Không Phụ Năm Xưa

Buổi trưa ngày thứ hai, Vinh Cẩn Du hôn mê gần hai ngày một đêm rốt cuộc cũng tỉnh lại.

"A,... nước,... nước." Việc đầu tiên nàng muốn làm sau khi tỉnh lại đó là uống nước.

"Thiếu gia, người đã tỉnh, chờ một chút ta đi rót nước."

Vào ban ngày, nhóm người Hoa Nhu cách một lúc sẽ đến thăm, sợ thời điểm quan trọng khi Vinh Cẩn Du tỉnh dậy thì mình lại không ở đây. Tiêu Duẫn cũng vừa mới tới, chợt nghe thấy thiếu gia tỉnh dậy muốn uống nước. Một bên vội chạy đến bàn rót nước, một bên vận Thiên Lý Truyền Âm* để thông tri cho nhóm người Kinh Nhược Ly đang ở cách đây không xa.

*Thiên Lý Truyền Âm Thuật là một loại âm công có thể đứng cách xa vài dặm mà nói cho đối phương nghe như gần trong gang tấc.

Tiêu Duẫn đỡ Vinh Cẩn Du ngồi dậy, đưa nước sau đó dò hỏi: "Thiếu gia, người cảm thấy thế nào? Có cảm thấy tốt hơn không?"

Tiêu Duẫn đỡ Vinh Cẩn Du uống nước xong, thấy thiếu gia có thể nói chuyện liền hỏi thăm.

"Không sao, tốt hơn nhiều rồi." Vinh Cẩn Du vừa mới tỉnh dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo, suy nghĩ còn chưa rõ ràng liền trì độn trả lời vấn đề của hắn.

Sau đó yên tĩnh suy nghĩ về chuyện tình phát sinh trước đó.

"Vinh Ngọc, ngươi tỉnh rồi sao, làm chúng ta lo lắng gần chết. Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?" Kinh Nhược Ly tới đầu tiên, khôi phục bản tính lải nhải dong dài hỏi một đống vấn đề.

"Ta không sao, Kinh Việt, là ai trị thương cho ta?" Vinh Cẩn Du đã lâu không nói chuyện, bây giờ nhất thời lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.

Vinh Cẩn Du vừa khôi phục suy nghĩ, liền lập tức hỏi viết thương trên ngực là do ai chữa trị, cũng không biết người này có thể tin tưởng được hay không, liệu có đem chuyện giới tính của mình lan truyền ra ngoài hay không.


"Là Cố Nhạ Nhan, nàng tự xưng là người trong Thiên Môn, tinh thông y thuật, ta liền để cho nàng ấy chữa trị. Lúc đấy ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như thế thôi. Hơn nữa nàng cũng là nữ tử, nói vậy ngươi chắc cũng không để ý đâu chứ?" Kinh Nhược Ly nói không để ý đâu chứ xong, ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm Vinh Cẩn Du, như đang chờ đợi xem náo nhiệt.

Chú ý lúc này... sắc mặt Vinh Cẩn Du cư nhiên có chút đỏ. Vẻ mặt nàng đỏ bừng, còn cổ họng xúc động như đang muốn gào thét rống giận.

Đó là bởi vì nàng sau khi nghe Kinh Nhược Ly kể lại toàn bộ quá trình cứu chữa, Cố Nhạ Nhan cũng đã biết mình là nữ tử, còn nhìn thấy hết tất cả liền vô cùng ấm ức, mặt cũng đỏ lên.

Nàng nghe thấy Kinh Nhược Ly nói đã giữ Cố Nhạ Nhan ở tạm trong quý phủ ngược lại cảm thấy an tâm không ít, đoán rằng những thích khách ngày đó có lẽ là nhắm vào nàng ấy, bên ngoài đương nhiên không thể an toàn hơn so với Tây Tử Các. Nếu để cho Cố Nhạ Nhan ở bên ngoài nàng cũng không an tâm.

"Vinh Ngọc, ngươi tỉnh rồi sao, ngươi cảm thấy thế nào? Mặt ngươi sao lại hồng như vậy? Chẳng lẽ phát sốt sao?" Hoa Nhu, Hoa Nhan vừa đến liền thấy Vinh Cẩn Du tựa vào mép giường vẻ mặt đỏ bừng, còn tưởng rằng nàng phát sốt, nháy mắt lại khẩn trương lên.

Vinh Cẩn Du có chút xấu hổ cười cười, nói: "A, ta không sao, Kinh Việt đỡ ta đi ra hoa viên ngồi đi, ta muốn ra ngoài phơi nắng."

Vinh Cẩn Du muốn gặp Cố Nhạ Nhan nhưng ngại nói, lúc này nếu gặp nàng cũng có chút ngượng ngùng, ngẫm lại vẫn nên ra ngoài hít thở không khí, có lẽ còn có thể gặp mặt, như vậy cũng tự nhiên hơn.

"Ngươi bây giờ chớ lộn xộn, nghỉ ngơi thật tốt mới là điều quan trọng nhất." Khi Vinh Cẩn Du vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều lên tiếng phản đối.

Vinh Cẩn Du vờ như không có việc gì, cười nói: "Không sao, vết thương này không có gì đáng ngại, y thuật của Cố Nhạ Nhan vô cùng cao minh, tiếp đến ta cũng là người biết y thuật a, đi lại cùng phơi nắng nhiều, hít thở không khí bên ngoài cũng giúp sức khỏe khôi phục nhanh hơn."

Vinh Cẩn Du nói xong liền giãy dụa muốn đứng dậy, nhóm người Tiêu Duẫn đành phải đỡ nàng đi Mặc Vân Hiên ngồi một chút.

Quả nhiên, đến Mặc Vân Hiên liền nhìn thấy thân ảnh Cố Nhạ Nhan.


Cố Nhạ Nhan vốn là muốn ngồi trong đình giải sầu, đột nhiên nghe thấy động tĩnh phía sau, xoay người liền thấy Kinh Việt dẫn đầu đại đội nhân mã đỡ Vinh Ngọc đi về phía này.

Cố Nhạ Nhan đứng dậy nhường chỗ, nói: "Vinh huynh sao lại đến đây? Thân thể cảm thấy thế nào? Trước ngồi xuống đi."

Vinh Cẩn Du vừa ngồi xuống xong, nhân tiện nói: "Khụ, khụ, khụ, vết thương này của ta không đáng ngại, ngươi không sao chứ?"

Tiêu Duẫn đỡ Vinh Cẩn Du ngồi xuống xong, sau đó nàng liền lên tiếng trả lời câu hỏi của Cố Nhạ Nhan, nhân tiện điều chỉnh vẻ mặt đang có chút khẩn trương của mình, khuôn mặt tựa như thẹn thùng lại thản nhiên hỏi Cố Nhạ Nhan có sao không.

"Lần này làm phiền Vinh huynh cứu giúp, bằng không người có chuyện tất nhiên là ta. Ân tình này của Vinh huynh tại hạ sẽ ghi nhớ kỹ, ngày khác nhất định sẽ báo đáp." Cố Nhạ Nhan trong lòng vẫn có chút cảm kích Vinh Ngọc. Dù sao từ lúc gặp nhau đến quen biết, số lần gặp mặt cũng chỉ có hai lần, hơn nữa bản thân nếu không đánh thì cũng chính là nhiều lần tính kế Vinh Ngọc.

Nhưng sự cảm kích của Cố Nhạ Nhan cũng chỉ có thế, cũng không đại biểu rằng nàng sẽ áy náy, nàng cảm thấy chuyện này chung quy cũng như Thiên Lý mã được Bá Nhạc phát hiện*, đây là cơ hội để cho Vinh Ngọc thăng quan tiến chức, hưởng vinh hoa phú quý, nàng cũng sẽ không thể cứ như vậy mà buông tha thành quả vất vả mới có được này.

*Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết đến nó. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng.

Vinh Cẩn Du mỉm cười, nói: "Ngươi nếu không có việc gì, ta đây liền an tâm. Y thuật của ngươi thật sự rất cao minh, không nghĩ tới y thuật Thiên môn lại thần kỳ như thế, thật sự có thể nói là diệu thủ hồi xuân*."

*Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.

Nghe được chính miệng nàng nói không sao lúc này mới yên lòng, thở nhẹ ra, thân thể cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Vinh Cẩn Du nhất thời nhớ tới vừa rồi Kinh Nhược Ly có nói rằng Cố Nhạ Nhan tự xưng bản thân là người trong Thiên môn, liền thuận tiện hỏi.


Cố Nhạ Nhan nhớ tới y thuật của mình, cảm thấy có chút xấu hổ, nói: "Làm sao có thể xứng được với danh 'diệu thủ hồi xuân' được, cũng là do thích khách kia kiếm thuật chưa tinh, có hơi lệch một chút, ta chỉ có chút đạo hạnh sợ là không thể cứu chữa được. Y thuật này cũng chỉ là dùng để phòng thân mà thôi, chúng ta ra ngoài du ngoạn hay hành tẩu giang hồ đều luôn gặp phải chút chuyện bất bình rút đao tương trợ, cũng thường xuyên đều bị thương, học một chút y thuật để có thể tự bảo vệ mình."

Khi Cố Nhạ Nhan nói lời này, quả nhiên là mở to mắt nói dối. Ngày ấy nếu mũi kiếm lại đâm sâu thêm ba phân, cho dù Vinh Cẩn Du là cao thủ, Cố Nhạ Nhan là y thánh, Vinh Cẩn Du cũng nhất định sẽ bỏ mạng tại chỗ.

Cố Nhạ Nhan tự biết rằng lấy lý do gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ chỉ có thể qua mặt những tên ngu ngốc nông cạn, nhưng Kinh Việt cùng Vinh Ngọc thì tuyệt đối không thể dùng một câu có lệ cho qua là được.

Đương nhiên, trừ bỏ Cố Nhạ Nhan biết y thuật ra cũng chỉ có Vinh Cẩn Du tự biết một kiếm kia có bao nhiêu hung hiểm.

Nhưng Cố Nhạ Nhan cũng không biết để tử nhập môn duy nhất của y thánh Tử Dương Chân Nhân chính là Vinh Ngọc, nàng sợ mọi người xung quanh lo lắng cho nên mới nói như thế, vẫn còn nguyên nhân bí ẩn nào khác cho nên mới cố tình giấu diếm hay không, chúng ta cũng không thể biết được.

"Ai, Cố huynh chớ có khiêm tốn, danh diệu thủ hồi xuân hoàn toàn xứng đáng với ngươi." Vinh Cẩn Du thấy Cố Nhạ Nhan đang khiêm nhường, cảm thấy ngượng ngùng cho nên không để trong lòng.

"Đúng rồi, đây là thuốc mỡ do tại hạ điều phối, Vinh huynh mỗi ngày bôi lên hai lần, rất có lợi cho việc hồi phục vết thương." Cố Nhạ Nhan vừa nhìn về phía Lục Nhiễm Trần, Lục Nhiễm Trần lập tức lấy ra hai bình sứ nhỏ đặt lên bàn.

Vinh Cẩn Du nhìn một chút thuốc kia, nói: "Như vậy thật làm phiền, đa tạ." Trong lòng Vinh Cẩn Du lúc này sợ là đã muốn quên việc tại sao bản thân lại bị thương. Vết thương lúc này đột nhiên lại tốt hơn rất nhiều, không còn đau nữa.

Cố Nhạ Nhan cười yếu ớt, nói: "Lời này của Vinh huynh, thật sự là đã muốn chê cười ta, lần này nếu không phải ngươi ra tay cứu giúp, chỉ sợ là ta đã lành ít dữ nhiều."

"Nào có, đây chỉ là việc nhỏ, chúng ta về sau đừng nhắc tới chuyện này nữa." Vinh Cẩn Du vừa nói ra lời này liền dẫn tới vô số ánh mắt. Chính mình liều mạng còn nói là việc nhỏ, thật là một người oai phong lẫm liệt.

Chẳng qua là Vinh Cẩn Du cùng Kinh Nhược Ly đều muốn tìm cơ hội để hỏi Cố Nhạ Nhan một chút về chuyện thích khách lần này, bất quá không có cơ hội thích hợp. Cố Nhạ Nhan cũng không nói gì, chính mình cũng không tiện lên tiếng hỏi, lại có nhiều người ở đây như vậy, hỏi ra cũng chỉ trả lời có lệ mà thôi. Chỉ còn cách từ từ chờ xem có thể có cơ hội nào để đơn độc nói chuyện cùng Cố Nhạ Nhan hay không, đến lúc đó lại hỏi rõ hơn một chút.

Đám người Hoa Nhan, Hoa Nhu từ khi đến Mặc Vân Hiên đều không lên tiếng nói chuyện nhưng tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt hai người Cố Nhạ Nhan cùng Vinh Cẩn Du, cố gắng muốn nhìn ra một chút biểu tình.

Lúc này, hai gã gia đinh đi ngang qua, vừa đi vừa trò chuyện về việc Vinh Cẩn Du bị thương.


Gã gia đinh thứ nhất hình như có hơi khẩn trương, nói: "Ai, nghe nói thiếu gia chúng ta bị người ta ám sát."

Gã gia đinh thứ hai nhanh chóng phản bác: "Cái gì a, ta nghe nói người bị ám sát là Cố công tử, không ngờ thiếu gia vì cứu Cố công tử cho nên mới bị thương."

Gã gia đinh thứ nhất nghe nói như thế lập tức phản bác, nói: "Cái gì nha, ta rõ ràng nghe nói đám thích khách kia chính là coi trọng mỹ mạo của thiếu gia nhưng thiếu gia lại không chịu, Cố công tử cũng không nguyện ý để người khác đùa bỡn thiếu gia như vậy cho nên mới ra tay."

Gã gia đinh thứ hai vẫn như trước nói ra tình huống mà mình nghe được: "A, thật vậy sao? Sao ta lại nghe nói đám thích khách kia là coi trọng mỹ mạo của Cố công tử cơ chứ?"

Gã gia đinh thứ nhất vẻ mặt nghiêm túc, phảng phất như lúc ấy bản thân đã có mặt tại nơi đó chứng kiến hết mọi chuyện, khẳng định nói: "Nào có, chính ngươi thử nhìn xem, diện mạo thiếu gia chúng ta làm sao kém hơn Cố công tử được, phải không? Nhất định là bọn chúng coi trọng thiếu gia chúng ta sau đó thiếu gia không chịu liền thành ra đánh nhau, kết quả thiếu gia vì cứu Cố công tử liền không màng bản thân mà xông tới."

Gã gia đinh thứ hai nghe gã gia đinh thứ nhất khẳng khái trào dâng xong, cũng cảm thấy có chút hợp lý, chậc chậc nói: "Ta nói này, sự đãi ngộ dành cho Cố công tử cũng không giống với những khách quý khác. Tình cảm Cố công tử cùng thiếu gia, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ a."

Gã gia đinh thứ nhất kia lại phối hợp, nói: "Đúng, đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế. Nếu không thiếu gia sao có thể xả thân cứu giúp đây? Không nghĩ tới hai người bọn họ cũng có niềm đam mê này."

"Đúng vậy, ngươi nói thiếu gia có thích ta như thế này không?" Gã gia đinh thứ hai sau khi hỏi giã gia đinh thứ nhất lời này, liền bày ra dangs vẻ phong tình vạn chủng, chọc gã gia đinh thứ nhất cười to một trận.

Gã gia đinh thứ nhất liếc gã gia đinh thứ hai một cái, nói: "Ách... ngươi như vậy sao? Phỏng chừng là không thích, ngươi nếu như có một nửa phong lưu mỹ mạo của Cố công tử thì có lẽ sẽ tạm được đấy. Ngươi không biết đó thôi, các cô nương trong lâu ta mỗi người đều vô cùng hâm mộ và ghen tị với Cố công tử a, các nàng đều oán hận thiếu gia tại sao không thích mình."

Gã gia đinh thứ hai lại tiếp lời, nói: "Chẳng qua là thiếu gia chúng ta thích nam nhân, làm sao có thể thích các nàng được đây..."

Hai người đàm luận khí thế ngất trời, đi thẳng đến giữa hoa viên cũng không có chú ý tới những nhân vật trong câu chuyện kia đang ngồi trong đình, mỗi người đầu đều đầy hắc tuyến.

- --------------Hết chương 39---------------

Ngày 1 - 5 - 2023


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận