Trải qua sự việc hôm nay, như vậy các ngươi cũng coi như là sinh tử chi giao, kế tiếp lại làm chậm trễ khách hữu, chính là chúng ta không phải. Còn thỉnh các vị dừng chân, rất hân hạnh được đón tiếp, chớ có ghét bỏ nơi thô tục quê mùa này."

Kinh Nhược Ly này, chính là lấy tình cảm hôm nay Vinh Cẩn Du không màng sinh tử cứu giúp đả động nàng, vẫn chưa đề cập gì về chuyện thích khách.

Nàng chính là muốn dùng phương thứ này nói với Cố Nhạ Nhan, chuyện hôm nay, nếu như đã là bằng hữu, cho dù khó khăn thì bọn họ cũng nhất định tận lực giúp đỡ. Còn nếu như không tiện nói, như vậy bọn họ tất nhiên sẽ không hỏi nhiều.

Kỳ thật nàng cũng đang sợ, lo lắng Cố Nhạ Nhan này nhất thời ra đi không từ giã. Đến lúc đó muốn tìm người này, không biết thân phận bối cảnh, nếu như ngay cả tên cũng đều là giả thì thật sự là khó khăn càng thêm khó khăn.

Bất quá nếu dùng ân cứu mạng để giữ lại, nàng ấy nhất định sẽ nể mặt. Huống chi, bản thân lại không nói về ân cứu mạng mà lại là sinh tử chi giao.


Cố Nhạ Nhan suy nghĩ một lát, cười nói: "Nào có, Tây Tử Các nơi này cao nhã thanh tú, ta thật ra cũng vô cùng thưởng thức. Kinh huynh mời lưu lại, tại hạ cầu còn không được. Như vậy chúng ta sẽ ở đây vài ngày, chờ thương thế của Vinh huynh tốt hơn rồi lại rời đi cũng không muộn."

Hay cho câu 'tình như thủ túc, sinh tử chi giao', xem ra Kinh Việt này cũng là người không tầm thường, như vậy ngày sau cũng rất có khả năng dùng đến. Trước mắt khách điếm cũng không an toàn, vậy không bằng trước hết ở lại Tây Tử Các.

Kinh Nhược Ly liền yên tâm, nói: "Như thế rất tốt, mấy người chúng ta cũng tăng thêm hảo cảm. Các ngươi trước hết tắm rửa một chút, nghỉ ngơi sớm đi, miễn cho các vị cả người đầy máu không thoải mái. Có chuyện gì cứ kêu gia đinh là được, ở đây cứ tự nhiên không cần khách khí." Nàng lại quay đầu hô: "Người đâu, giúp nhóm người Cố công tử chuẩn bị khách phòng cùng quần áo mới, chiêu đãi cho thất tốt, không được chậm trễ khách quý."

Kinh Nhược Ly cùng Cố Nhạ Nhan khách sáo xong, liền quay đầu kêu gia đinh dẫn đám người họ trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Dù sao giằng co cả ngày, mọi người cũng đều đã mệt mỏi.

Cố Nhạ Nhan gật đầu, nói: "Được, như thế đa tạ Kinh huynh chiếu cố. Vậy tại hạ đi nghỉ ngơi trước, nếu Vinh huynh có việc gì, ngươi cứ phái người gọi ta."

Cố Nhạ Nhan nói đa tạ xong liền quay về phòng nghỉ ngơi. Dù sao gặp chuyện như vậy cả thể xác lẫn tinh thần đều đã mệt mỏi.

"Nào có nào có, đây là việc nên làm, các vị chớ cùng chúng ta khách khí. Vậy mời các vị đi, căng thẳng lâu như vậy, mọi người đều mệt mỏi, ta cũng không tiện giữ lại, chúng ta còn nhiều thời gian."

Kinh Nhược Ly nói xong, làm động tác mời, nhìn Cố Nhạ Nhan bóng dáng dần xa, liền xoay người đi lại vào trong phòng. Trong lòng cũng đang âm thầm cân nhắc có nên phái người đi Thiên môn điều tra thân thế cùng bối cảnh của người này hay không.

Trở về phòng chỉ thấy Tiêu Duẫn, Hoa Nhu cùng Hoa Nhan đang vô cùng ân cần ngồi bên giường, tâm trạng mỗi người đều rất bi thương.

Kinh Nhược Ly đành phải an ủi bọn họ, lấy lý do Vinh Cẩn Du cần nghỉ ngơi đừng nên quấy rầy, thúc giục bọn họ trở về phòng nghỉ ngơi.


- ------------------------------------------------

Vào nửa đêm, bầu trời tối đen, lại có vài người không an phận.

"Chủ tử, bồ câu đưa tin nói rằng sự việc lần này thất bại. Xin chủ tử lại cho chúng ta một cơ hội nữa, thuộc hạ sẽ toàn lực ứng phó ổn thoả, nhất định sẽ lấy được mạng của Trường Nhạc Công chúa.

Lúc này, trong một thư phòng ở Trường An, ngọn đèn mờ chiếu rọi một tinh mục nam tử trẻ tuổi với lông mày lưỡi kiếm, mĩ mạo bất phạm.

Chẳng qua là, hắn dùng ánh mắt bi thương xót xa nhìn chằm chằm một nam tử khác vẫn đang quỳ xuống dập đầu bên cạnh, không ngừng cầu xin tha thứ. Ánh mắt hắn ngoan tuyệt, rét lạnh làm cho người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy. Bên cạnh tinh mục nam tử kia còn có một nam tử trẻ tuổi khác diện mạo không tệ, có chút tuấn mỹ. Chỉ là nam tử trẻ tuổi này có hơi khác với tinh mục nam tử kia, người này ánh mắt lạnh lùng, khinh thường, còn mang theo một tia đồng tình cùng thương hại.

"Phế vật như ngươi, giữ lại để làm gì?". Tinh mục nam tử kia vừa nói xong lời này, trong nháy mắt sát ý nổi lên tứ phía. Đao trong tay hạ xuống liền kết liễu nam tử quỳ xuống đất cầu xin tha thứ kia.

Nam tử bên cạnh lập tức lau sạch vết máu trên mặt của tinh mục nam tử, dùng ngữ khí ngạo mạn khinh thường nói: "Chủ tử bước tiếp theo nên tính thế nào? Lần này không thành công, nếu còn muốn lấy mạng của Trường Nhạc Công chúa nữa thì chắc chắn khó như lên trời."

Tinh mục nam tử đưa kiếm đang cầm trong tay cho hắn, thuận tiện nói: "Bước tiếp theo? Có cơ hội thích hợp lại nói sau. Lam Tại, những người lần này đều đã xử lý sạch sẽ chưa? Cố Tư Mẫn kia thông minh xảo trá như vậy, chỉ sợ rằng nàng sớm hay muộn cũng sẽ hoài nghi bổn vương."

Thì ra nam tử vẻ ngoài mỹ mạo có chút tuấn tú kia tên là Lam Tại, xem ra là tùy tùng của tinh mục nam tử.

Lam Tại nói: "Chủ tử yên tâm, đều đã xử lý thỏa đáng. Lần này bọn họ đều cải trang giả dạng thành lưu manh, giả vờ gây hấn sau đó động thủ, không một người sống. Công chúa tất nhiên sẽ không hoài nghi đến chủ tử đâu."


Lam Tại này khi nói chuyện lão luyện, phân tích kỹ càng, có vẻ như không phù hợp với tuổi của hắn, xem ra hắn xử lý những chuyện này cũng đã nhiều. Nhưng dù sao cũng còn hơi trẻ tuổi nên hết sức xem thường, vô cùng khinh địch.

"Tốt nhất là như thế, bằng không bổn vương chẳng phải cũng là bị lũ phế vật này hại chết sao." Tinh mục nam tử kia oán hận nghiến răng nghiến lợi, vì sao thủ hạ của hắn đều là những tên phế vật chỉ biết ăn ngủ cơ chứ?

Lam Tại kia vẫn như cũ khom người, nói: "Mặc dù là hoài nghi nhưng nàng không có chứng cứ gì trực tiếp có lợi, cũng không thể làm được gì chúng ta, cùng lắm chẳng qua lần sau khó hạ thủ hơn một chút, tình huống hiện tại bất quá cũng chỉ là như thế thôi."

Lam Tại hắn cũng có nghe qua một chút lời đồn nói Trường Nhạc Công chúa là một người thông minh cơ trí, đại nghĩa quả cảm nhưng hắn trước sau vẫn có chút khinh thường những lời đồn đó, bởi vì hắn cảm thấy lời đồn chỉ là lời đồn, chín mười phần là giả dối, đều không thể tin hết được.

"Vậy thì tốt, thu dọn sạch sẽ đem xuống đi, ta không muốn ngửi mùi máu." Tinh mục nam tử kia phân phó sự việc xong, liền ra cửa đi tới viện khác.

"Vâng." Lam Tại xoay người cũng kính đưa chủ tử rời khỏi, sau đó lại đi tới cửa vung tay lên, đột nhiên xuất hiện vài hắc y nhân nhanh chóng vào thu dọn hết thải, sau đó lại yên lặng rời đi. Lam Tại đứng trong phòng nhìn xung quanh, xác định đã thu dọn sạch sẽ liền hài lòng đóng cửa rời đi.

- ---------------------------------------------

Bên trong căn phòng của Cố Nhạ Nhan ở Tây Tử Các, ánh đèn lập lòe mờ ảo.

Lãnh Hạo Dạ quỳ xuống, bẩm báo: "Chủ tử, hôm nay tên sống sót cuối cùng cũng không thể giữ lại được, hắn cắn lưỡi tự vẫn tại chỗ. Vậy manh mối người ám sát lần này..."

Ban đêm, đám người Lãnh Hạo Dạ vẫn như trước ở trong phòng trần thuật với Cố Nhạ Nhan về sự việc xảy ra sáng nay sau khi nàng rời đi. Bọn họ vốn là muốn lưu lại một người sống, ép hỏi kẻ chủ mưu đằng sau thế nhưng không ngờ được rằng người nọ lại cắn lưỡi tự vẫn để thể hiện lòng trung thành. Hành vi này đám người Lãnh Hạo Dạ đương nhiên đều có thể lý giải, chỉ là bản thân không có cách nào điều tra để báo cáo lại về sự việc này mà thôi.

Cố Nhạ Nhan hạ mi, nói: "Vô phương, chết hay không cũng thế, ta đại khái cũng đã đoán được là ai phái tới." Khi Cố Nhạ Nhan nói những lời này có chút thở dài, tựa như không cam lòng, tựa như cô đơn, tựa như bất đắc dĩ.


Bất đắc dĩ kia cũng xen lẫn với thất vọng nhưng dù vậy vẫn tự tin lại không mất vẻ cao quý như trước. Hình ảnh này, nếu như rơi vào trong mắt Vinh Cẩn Du nhất định nàng sẽ chảy máu mũi. Chỉ tiếc rằng Vinh Cẩn Du vẫn còn đang hôn mê nên chắc chắn sẽ không nhìn thấy cảnh này.

"Vô tình nhất là bậc đế vương." Cố Tư Mẫn mười bảy tuổi đối với lời này đã hoàn toàn lãnh hội. Nàng từ nhỏ ở trong cung đã chứng kiến hết những chuyện thị phi, hành hạ sống chết, mỗi người đều là bỉ ổi, vẻ mặt lãnh đạm với số mệnh những người này, đều giống nhau rẻ mạt như cỏ rác, không đáng một đồng.

"Vậy chủ tử nhất định phải đề phòng cẩn thận, sau này thuộc hạ nhất định sẽ nâng cao tinh thần vạn phần, thề sống chết cũng phải bảo hộ chủ tử chu toàn." Hoàng thượng sủng ái Công chúa đây là chuyện ai cũng đều biết, thân là thị vệ cùng thị tì thân cận của Công chúa làm sao không nhìn ra được xung quanh đang có bao nhiêu ánh mắt hâm mộ, ghen tị với mình.

Triều đình tranh đấu không ngừng, giống như là thủy triều ở biển rộng, bề ngoài nhìn như bình ổn nhưng thật ra bên trong là mưa rền gió lớn. Trong đó có những vương hầu nào đối đầu lẫn nhau, có những người nào muốn diệt trừ Công chúa cho thống khoái, trong lòng bọn họ đều biết. Chỉ là ai cũng không biết khi sóng triều nổi lên sẽ gây ra bao nhiêu giông tố, làm thay đổi ra sao.

Khi nói xong nửa câu sau, Lãnh Hạo Dạ, Tập Nghị kể cả Lục Nhiễm Trần cùng Sở Lưu Tô đều quỳ xuống đồng thanh nói. Từng chữ vang lên, những lời nói nơi đáy lòng, đây là chủ tử của bọn họ, là tín niệm không bao giờ thay đổi, là người mà bọn hắn liều chết cũng muốn bảo hộ.

Cố Tư Mẫn gật đầu, nói: "Được, bọn họ tạm thời sẽ không có hành động kế tiếp. Đêm đã khuya, căng thẳng cả ngày rồi, các ngươi đều trở về nghỉ ngơi sớm đi. Nơi này của Vinh Ngọc cũng an toàn."

Không thể nhịn được sao? Cuối cùng vẫn là động thủ. Ngôi vị hoàng đế này có sức hấp dẫn mạnh mẽ đến như vậy sao? Có người từng nói: Từ xưa đến nay bậc đế vương đều không nói đến tình cảm. Quả nhiên là như vậy, không tiếc phụ tử phản bội, cốt nhục tương tàn, ngươi lừa ta gạt, ngươi chết ta sống. Sinh ra ở hoàng tộc đầy trói buộc cùng gông xiềng này, đến khi nào mới có thể thoát khỏi đây?

"Vâng, thuộc hạ cáo lui, chủ tử cũng hãy sớm nghỉ ngơi."

"Được."

Đám người Lãnh Hạo Dạ thấy chủ tử khẽ gật đầu, tất cả liền lui ra ngoài.

- --------------Hết chương 38---------------

Ngày 1 - 5 - 2023.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận