Không Phụ Năm Xưa

Ngồi ở bên này, Tiêu Duẫn vẻ mặt mờ mịt vô tri, Hoa Nhu vẻ mặt bi tình oán giận, Hoa Nhan vẻ mặt hình như có chút cười nhạo, còn Lãnh Hạo Dạ mặt không đổi sắc bên cạnh là Tập Nghị muốn cười nhưng lại không dám cười, hơn nữa Lục Nhiễm Trần có chút tức giận vì thanh danh Công chúa bị vấy bẩn, cùng với đó là Sở Lưu Tô với thái độ khinh thường những lời đồn đãi nhảm nhí này.

Kinh Nhược Ly thì ngược lại, không chút nào che giấu nở nụ cười toe toét, chẳng qua là cố nén không cười thành tiếng mà thôi.

Hai nhận vật chính trong câu chuyện này lại đang vô cùng xấu hổ.

Cố Nhạ Nhan cũng tự cảm thấy có chút buồn cười, những người tạo ra tin đồn này có trí tưởng tượng thật sự đáng khen ngợi a.

Vinh Cẩn Du sắc mặt ửng hồng trừng mắt nhìn hai gã gia đình đang luyên thuyên nói loạn kia, vươn tay trái có chút run rẩy thành Lan Hoa Chỉ* chỉ vào hai gã gia đinh kia nhưng lại vô cùng suy yếu, muốn hô lên lại hô không được.

*Hoa lan chỉ hay còn gọi là tạo dáng ngón tay thành hình hoa lan thường rất hay xuất hiện trong các bộ phim cổ trang của Hoa ngữ. Thông thường, các sao nữ sẽ tạo dáng ngón tay điệu đà như thế này để tăng vẻ yêu kiều, đài các cho mình.

Tiêu Duẫn thấy thế vội ho một tiếng, nói: "Hai người các ngươi lại đây."

Tiêu Duẫn thấy bộ dáng này của thiếu gia, liền kêu hai gã gia đinh kia lại đây chuẩn bị giáo huấn.

"Tiểu nhân thỉnh an thiếu gia, Cố công tử." Hai gã gia đinh này cũng là người khéo léo cơ trí, vừa thấy đám người Vinh Cẩn Du ở đây lập tức lên tiếng thỉnh an.

"Chuyện các ngươi nói vừa rồi là nghe được từ đâu?" Vinh Cẩn Du thả lỏng vẻ mặt mình một chút mới dám lên tiếng nói chuyện.

Một gã gia đinh trả lời: "Là chúng tiểu nhân nghe người khác nói, bây giờ bên ngoài đều lan truyền như vậy, phiên bản gì cũng đều có. Cơ hồ trong toàn bộ thành Hàng Châu không người nào không biết, không người nào không hiểu. Bọn họ đều nói thiếu gia cùng Cố công tử..."

Vinh Cẩn Du la lên một tiếng, nói: "Hỗn trướng, im miệng. Chớ có nói bậy, làm gì có thích khách nào ở đây? Chẳng qua chỉ là vài tên lưu manh vô lại ỷ người đông thế mạnh nên khi dễ người khác mà thôi. Khụ, khụ, khụ."

Vinh Cẩn Du nghe được những lời này nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, liền không khỏi lên tiếng giải thích. Nhưng nàng lại quên giải thích mối quan hệ giữa bản thân với Cố Nhạ Nhan, chỉ là trách cứ bọn họ không được nhắc lại chuyện thích khách.


Miệng vết thương của nàng còn chưa khép lại, lời còn chưa dứt đã vội ho khan. Ngừng một chút rồi lại nói tiếp: "Ta cùng Nhạ Nhan đều là thư sinh tay trói gà không chặt, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là thương nhân làm ăn buôn bán, làm sao lại có thích khách nào tới ám sát chúng ta. Bệnh từ miệng mà vào, hoạ từ miệng mà ra, những lời đồn như thế này sau này đừng nhắc lại nữa, tránh rước lấy phiền toái. Nghe rõ không?"

Những từ ngữ thích khách nhạy cảm này, tất nhiên không thể nhắc lại, rất dễ dẫn đến tai hoạ.

Vinh Cẩn Du lúc này sợ rằng ngay cả chính mình cũng đều không ý thức được là nàng có thể dễ đang tha thứ cho những người bôi nhọ mình, nhưng lại không thể chấp nhận được việc người khác bôi nhọ Cố Nhạ Nhan. Đối với một người luôn luôn bình tĩnh xử sự như nàng mà nói, cách làm vừa rồi thật sự có chút lạnh lùng.

Cố Nhạ Nhan ngược lại nhìn Vinh Cẩn Du, chậm rãi nói: "Ai, Vinh huynh chớ có kích động, thân thể quan trọng."

Cố Nhạ Nhan vừa rồi vẫn còn có chút xấu hổ không biết nên nói gì, thấy Vinh Ngọc sốt ruột như vậy liền lo lắng cho thân thể của nàng ấy.

Vinh Cẩn Du giải thích, nói: "Ta không sao, lời đồn chỉ dừng lại ở những người thông minh nhưng thế gian này có được mấy người thông minh? Ta chỉ là không muốn bọn họ loạn truyền nhàn ngôn toái ngữ* mà thôi. Ta ngược lại không sao, thanh danh của Nhạ Nhan ngươi nếu vì chuyện này mà bị vấy bẩn thì ta làm sao có thể an tâm đây. Huống chi những từ ngữ thích khách nhạy cảm này cũng có thể tuỳ tiện đem ra đàm luận sao? Nếu đem lại phiền toái thì thật sự không tốt." Vinh Cẩn Du một bên giải thích, một bên nói ra những chuyện bản thân lo lắng.

*Nhàn ngôn toái ngữ: lời nói linh tinh vô căn cứ.

Sau đó nàng lại nói với hai người kia: "Các ngươi đều nhớ kỹ cho ta, bên ngoài đồn đại như thế nào ta không quan tâm, cũng quản không được. Nhưng người trong Tây Tử Các, nếu như lại có ai dám luyên thuyên nói loạn ta sẽ không niệm tình lập tức đuổi ra khỏi đây."

"Vâng, chúng tiểu nhân đã biết, về sau cũng sẽ không dám nói lung tung nữa." Hai gã gia đinh lập tức đồng thanh trả lời, ngoài miệng không nói nhưng trong lòng ngược lại càng thêm khẳng định quan hệ giữa thiếu gia và Cố công tử.

Bây giờ thiếu gia không gọi Cố công tử nữa mà đổi lại gọi là Nhạ Nhan, lại nhìn Cố công tử vẻ mặt quan tâm khi thấy bộ dáng sốt ruột của thiếu gia, nếu nói là giả thì sẽ có ai tin tưởng đây? Nếu nói hai người bọn họ không có quan hệ gì, vậy sẽ càng không có ai tin tưởng.

Vinh Cẩn Du thuận khí, phất tay cho hai người bọn họ lui xuống.

Vinh Cẩn Du hơi nghiêng mặt, thắc mắc hỏi: "Cũng không biết chuyện này tại sao lại bị truyền ra ngoài?"

Chẳng lẽ ngày ấy Hoa Nhan xử lý không đủ chu toàn? Hẳn là sẽ không, chắc là bị bại lộ trên đường trở về, một người toàn thân đầy máu được người khác ôm chạy vội trở về Tây Tử Các, nếu muốn người không biết thì tốt nhất đừng làm. Vinh Cẩn Du tự nghĩ, lại nghe thấy giọng nói của Hoa Nhan.


Hoa Nhan suy nghĩ một chút, nói: "Khả năng cao là trước khi ta xuống lầu, có những khách nhân sợ hãi đã chạy đi trước. Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn liền khiến cho mọi người xôn xao. Huống hồ hiện tại vốn không có người nào không biết Tây Tử Các chúng ta."

Hoa Nhan ngày ấy xuống lầu chợt nghe thấy gã gia đinh nói cho mình vừa rồi đã có không ít khách nhân lo lắng gặp phải phiền toái nên rời đi trước, khách hàng là trên hết, gã gia đinh lại không ngăn trở được, chỉ có thể tuỳ ý để bọn họ rời đi.

"Vậy chắc hẳn là do có người đem chuyện này truyền ra ngoài mới dẫn đến lời đồn đại này. Tiêu Duẫn ngươi phân phó xuống dưới rằng ở nơi khác ta không quan tâm nhưng trong Tây Tử Các này của chúng ta, tuyệt đối không được bàn luận về vấn đề này nữa." Vinh Cẩn Du đã xác định được nguyên nhân, liền phân phó Tiêu Duẫn đi hạ lệnh cấm người trong Tây Tử Các không được tiếp tục lan truyền về chuyện này.

"Vâng, thiếu gia yên tâm, sau này cho dù có lan truyền thì cũng chỉ lan truyền chuyện tốt mà thôi." Tiêu Duẫn nói xong sau đó rời đi trước xử lý chuyện này.

Vinh Cẩn Du thấy Tiêu Duẫn rời đi mới thả lỏng thân thể, cảm thấy có chút mệt mỏi.

"Vinh Ngọc thân thể của ngươi còn chưa hồi phục, mau nghỉ ngơi sớm đi, có vài lời chung quy ta cũng sẽ nói cho ngươi biết, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi." Cố Nhạ Nhan thấy dáng vẻ Vinh Ngọc có chút mệt mỏi, nghĩ đến nàng còn trọng thương chưa lành, liền khuyên mau trở về nghỉ ngơi sớm. Lại biết Vinh Ngọc đối với sự kiện thích khách vẫn còn có điều thắc mắc, liền tìm cớ nói rõ, miễn cho nàng ấy nghĩ nhiều. Hơn nữa, người này về sau sẽ vì mình làm việc, thân phận của mình rốt cuộc một ngày nào đó cũng phải nói cho nàng ấy biết.

"Như thế cũng tốt, quả thật có chút mệt mỏi. Vậy ta đi nghỉ ngơi trước, chuyện này ngày khác chúng ta sẽ nói sau." Vinh Cẩn Du nói xong liền đứng dậy, được Hoa Nhu cùng Kinh Nhược Ly đỡ đi về từ từ.

"Được." Cố Nhạ Nhan gật đầu, nhìn Kinh Việt cùng Hoa Nhu đỡ Vinh Ngọc rời đi, Hoa Nhan cũng đi theo phía sau.

Vinh Cẩn Du trở về phòng đã cảm thấy buồn ngủ không thôi, lại nằm xuống, cơm cũng chưa ăn liền đi ngủ.

Mọi người thấy vậy, mỗi người đều có suy nghĩ của mình cho nên cũng không nói chuyện, đều tự mình bận việc, đi nghỉ ngơi.

Kinh Việt ngày càng nhìn ra Vinh Cẩn Du thích Cố Nhạ Nhan, nghĩ là nên tìm cơ hội để hỏi nàng ấy một chút. Bất quá, thân phận Cố Nhạ Nhan nàng ngược lại cũng không muốn vội biết, bây giờ điều nàng quan tâm hơn đó là Cố Nhạ Nhan này thật ra không phải là một nữ nhân đơn giản, Vinh Cẩn Du sau này liệu có chịu thiệt hay không?

Hoa Nhan thật ra cảm thấy Vinh Cẩn Du có tình với Cố Nhạ Nhan, còn Cố Nhạ Nhan lại giống như không có tình, nàng cũng đánh giá thân phận thật sự của Cố Nhạ Nhan.


Đối với Vinh Cần Du cùng Cố Nhạ Nhan, Hoa Nhu phỏng chừng đều đã biết nhất thanh nhị sở*, Vinh Cẩn Du thích Cố Nhạ Nhan nàng cũng đã nhìn ra, chỉ là Cố Nhạ Nhan vẫn không có rung động. Nàng nghĩ vậy đây chắc hẳn là đại biểu rằng nàng có cơ hội sao?

*Nhất thanh nhị sở: ám chỉ đến việc gì đó hoàn toàn rõ ràng, rõ như ban ngày.

- --------------------

Vào ban đêm, trong phòng Cố Tư Mẫn vẫn im lặng như thường.

"Chủ tử, có tin tức từ kinh thành truyền đến." Lãnh Hạo Dạ vẫn quỳ một gối, bẩm báo với Cố Tư Mẫn hôm nay vừa mới nhận được tin tức từ kinh thành.

"Sao?" Cố Tư Mẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ là khẽ nhíu mày.

"Mấy ngày trước đây Tả tướng Lý Trung Phụ, trên triều khuyên can nói Công chúa đã đến tuổi thành hôn nhưng lại chậm chạp vẫn chưa hôn phối, vạn dân thiên hạ đều hy vọng Công chúa có thể sớm ngày nghĩ đến giai tế [ phu quân ] để bày tỏ long ân. Cơ hồ cũng trong lúc đó lại có người cố ý tung tin đồn, nói là Công chúa bệnh nặng cần phải đại hôn xung hỉ mới có thể khỏi hẳn. Trong khoảng thời gian ngắn, trên dưới triều đình đều dâng tấu mong Hoàng thượng suy nghĩ đến an nguy của Công chúa, sớm ngày tuyển rể hiền thành hôn với Công chúa."

Lãnh Hạo Dạ một hơi nói xong những chuyện phát sinh gần đây trong kinh thành có liên quan đến Công chúa, lẳng lặng chờ nàng lên tiếng.

Cố Tư Mẫn còn chưa nói, Lục Nhiễm Trần đã tiến lên một bước, hừ nói: "Thật nực cười, hôn sự của Công chúa chúng ta khi nào lại đến phiên thần tử bọn họ nghị luận, thúc giục cơ chứ."

Lục Nhiễm Trần nghe không lọt tai, liền thể hiện sự tức giận ngay trước mặt Cố Tư Mẫn.

Sở Lưu Tô lập tức ngăn cản, nàng nói: "Nhiễm Trần, tính tình nóng nảy này của ngưoi khi nào mới có thể sửa đổi được đây? Công chúa vẫn còn chưa nói gì, ngươi gấp cái gì?"

Sở Lưu Tô thấy Lục Nhiễm Trần tức giận không thôi, biết là nàng có lòng tốt tức giận thay Công chúa nhưng có đôi khi phải chú ý đến lời nói của mình.

Cố Tư Mẫn nhìn hai người các nàng một chút, nói: "Không sao, các ngươi đều là tâm phúc của ta, ở trước mặt ta nói tất nhiên ta sẽ không để ý. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, có vài lời tuyệt đối không được nói ra trước mặt bất luận kẻ nào."

Từ nhỏ Cố Tư Mẫn cũng đã biết tính cách Lục Nhiễm Trần, cũng biết là nàng có lòng tốt cho nên cũng không so đo quá nhiều với nàng, đều tuỳ theo ý nàng. Chẳng qua tính nết Lục Nhiễm Trần không được hoàn hảo, nên muốn chỉ điểm nàng không được nói chuyện bất cẩn ở trước mặt người ngoài.

"Vâng, nô tỳ đã biết, tất nhiên sẽ không lắm miệng trước mặt người ngoài." Lục Nhiễm Trần biết mình có đôi khi nhanh miệng và mềm lòng, chẳng qua là tật xấu này đã sửa lại rất lâu vẫn không thể thành công.


Cố Tư Mẫn nhíu mày, nói: "Những đại thần này không tự nhiên mà vô cớ sinh sự, xem ra là có người châm ngòi thổi gió."

Những vương công đại thần này cho dù quyền cao chức trọng cũng đều không dám hỏi đến chuyện riêng trong hoàng cung. Huống chi hôn sự của Công chúa không phải là trò đùa, tất nhiên là có người đứng sau trợ giúp.

Lúc này Sở Lưu Tô quan tâm, hỏi: "Vậy Công chúa có biết do người nào gây nên, lại có ý đồ gì không? Có cần chúng ta xuất thủ đi thu thập hắn?"

Bực này hèn hạ vô sỉ tính kế Công chúa mình, cho dù Công chúa không quan tâm thì các nàng cũng sẽ không bỏ qua.

"Chẳng lẽ là phụ hoàng?" Cố Tư Mẫn không trả lời câu hỏi của Sở Lưu Tô, chỉ nói lên nghi vấn của bản thân.

"Chủ tử nói Thánh thượng?" Đám người Sở Lưu Tô nghe thấy nghi vấn của Công chúa đều cả kinh nhìn nhau. Người này nếu thật sự là Hoàng thượng, thì phải làm sao đây? Các nàng thật ra vẫn không có nghĩ tới.

Cố Tư Mẫn vừa suy nghĩ thoáng qua liền phủ nhận, nói: "Không, không có khả năng. Không có khả năng là phụ hoàng, phụ hoàng căn bản không cần thiết dùng những thủ đoạn này để đùa bỡn với ta."

Như vậy xem ra, kẻ đứng sau bức màn khả năng cao là muốn mượn sức ta, lợi dụng thế lực của ta lại muốn làm suy yếu vị trí của ta trong lòng phụ hoàng. Từ xưa đến nay, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đương nhiên sẽ trở thành người nhà của người khác. Dân chúng vẫn luôn trọng nam khinh nữ như thế, huống chi là triều đình xã tắc cầm quyền đây?

"Hơn nữa, Hoàng thượng đã truyền mật lệnh, gọi Công chúa sớm trở về để ứng đối." Lãnh Hạo Dạ thấy Công chúa bác bỏ nghi ngờ Hoàng thượng, lại tiếp tục bẩm báo mật lệnh của Hoàng thượng.

"Được, ta đã biết, ngày mai chúng ta liền hồi kinh." Cố Tư Mẫn vừa nói vừa phất tay, ý bảo bọn họ tự rời đi.

Đám người Sở Lưu Tô thấy Công chúa phất tay, liền không nói lời nào, im lặng lui ra.

Cố Tư Mẫn ngồi xuống bên giường, âm thầm suy đoán. Qua hồi lâu, Cố Tư Mẫn mới sâu kín thở dài. Thầm nghĩ: Phụ hoàng làm sao lại không thể ứng phó không nổi chuyện này? Rõ ràng là muốn gả ta ra ngoài. Chỉ sợ hắn còn muốn tìm cho ta một chỗ dựa thế lực vững như núi đây.

Mặc dù không phải phụ hoàng nhưng chắc chắn là hắn cũng muốn thuận thế ngồi ngư ông đắc lợi, muốn ta nghĩ đến giai tế, nếu không cũng có thể tìm cho ta một núi dựa.

Hắn đây là biết thời biết thế, thuận nước đẩy thuyền.

- -------------Hết chương 40---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận