Không Phụ Năm Xưa

Dương Kỳ Nhạc hồi phủ, thấy muội muội mình ở hậu viện liền trở nên hưng phấn, nói: "Ha ha, muội đoán xem, ca ca vừa rồi đã gặp ai?"

Dương Kỳ Nhạc vô cùng cao hứng về nhà lập tức nói cho muội muội của mình, hắn biết muội muội nhà hắn nhìn như đối với ai cũng không quan tâm nhưng thật ra lại nhiều lần cố tình đối tốt với Vinh Cẩn Du. Từ lúc Vinh Cẩn Du rời đi vẫn luôn ngày nhớ đêm mong.

"Còn có thể là ai? Bất quá cũng chỉ là những bằng hữu loạn thất bát tao của huynh mà thôi. Cả ngày không phải tới tìm huynh chơi, thì cũng là tìm đủ mọi cách để quấn lấy muội, phiền chết đi được, muội mới không thèm biết."

Dương Nhược Oánh buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu liếc nhìn vẻ mặt đắc ý vênh váo của ca ca mình. Trong lòng cũng càng thêm xác định, hôm nay nhất định là lại gặp được Trường Nhạc Công chúa ngày nhớ đêm mong của huynh ấy. Trước đây, cách vài ngày không thấy Công chúa huynh ấy cả người đều không có tinh thần, lại còn suốt ngày nắm kéo khuôn mặt, nếu không phải vóc dáng huynh ấy cao, sợ là khuôn mặt này cũng sẽ bị kéo dài tới đất, làm cho những thủ hạ cũng không dám đến trêu ghẹo, đùa giỡn.

Dương Kỳ Nhạc thấy Dương Nhược Oánh không muốn biết, liền cố ý nói: "Muội thật sự không muốn biết sao? À, cũng đúng, chút tin tức này vẫn còn chưa có truyền ra. Nếu không phải trên đường ta gặp được thì cũng thật sự không biết."

Dương Kỳ Nhạc thấy muội muội mình dáng vẻ thờ ơ, không khỏi muốn trêu chọc nàng, dù sao chính nàng cũng không muốn vội biết. Nói xong hắn cũng không định nói tiếp, liền chuẩn bị trở về phòng.

"Này, ca, huynh chờ đã. Hôm nay, rốt cuộc là huynh đã gặp ai thế? Sao thoạt nhìn cao hứng hơn bình thường vậy?" Dương Nhược Oánh thấy Dương Kỳ Nhạc như thế, cảm thấy cũng có chút hoài nghi, nhưng lại không xác định được có phải thật sự người đó đã trở về? Nhưng vì sao lại không đến tìm mình? Chẳng lẽ hắn đã quên mình rồi sao? Hay là đã có tình yêu mới?

Dương Kỳ Nhạc xoay người, nói: "Biết chắc là muội đoán không được, ta đây, vừa rồi mới gặp lại Cẩn Du, ở trên đường gặp phải, ta vốn còn tưởng rằng bản thân nhận sai người đấy, không ngờ thật sự đúng là hắn."

Dương Kỳ Nhạc vẫn hưng phấn như cũ nói với muội muội mình, hoàn toàn không chú ý tới gương mặt Dương Nhược Oánh đã bắt đầu hơi biến sắc.

Dương Nhược Oánh sửng sốt, âm thanh lạnh lùng, nói: "Thật sự là huynh ấy? Không có nhận sai sao? Huynh ấy trở về từ khi nào vậy?"

Dương Nhược Oánh không thể không nghĩ đến, không thể không hỏi người nọ có phải thật sự là hắn không, là cái người khiến cho mình ngày đêm mong nhớ, thật không thể nhịn nổi nữa.

Dương Kỳ Nhạc gật đầu khẳng định, nói: "Đúng vậy, thật sự là hắn, không có nhận sai người. Ta còn lôi kéo hắn ở ven đường cằn nhằn nửa ngày đấy. A, lúc đấy ta cao hứng đến mức quên tìm một quán trà ngồi xuống nói chuyện nữa. Ta cũng có hỏi hắn vì sao trở về lại không đến tìm chúng ta, bất quá hắn nói rằng hắn vừa mới trở về từ hôm qua, còn chưa làm được gì cả, nói vậy chắc hẳn là cũng có nhớ đến nhưng lại không có thời gian mà thôi."

Hắc hắc, còn nói không muốn biết, tâm tư này của muội muội có thể giấu được phụ thân, có thể giấu được mẫu thân, thế nhưng không thể lừa được hắn, từ nhỏ đã biết nàng thích Cẩn Du, quả nhiên bây giờ đã bắt đầu có vài điểm không bình thường.

Nếu nói là tâm tư của muội muội, ca ca như hắn làm sao lại không biết? Dù sao cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Huống chi Dương Kỳ Nhạc thật sự thưởng thức Vinh Cẩn Du. Nếu như Vinh Cẩn Du trở thành muội phu của mình, Dương Kỳ Nhạc tất nhiên sẽ rất bằng lòng.

Dương Kỳ Nhạc thuật lại đại khái tình hình buổi chiều hôm nay gặp Vinh Cẩn Du, vừa nói đến hắn vừa mới trở về từ hôm qua, còn chưa làm được gì cả, lòng Dương Nhược Oánh liền thoáng an tĩnh lại. Vinh Cẩn Du dù sao cũng xem như là một tiểu vương gia, lại rời nhà nhiều năm cho nên có một vài chuyện quan trọng nhất thời chưa xử lý xong.

"À, muội đã biết, huynh mau đem chén ngọc mới mua đặt lại chỗ cũ đi, đừng để một hồi nữa phụ thân phát hiện hôm nay khi huynh xuất môn không cẩn thận làm bể chén ngọc, bằng không huynh liền xong đời."

Dương Nhược Oánh một bên thúc giục Dương Kỳ Nhạc, một bên đi về phòng mình.

- ---------------------------------------

Trong Vinh Vương phủ, Tiêu Duẫn đang đứng bên cạnh Vinh Cẩn Du báo cáo tin tức phía Hàng Châu: "Thiếu gia, hôm nay Hoa Nhan truyền tới tin tức, nói rằng Lâu Ngữ Ngưng đến Tây Tử Các tìm ngài, bất quá Hoa Nhan đã nói với nàng ấy là trong nhà ngài có việc cho nên đã trở về Trường An."

Hàng Châu Tây Tử Các luôn yên bình, không có phát sinh đại sự gì, thế nhưng Vinh Cẩn Du vừa mới hồi kinh qua ngày hôm sau Lâu Ngữ Ngưng liền đến, chỉ là nàng vừa mới tiến vào Hàng Châu đã nghe được tin lão bản Tây Tử Các gặp chuyện, không khỏi lo lắng vạn phần, mã bất đình đề* chạy đến Tây Tử Các, lại không ngờ rằng Vinh Ngọc đã đi trước một bước trở về kinh thành.

*Mã bất đình đề: Ngựa không dừng vó.

Vinh Cẩn Du thờ ơ, hỏi: "Ân, không sao cả, nàng có nói vì sao đến tìm ta không?"


Đây nếu như là vì thực hiện lời hứa đến tìm ta du ngoạn, vậy thật ra cũng không vội, nàng nếu như có việc gấp muốn tìm ta, vậy thì sẽ đại khái kêu người ở Hàng Châu đến hỗ trợ, chuyện này không quan trọng.

Tiêu Duẫn lại nói: "Thật ra không có chuyện gì, vốn là tìm thiếu gia du ngoạn, không ngờ vừa mới tiến vào Hàng Châu liền nghe thấy lời đồn này, không khỏi có chút lo lắng, bây giờ có lẽ đã quay về Dương Châu."

Tiêu Duẫn bẩm báo rõ ràng từng chi tiết, chỉ là thấy dáng vẻ này của thiếu gia, xem ra không có đem Lâu tiểu thư kia đặt ở trong lòng. Hắn không khỏi có chút nhớ đến Thủy Ảnh, cái người luôn cùng mình cãi nhau.

"Vậy thì không sao, chắc là khi Ngữ Ngưng đến tìm ta du ngoạn nghe thấy tin đồn liền có chút lo lắng mà thôi." Bây giờ chuyện khó giải quyết nhất chính là hôn sự của mình cùng thi Hương, mỗi ngày bản thân điều đang trong tình trạng lo lắng đề phòng. Có thể tránh gặp người khác được thì đều sẽ tận lực tránh, hai ngày nay ngay cả cửa cũng không ra, cả ngày tránh ở trong viện đọc sách ngẩn người, cũng coi như là bình yên.

Nhưng trên đời này, sợ nhất cái gì thì liền gặp cái đó.

Chưa qua mấy ngày, Vinh Vương gia đứng ở trước viện vừa đi vừa chắp tay, nói: "Thì ra là Lý công công đến đây, đến, mời vào trong ngồi."

Vinh Vương gia nghe quản gia nói là Lý công công đến đây, mời hắn đến tiền thính gặp, trong lòng liền trở nên lo lắng.

Lý công công ngược lại không nhanh không chậm nói xong, ánh mắt còn thường xuyên nhìn khắp bốn phía của vương phủ, mới nói: "Ai, không vội không vội, hôm nay ta phụng mệnh của Thánh thượng đến đây truyền lệnh."

"Thần, Vinh Hải quỳ xuống tiếp chỉ." Vinh Hải thầm nghĩ không xong rồi nhưng trên mặt lại bình tĩnh quỳ xuống tiếp chỉ.

Lý công công thấy Vinh Vương gia quỳ xuống tiếp chỉ, thế nhưng hôm nay Thánh thượng đã sớm dặn dò rằng tất cả đều miễn lễ, chỉ truyền Vinh Cẩn Du tiến cung gặp mặt mà thôi. Cho nên vội đỡ hắn đứng lên, nói: "Ai, không cần đâu Vinh Vương gia, chỉ là truyền khẩu dụ mà thôi, Thánh thượng nói hết thảy đều giản lược. Hôm nay, chính là muốn triệu kiến nhi tử độc nhất của ngài. Ngài mau mời ra đi, Thánh thượng đã chờ lâu rồi, lão nô cũng muốn mau chóng trở về phục mệnh."

Vinh Vương gia gật đầu, xoay người phân phó, nói: "Người đâu, mau đi gọi thiếu gia, nói rằng Thánh thượng triệu kiến, kêu hắn ăn mặc chỉnh tề một chút, đừng để thất lễ.". Hắn muốn từ Lý công công hỏi thăm chút ý tứ của Thánh thượng về lần triệu kiến này, lại quay đầu hỏi: "Hôm nay Hoàng thượng triệu kiến tiểu nhi, nhưng lại không biết là vì chuyện gì, có lẽ Lý công công hẳn đã có nghe được chút gì đi?"

Vinh Vương gia phân phó hạ nhân đi thông báo cho Vinh Cẩn Du biết là Thánh thượng triệu kiến, ý cũng muốn nói cho Vinh Cẩn Du biết để chuẩn bị cho thật tốt.

"Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là mấy ngày nay Thánh thượng nghe nói tiểu vương gia đã trở về, nhiều năm không gặp tất nhiên là sẽ có chút tưởng niệm, chỉ là triệu kiến bình thường mà thôi, lần này còn triệu kiến cả nhi tử Dương Vương gia nữa, vương gia đừng có nghĩ ngợi nhiều."

Lý công công không dấu vết lộ ra tin tức triệu kiến Dương Kỳ Nhạc cho Vinh Vương gia, chức trách của thái giám, thư đồng cùng người hầu chính là chiếu cố chủ tử trong việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày, bên cạnh đó còn suy đoán tâm tư, biết nhìn ánh mắt người khác mà làm việc. Cho nên người hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, tất nhiên sẽ lại càng hơn thế. Nếu không một ngày nào đó không may chọc giận Long nhan thì cái mạng nhỏ này cũng sẽ khó giữ được nữa. Hắn đã đi theo hầu hạ Thánh thượng nhiều năm, tâm tư của Thánh Thượng ít nhiều gì hắn cũng có thể nhìn ra được một chút, biết Thánh thượng không chỉ truyền Vinh Cẩn Du yết kiến mà còn truyền triệu Dương Kỳ Nhạc, ngay cả Trường Nhạc Công chúa cũng truyền triệu. Tiền tuyến vừa mới yên bình trở lại, Thánh thượng liền có ý định tuyển Phò mã cho Công chúa, xem ra lần truyền triệu này khả năng cao là có ý này.

Vinh Vương gia cảm khái, cố ý tăng thêm ngữ khí, nói: "Thì ra là thế, thật sự là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Biết được Thánh thượng vẫn còn nhớ đến tiểu nhi, thần vô cùng cảm tạ hoàng ân. Lần truyền triệu này, phải làm phiền Lý công công rồi, tiểu nhi hàng năm sống ở sơn dã, những quy củ trong cũng khó tránh khỏi còn cảm thấy chưa quen, nếu như có chỗ nào sai sót, mong ngài nói thêm vài lời giúp đỡ."

Vinh Vương gia vừa cảm kích hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, vừa muốn nhờ Lý công công lúc ở trong cung chỉ điểm Vinh Cẩn Du nhiều hơn một chút, để tránh thất lễ gây thêm phiền phức.

Lý công công khẽ gật đầu, cũng cố ý tăng thêm ngữ khí, khách khí nói: "Nào có, chúng ta cũng đã được Vương gia chiếu cố nhiều năm qua. Chút chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, đương nhiên không cần ngài dặn dò, ngài cứ yên tâm là được."

Trong lúc nói chuyện, Vinh Cẩn Du đã thay xong xiêm y đi ra. Nàng vừa mới nghe quản gia nói Hoàng thượng truyền triệu, trong lòng vô cùng kinh ngạc, cuốn quýt vội vã làm cho sắc mặt của mình trở nên tái nhợt ốm yếu một chút, mới hơi yên tâm trở lại.

Vinh Vương gia thấy Vinh Cẩn Du đi ra, sẵn tiện nói: "Cẩn nhi, vị này là Lý Hoàn Lý công công đến đây truyền triệu, ở trong cung nếu như có lễ nghi gì không hiểu thì cũng có thể thỉnh giáo hắn."

Vinh Vương gia nhìn thấy sắc mặt Vinh Cẩn Du có chút tái nhợt, dáng vẻ ốm yếu cho nên cũng yên tâm không ít. Ở bên ngoài nhiều năm, vốn đã biết rằng nhi tử của mình thật ra thông minh không kém, xem ra nhi tử của hắn cũng sẽ biết được cách ứng phó như thế nào.

"Vâng, hài nhi đã biết, vậy làm phiền Lý công công dẫn đường." Vinh Cẩn Du cùng Vinh Vương gia nhìn nhau, lại khẽ gật đầu chào hỏi Lý Hoàn, mang lòng thấp thỏm cùng Lý Hoàn tiến cung.


Đi theo Lý Hoàn quẹo Đông thẳng Tây, Vinh Cẩn Du đã chút có choáng váng đầu óc, nếu không có người dẫn, không chừng nàng đã sớm lạc đường, không biết đi nơi nào.

Lý Hoàn vừa đi vừa dặn dò, nói: "Tiểu Vương gia, ngài phải nhớ cho kỹ, đợi chút nữa lúc hành lễ có cái gì không hiểu thì liền nhìn vào ánh mắt của lão nô, lão nô nhất định sẽ chỉ điểm ngài."

Đi qua cung điện, xuyên qua hành lang gấp khúc, ra vào sân, khi đến bên ngoài một toà đại điện to lớn, Lý Hoàn lại căn dặn Vinh Cẩn Du một phen, thấy Vinh Cẩn Du gật đầu hiểu ý mới dẫn nàng đi vào.

Vừa đi vào, Vinh Cẩn Du cũng không dám ngẩng đầu, hai chân quỳ xuống đất khấu đầu, nói: "Thần, tham kiến Hoàng thượng, chúc Ngô hoàng vạn an."

Vinh Cẩn Du bước vào bên trong lập tức biến thành một bộ dạng sợ đầu sợ đuôi, còn có chút thất kinh. Tước vị Vinh Vương gia này thừa kế ba đời, cho nên nàng cũng tính là tiểu vương gia, cho dù vô quan vô phẩm vẫn coi như là thần tử.

Nàng cúi đầu, ánh mắt liếc thấy bên cạnh có một đôi chân, đoán đây có lẽ là Dương Kỳ Nhạc.

Cố Thần Dật buông bút trong tay, nói: "Là Cẩn Du đến sao, ngươi ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn một chút nào."

Cố Thần Dật thấy Vinh Cẩn Du từ lúc tiến vào ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, cho nên muốn nhìn một chút xem dáng vẻ hiện giờ ra sao. Thật đúng là trùng hợp, bản thân lại vừa nổi lên tâm tư muốn tuyển Phò mã thì mấy ngày hôm trước chợt nghe nói Vinh Cẩn Du đã trở về.

Cố Thần Dật nhìn kỹ Vinh Cẩn Du một phen, nói: "Ân, vẫn còn có chút dáng vẻ của trước đây. Trưởng thành rồi gương mặt lại càng như quan ngọc*, tao nhã. Bất quá sắc mặt của ngươi sao vẫn còn có chút tái nhợt vậy? Bệnh còn chưa chữa khỏi sao?"

*Quan Ngọc: thường chỉ người đàn ông có dung mạo đẹp.

Dáng vẻ Vinh Cẩn Du quả nhiên đã thay đổi hơn một chút so với trước đây, chỉ là thân thể so với nam tử khác vẫn sẽ có chút nhu nhược. Bất quá diện mạo lại càng thanh tú tuấn nhã hơn, nhìn chung gương mặt này lại càng xứng với Mẫn nhi hơn so với Dương Kỳ Nhạc.

Vinh Cẩn Du hơi cúi đầu, trả lời: "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, bệnh này của thần chỉ mới chữa được một nửa, nhất thời không thể hoàn toàn chữa khỏi, sư phụ nói rằng phải chậm rãi điều trị."

Bệnh này không thể nói quá nặng cũng không thể nói quá nhẹ, đành phải nói thành bệnh mãn tính, dù sao nhất thời mới chỉ chữa trị được một nửa cũng tốt.

Cố Thần Dật cười, nói: "Ai, trong cung này của trẫm dược liệu quý báo gì cũng đều có, nếu cần thì cứ đến nơi này của trẫm lấy, lúc đó chỉ cần nói với Lý Hoàn một tiếng là được. Hôm nay trẫm gọi hai người các ngươi đến cũng chỉ là để tâm sự việc nhà, các ngươi cứ ngồi xuống đi, không cần quá mức câu nệ, chúng ta cứ thoải mái một chút."

Cố Thần Dật vừa nói xong, Lý công công liền cấp ghế ngồi cho hai người. Nói đến chuyện này giống như đây hết thảy đều là chuyện bình thường, hiển nhiên vậy. Nhi tử này của Vinh Vương gia lại nói như thế nào cũng là một tiểu vương gia, lại từ nhỏ dưỡng bệnh ở bên ngoài, bây giờ đã trở lại, nếu là nhiều năm không gặp, như vậy bị truyền triệu tiến cung gặp Thánh Thượng cũng là hợp tình hợp lý.

"Thần, đa tạ Thánh thượng ban toạ." Dương Kỳ Nhạc cùng Vinh Cẩn Du tạ ơn xong liền ngồi xuống.

"Phụ hoàng ở bên trong sao?" Cố Tư Mẫn vừa đến bên ngoài ngự thư phòng liền thấy Lý Hoàn đứng ở ngoài cửa, xem ra phụ hoàng đang tiếp kiến đại thần nào đó, cho nên lên tiếng hỏi Lý Hoàn.

"Khởi bẩm Công chúa, Hoàng thượng đang ở bên trong triệu kiến Vinh tiểu vương gia cùng Dương đại nhân. Hoàng thượng có chỉ nói rằng nếu ngài tới thì không cần thông truyền, có thể trực tiếp đi vào." Lý Hoàn bẩm báo xong liền mở cửa mời Cố Tư Mẫn đi vào.

Dương đại nhân cùng Vinh tiểu vương gia? Nghe nói Vinh Cẩn Du mấy ngày hôm trước đã trở về, phụ hoàng rốt cuộc cũng đã triệu kiến hai người bọn họ, vẫn là sốt ruột như vậy, xem ra mối hôn sự này của mình cùng Vinh Ngọc có lẽ phải nói trước cho phụ hoàng biết.

Cố Tư Mẫn trong lòng thầm suy nghĩ xem nên mở miệng nói chuyện với Cố Thần Dật về chuyện này như thế nào, cũng chậm rãi tiêu sái đi vào.


Cố Thần Dật còn chưa kịp nói chuyện, Cố Tư Mẫn đã tiến vào.

"Thần, tham kiến Công chúa." Dương Kỳ Nhạc thấy Cố Tư Mẫn đã đến liền liếc mắt ra hiệu với Vinh Cẩn Du, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Cố Tư Mẫn khẽ giơ tay lên, nói: "Bình thân, phụ hoàng đã ban tọa, hai vị cũng không cần đa lễ như vậy." Cố Tư Mẫn có chút u oán nhìn thoáng qua phụ hoàng của mình, cũng ngồi xuống bên cạnh.

"Mẫn nhi à, con cùng Cẩn Du lúc nhỏ đã gặp qua một lần, không biết bây giờ gặp lại con có còn nhận ra không?"

Cố Thần Dật nửa thật nửa đùa nói, nữ nhi của mình trong phương diện tình cảm thích mẫu người ra sao, hắn thật sự là không biết.

Cố Tư Mẫn quay đầu nhìn một chút, thấy Vinh Cẩn Du vẫn cúi đầu, nói: "Sao? Ta đây cũng muốn nhìn một chút, mấy ngày trước mới nghe nói ngươi đã trở lại, chúng ta nhiều năm không gặp, xem ra ngươi lớn lên lại càng tuấn tú, tao nhã đi?"

Cố Tư Mẫn vẻ mặt mỉm cười, ngoài miệng cũng không quên trêu ghẹo một chút.

Ngay lúc Vinh Cẩn Du ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Cố Tư Mẫn, nàng ngược lại bình tĩnh. Nhưng chỉ một cái liếc mắt này, Cố Tư Mẫn liền thấy đổi sắc mặt.

Nàng ở trong lòng xác nhận nhiều lần, khuôn mặt này tất nhiên là Vinh Ngọc không thể nghi ngờ, vì sao nàng ấy lại biến thành Vinh Cẩn Du? Danh tự giống nhau, diện mạo tương tự, nhưng giới tính cũng có khả năng thay đổi sao? Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cố Tư Mẫn có chút hoang mang.

Đương nhiên, biểu tình hơi kinh ngạc này của Cố Tư Mẫn đương nhiên đã lọt vào mắt Cố Thần Dật trong lúc đang nhìn hai người, dĩ nhiên còn có Dương Kỳ Nhạc lén lút nhìn Cố Tư Mẫn chưa từng rời mắt từ lúc nàng vừa tiến vào.

Cố Thần Dật tựa như có thâm ý cười, nói: "Thế nào, Mẫn nhi sao vậy? Có chút kinh ngạc?"

Dương Kỳ Nhạc không tiện hỏi nhưng Cố Thần Dật sẽ hỏi, hắn cũng đã nghĩ tới, nếu như Mẫn nhi nguyện ý gả cho Vinh Cẩn Du, vậy coi như là nhất cử lưỡng tiện.

Cố Tư Mẫn thu hồi suy nghĩ, nói: "Bẩm phụ hoàng, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi, mấy ngày trước đây khi nhi thần từ trong cung hồi phủ, đi ngang qua Tại An Nhai thật ra có gặp qua hắn. Bất quá nhi thần ngồi trong kiệu thấy hắn đi vào một gia tửu lâu, hôm nay gặp lại, không ngờ đúng là cố nhân nhiều năm không gặp, vì vậy có chút kinh ngạc."

Cố Tư Mẫn tránh khỏi nghi vấn của Cố Thần Dật, còn sẵn tiện nhắc tới chuyện ở Tại An Nhai, nếu hắn thừa nhận mấy ngày trước đã đi qua Tại An Nhai thì chắc chắn chính là Vinh Ngọc không thể nghi ngờ. Chỉ là chuyện hắn là nữ tử lại không nhận ra được. Việc Vinh Cẩn Du là nam tử, chính mình vô cùng xác định, một nam tử đi ra ngoài nhiều năm, bây giờ trở về lại là một nữ tử, trong chuyện này còn cất giấu bao nhiêu bí mật không thể nói cho người khác biết đây? Nếu vậy thì Vinh Vương gia trong tay cầm trọng binh, có biết được không?

Vinh Cẩn Du nhanh chóng liếc nhìn Cố Tư Mẫn một cái rồi lại sợ hãi cúi đầu. Lúc này nghe Công chúa hỏi, lại đứng dậy hơi hành lễ, nói: "Thần mấy ngày trước vừa mới hồi kinh, thật ra bởi vì lạc đường cho nên mới đi qua Tại An Nhai, hữu duyên tương phùng, có lẽ là kinh thành quá nhỏ."

Vinh Cẩn Du cũng chưa từng hoài nghi lời này của Cố Tư Mẫn là dò xét, ngẫm lại ở kinh thành gặp nhau cũng không phải chuyện lạ gì, ngày đó còn đụng phải Dương Kỳ Nhạc nữa, huống hồ bây giờ bản thân thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy Trường Nhạc Công chúa.

Cố Thần Dật nhìn hai người một chút, nói: "Vậy đúng thật là trùng hợp, các ngươi trước đây cũng mới chỉ gặp qua một lần mà thôi."

Đế vương lòng nghi ngờ quá nặng, Cố Thần Dật là thoại lý hữu thoại [trong lời nói có hàm ý khác], hắn đã nhìn ra, trước kia cho dù trong lúc đối mặt với đại sự, mặc dù nằm ngoài dự tính của Mẫn nhi nhưng nàng nhất định sẽ không biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài. Nàng luôn bình tĩnh, trầm ổn khiến cho người ta không đoán ra được tâm tư. Nếu như thật sự là ở trên đường nhìn thấy hắn theo như lời nàng nói, thì sẽ không thất thố như thế.

Cố Thần Dật nghĩ đến đây, không khỏi lộ ra một chút mỉm cười.

Dương Kỳ Nhạc cũng ở một bên phụ họa, nói: "Thật sự là hữu duyên tương phùng, ngày đó Công chúa gặp Cẩn Du, ta cũng gặp Cẩn Du. Như vậy thật đúng là trùng hợp đấy, ngày ấy hắn hồi phủ, kết quả lại lạc đường đến Hoa Duyên Nhai."

Dương Kỳ Nhạc vừa nghe thấy bên này có duyên gặp nhau, cũng không cam lòng để bản thân tuột lại phía sau.

"Được rồi, Cẩn Du thân thể không tốt, đã ra ngoài lâu như vậy rồi, cũng nên về nghỉ ngơi đi. Hôm nay trẫm có chút mệt mỏi, còn có mấy lời muốn nói với Mẫn nhi, các ngươi lui xuống trước đi."

Cố Thần Dật câu trước vừa mới quan tâm thân thể Vinh Cẩn Du, câu sau lập tức thay đổi thành ngữ khí uy nghiêm của đế vương.

Cố Tư Mẫn lại nở một nụ cười yếu ớt, nhìn bóng dáng của Vinh Cẩn Du cùng Dương Kỳ Nhạc đang lui xuống, Cố Tư Mẫn trong lòng oán hận, thầm nghĩ: 'Hừ, Vinh Ngọc, ta ngược lại muốn điều tra tất cả về ngươi, thân thế thật sự này của ngươi.'


Hôm nay Cố Thần Dật chính là công khai triệu kiến Vinh Cẩn Du cùng Dương Kỳ Nhạc, hắn cũng gọi Cố Tư Mẫn đến, nghĩ nàng nhiều năm không gặp Vinh Cẩn Du, nói không chừng còn có thể lọt vào mắt nàng, chỉ là bệnh này của Vinh Cẩn Du khiến cho người ta lo lắng không ít. Nếu như Mẫn nhi không thích, hắn cũng có thể chọn người khác cho Công chúa.

Cố Thần Dật vuốt ve nắp chén trà, nhấp một ngụm trà, nói: "Mẫn nhi có chuyện muốn nói với phụ hoàng sao?"

Nói tóm lại, hôm nay đến bây giờ chẳng phải vẫn có thu hoạch rất tốt sao. Huống chi nhìn đáng vẻ này của nữ nhi, xem ra Mẫn nhi còn có lời muốn nói với ta đây.

Cố Tư Mẫn đang ở trong lòng oán hận chuyện của Vinh Cẩn Du, lại không ngờ rằng Cố Thần Dật thấy Cố Tư Mẫn nhìn chằm chằm vào nơi Vinh Cẩn Du vừa rời đi, cư nhiên lại còn có chút hiểu lầm.

Cố Tư Mẫn thấy Cố Thần Dật hỏi nàng như thế, liền biết nắm bắt thời thế, xoay người quỳ xuống, nói: "Nhi thần thỉnh chỉ tứ hôn, thỉnh phụ hoàng hạ chỉ phong Vinh Cẩn Du làm Phò mã."

Cố Tư Mẫn nghe phụ hoàng nói chuyện, khẽ quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt mỉm cười của phụ hoàng, tựa như có chút vui mừng. Cố Tư Mẫn tất nhiên biết được suy nghĩ trong lòng phụ hoàng mình. Nàng khẽ nhíu đôi mi thanh tú lại, ngay lập tức này ra ý hay.

Cố Thần Dật lại khẽ nhíu mày, nói: "À, con đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Mẫn nhi, nhất định phải gả cho Vinh Cẩn Du? Hắn là người gầy yếu bệnh đau, trừ bỏ diện mạo khiến cho người ta vừa lòng ra, tài nghệ văn võ đều chỉ là tạm được mà thôi đấy."

Đối mặt với việc Cố Tư Mẫn thỉnh chỉ tứ hôn, Cố Thần Dật vẫn là có chút nằm ngoài dự tính, tuy rằng chính mình đôi khi cũng không biết nữ nhi đang suy nghĩ gì, nhưng hắn cũng đã nhìn ra Mẫn nhi cũng không phải vì tình yêu mà gả cho Vinh Cẩn Du.

Cố Tư Mẫn vẫn không đứng lên, ý chí kiên định, nói: "Đúng vậy, nhi thần tâm ý đã định, đời này nếu không phải Vinh Cẩn Du thì sẽ không gả, mong phụ hoàng thành toàn."

Cố Tư Mẫn trong lòng hiểu rõ, việc này nếu nói ra vào lúc này sẽ không quá thích hợp. Dù sao Vinh Ngọc là nữ tử, ban đầu chính là suy nghĩ muốn cùng nàng thành hôn, chẳng qua là sớm hơn thời gian đã định một chút, sau này Vinh Vương phủ cũng coi như là người của mình. Hơn nữa Vinh Cẩn Du này giỏi che giấu tài năng của bản thân, tài nghệ văn võ của nàng ấy sao có thể gọi là tạm được cơ chứ, rõ ràng chính là thuộc hàng cao thủ, nhân tài đấy.

Cố Thần Dật thấy Cố Tư Mẫn kiên quyết, vui mừng cười, nói: "Được, trẫm đáp ứng con."

Vinh Cẩn Du ơi Vinh Cẩn Du, sau này nếu Mẫn nhi yêu ngươi, vậy thì thôi. Còn nếu như nàng không thương ngươi, vậy ngươi chung quy cũng không thể thoát khỏi vận mệnh trở thành bàn đạp cho nàng.

Mẫn nhi à, bất luận trong lòng con nghĩ như thế nào, phụ hoàng nhất định cũng sẽ ủng hộ quyết định của con. Vốn biết sự cố chấp của Mẫn nhi cũng sẽ có thể khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng, Cố Thần Dật nghĩ vậy liền cảm thấy có chút lo lắng cho số phận sau này của Vinh Cẩn Du.

Hiện tại ngôi vị hoàng đế cùng với sinh tử trong lúc tranh đấu lẫn nhau đều không thể trách người khác, nếu như muốn trách thì cũng chỉ có thể trách ngươi sinh ra trong nhà đế vương, đây là chuyện không thể lựa chọn được.

- --------------------

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý công công trên tay cầm thánh chỉ, tiến đến tuyên đọc.

Lý Hoàn vung phất trần, cất giọng nói: "Thánh chỉ đến, Vinh Cẩn Du tiếp chỉ."

"Thần, Vinh Cẩn Du quỳ nghe tuyên đọc." Thấy đạo thánh chỉ này, Vinh Cẩn Du trong lòng liền lạnh bảy phần.

Đợi đám người Vinh Cẩn Du trong lòng thấp thỏm không yên quỳ xuống xong, Lý công công mới bắt đầu tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay nghe thấy tiểu Vương gia Vinh Tín Vương phủ Vinh Cẩn Du tài đức vẹn toàn, lương thiện chí trung nhân hậu, trẫm vô cùng thưởng thức, đặc biệt phong làm Phò mã, tứ hôn Trường Nhạc Công chúa, mùng một đầu tháng sau thành hôn, khâm thử!"

Lý công công tuyên đọc thánh chỉ xong, thấy đám người Vinh Cẩn Du vẫn chưa có phản ứng lại, liền nhắc nhở, nói: "Tiểu vương gia, ngài tạ ơn đi."

Vinh Cẩn Du suýt chút nữa đã ngã khuỵu xuống, vô lực nói: "Thần, tạ chủ long ân."

Vinh Cẩn Du ngữ khí tạ ân hoàn toàn không có chút vui mừng, ngay cả thanh âm đều trở nên mơ hồ không rõ nguyên nhân. Người khác quả nhiên nghĩ rằng nàng vì quá hưng phấn đến mức nói không ra lời. Hôm nay nàng mới xem như chân chính biết được cái gì gọi là ngũ lôi oanh đỉnh. Hiện tại xem ra tình huống này, đạo thánh chỉ này quả thực là một đạo thiên lôi giáng xuống, đánh thẳng vào đỉnh đầu nàng.

Đúng là ngoài ý liệu, kể từ thời khắc Vinh Cẩn Du nhận được thánh chỉ này, mới thật sự chân chính cùng Cố Tư Mẫn bắt đầu một đời dây dưa triền miên, sinh tử biệt ly yêu hận khúc mắt.

- --------------Hết chương 47---------------

Ngày 18 - 08 - 2023.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận