Không Phụ Năm Xưa

Ban đêm, Vinh Vương gia cùng Vinh Vương phi ở trong phòng thương nghị về chuyện Thánh thượng hạ chỉ hôm nay.

Vinh Vương phi lo lắng, nôn nóng đi qua đi lại, nói: "Vương gia, bây giờ phải làm sao đây? Đừng nói đến chuyện Trường Nhạc Công chúa là Công chúa mà Thánh thượng sủng ái nhất, cho dù là Công chúa bình thường không được sủng ái thì nàng vẫn là Công chúa, Cẩn nhi sau này sợ là sẽ sống không dễ chịu."

Vinh Vương gia nhíu mày, cả giận nói: "Vậy thì bây giờ còn có thể làm thế nào? Thánh chỉ đã hạ, không còn cách nào cứu vãn. Thánh thượng nếu đã có chủ ý quyết định Cẩn nhi, vậy ta cũng không còn cách nào khác. Nếu chúng ta dám can đảm không thành hôn, sợ là cửu tộc cũng khó giữ được. Hiện tại có biết bao nhiêu kẻ đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào quyền vị binh mã của ta? Hôn nhân hoàng tộc này xưa nay đều luôn gắn liền với yếu tố chính trị. Đây sao gọi là gả Công chúa, rõ ràng cưới Phò mã, mà của hồi môn của Phò mã chính là lòng trung thành thề sống chết, là sự hậu thuẫn về quyền vị tiền tài của gia phụ [cha chồng] ta đây."

Vinh Vương gia vốn là đã có tính toán của riêng mình, nghĩ rằng chờ Vinh Cẩn Du khỏi bệnh liền có thể về nhà thành thân, miễn cho ngày sau ở rễ hoàng tộc, bị thê tử chèn ép. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, sợ là lần này không thể tránh khỏi việc bị Hoàng thượng lựa chọn, buộc phải nghênh cổ chịu một đao.

Này không phải gả Công chúa, mà là tư tâm của Hoàng thượng.

Trong lúc vợ chồng Vinh Vương gia đang thương lượng, Vinh Cẩn Du trong lòng lại loạn thành một đoàn.

Phải làm sao đây? Đào hôn? Thánh chỉ đều đã hạ xuống, phỏng chừng ngày mai trong lúc thượng triều sẽ tuyên bố, bố cáo thiên hạ. Thiên hạ này đều là vương thổ [đất của vua], ta vừa rời đi nhất định từ nay về sau sẽ bỏ mạng tại thiên nhai, cho dù ta cưới Nhạ Nhan sợ là cũng sẽ có một ngày liên lụy đến nàng. Huống chi, trốn được nhất thời nhưng làm sao có thể trốn được nhất thế [một đời], còn người trong Vinh Vương phủ phải làm thế nào? Nhất định là sẽ bị liên lụy.

Mà nếu thật sự phải cưới Công chúa, động phòng phải làm sao bây giờ? Nói bản thân có bệnh kín? Vậy nếu Công chúa nổi trận lôi đình xuống sẽ hưu [ly hôn] ta, giết ta hay có lẽ sẽ hồng hạnh xuất tường [ngoại tình]? Nếu thân phận nữ tử này bị bại lộ, e là mệnh này cũng sẽ khó giữ được, lại còn có khi kéo cả cửu tộc Vinh Cẩn Du chôn cùng.

Lúc này, Vinh Cẩn Du trong lòng đã loạn thành một đoàn, nàng vốn tưởng rằng bất luận thế nào, đợi đến sau thi Hương, chờ phát bảng sẽ lập tức đi đến Cố phủ cầu hôn, chờ qua hôn sự này, làm quan cái gì đó thì cứ tuỳ tiện lấy lý do thân thể không khỏe mà từ quan là được. Đến lúc đó hẳn là sẽ gió êm sóng lặng. Phò mã kia ai muốn làm thì làm đi, dù sao cũng phải là chuyện của mình. Nhưng trời không theo ý người*, cố tình chưa tới thi Hương Thánh thượng đã hạ chỉ triệu kiến.

*Câu gốc là thiên bất toại nhân nguyện.

Khi quân phạm thượng, kháng chỉ không tôn. Nếu một mình bản thân thì cũng không sao, thế nhưng việc này lại liên lụy rất rộng. Hiện tại Vinh Cẩn Du thật đúng là trước có sói sau có hổ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, lần này thật đúng là đâm lao thì phải theo lao, cuối cùng phải lấy mệnh tương báo. Nhất thời nàng thật sự không thể nghĩ ra được chủ ý gì, cứ như vậy u sầu suy nghĩ, cư nhiên đã thiếp đi.

- ------------------

Sáng sớm ngày thứ hai, Thánh thượng quả nhiên trong lúc thượng triều đã tuyên bố chuyện này, lần này là triệt để chặt đứt hoàn toàn ý niệm muốn kháng chỉ không thành hôn trong đầu Vinh Cẩn Du.

Nếu việc đã đến nước này, Vinh Vương gia cũng chỉ có thể đương triều tạ ơn, không chỉ như thế, hắn còn giả vờ lộ ra dáng vẻ thụ sủng nhược kinh, ngàn ân vạn tạ.

Việc này vừa tuyên bố, trong lòng tràn đầy sầu khổ cũng không chỉ có phụ tử Vinh gia, các thể loại vui buồn ưu thương, chỗ nào cũng có.


Chưa đến buổi trưa, tin tức này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ kinh thành, không người nào không biết.

Kinh Nhược Ly nghe được tin này vạn phần kinh ngạc. Đối với nàng mà nói, hiện tại thứ lo lắng nhất không phải là tình cảm của Vinh Cẩn Du cùng Cố Nhạ Nhan mà là vấn đề giới tính của Vinh Cẩn Du, dù sao đây mới chuyện là đại sự liên quan tới tính mạng. Nàng vừa nghe được tin tức này, liền một đường chạy như bay đến Vinh Vương phủ.

"Ta là công tử Kinh Thị Lang gia Kinh Nhược Ly, tìm thiếu gia nhà ngươi ơi có việc quan trọng, hắn ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp hắn." Kinh Nhược Ly vừa đến Vinh Vương phủ khai báo danh tính, cũng không dong dài, liền ngay tức khắc đi tìm Vinh Cẩn Du.

Thủ vệ giữ cửa kia vừa cười vừa chắp tay, nói: "Nguyên lai là Kinh thiếu gia, thiếu gia nhà ta có lệnh, nói là nếu ngài đến tìm ngài ấy thì cứ trực tiếp đi đến hoa viên Đông Sương là được, không cần thông báo."

Vinh Cẩn Du biết việc này vừa truyền ra, Kinh Nhược Ly tất nhiên sẽ là người trước tiên đến đây hỏi rõ, cho nên đã thông báo trước với hạ nhân.

Hạ nhân kia sáng hôm nay đã được Vinh Cẩn Du phân phó, nếu là thiếu gia Kinh phủ Kinh Nhược Ly đến tìm, từ nay về sau cũng không cần thông truyền, trực tiếp đi vào Đông Sương là được. Cho nên hắn liền chỉ đường dẫn Kinh Nhược Ly đến Đông Sương.

Kinh Nhược Ly vừa thấy Vinh Cẩn Du, từ xa liền hỏi nàng có tính toán gì không: "Cẩn Du, ta vừa nghe nói đến việc này liền vội vàng chạy tới đây, ngươi tính như thế nào?"

Vinh Cẩn Du ngồi vô lực, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt, nói: "Thánh chỉ tứ hôn, bố cáo thiên hạ. Ta còn có thể tính toán gì đây, việc đã đến nước này ta cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước."

Vinh Cẩn Du so với đêm qua, bây giờ đối với việc này đã bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao sự tình chỉ vừa mới bắt đầu như thế nào lại có thể dễ dàng đầu hàng như vậy, nói không chừng có lẽ sẽ còn có cơ hội chuyển mình.

Nếu như Vinh Cẩn Du biết đối tượng thành với nàng Cố Tư Mẫn thật sự chính là Cố Nhạ Nhan thì sợ là người này ngay cả hưng phấn còn không kịp, làm sao lại nghĩ đến cách từ chối thành hôn?

"Thiếu gia, Dương công tử cùng Dương tiểu thư tới chơi." Trong lúc Vinh Cẩn Du cùng Kinh Nhược Ly trầm mặc không biết phải làm sao, liền có hạ nhân đến báo lại nói Dương Kỳ Nhạc tới chơi.

Vinh Cẩn Du phất tay áo, nói: "Ân, dẫn hai người họ đến đây đi."

Vinh Cẩn Du sớm đã nghe thấy Dương Kỳ Nhạc thích Trường Nhạc Công chúa nhưng không biết lúc này hắn tới chơi là có ý gì, ngay cả Dương Nhược Oánh chưa bao giờ gặp mặt cũng đi theo đến đây.

Dương Kỳ Nhạc cũng vừa nhìn thấy Vinh Cẩn Du liền vội hỏi: "Cẩn Du, lời đồn trong kinh thành hôm nay là sự thật?"


Dương Kỳ Nhạc ở trên đường nghe nói hôm nay đương kim Thánh thượng ban chiếu, chiêu tiểu vương gia Vinh Vương phủ làm Phò mã, tứ hôn Trường Nhạc Công chúa, liên vội vàng chạy tới xác nhận. Cũng không ngờ gặp được muội muội Dương Nhược Oánh của mình ở trước cửa Vinh phủ, cho nên mới biết nàng cũng là vì chuyện này mà đến. Gặp được muội muội mình, trong lòng hắn cũng đã phần nào hiểu rõ, không tự nhiên tin tức này nổi lên, chuyện lớn như vậy, ai dám loạn truyền cơ chứ?

Vinh Cẩn Du nhìn thoáng qua Dương Kỳ Nhạc, thản nhiên nói: "Việc này xác thực là đúng như lời đồn."

Chuyện này quả nhiên là thật, Dương Kỳ Nhạc có chút uể oải, suy sụp ngồi dại ra nửa ngày mới lên tiếng nói chuyện: "Vậy ngươi đã từng để ý đến Công chúa?"

Vinh Cẩn Du cũng không thèm nhìn hắn, liền nói: "Chưa từng, lòng của ta đã sớm thuộc về người khác, hơn nữa đã thề rằng kiếp này nếu không phải nàng thì sẽ không cưới."

Vinh Cẩn Du hiện tại tâm tâm niệm niệm, trong đầu đều là Cố Nhạ Nhan, nêu bây giờ bản thân làm Phò mã thì sẽ trái với ước hẹn, ngày sau còn mặt mũi nào đi gặp Cố Nhạ Nhan?

Kinh Nhược Ly vừa nghe thấy Vinh Cẩn Du nói như thế, cũng vô cùng cả kinh, thầm nghĩ: 'Không phải nàng thì sẽ không cưới? Cố Nhạ Nhan kia thật sự đáng giá để ngươi làm như thế? Ngươi có tâm không phải nàng này sẽ không cưới nhưng nàng có thể không phải chàng thì sẽ không gả được không? Chỉ là với tình huống hiện tại, Vinh Cẩn Du làm sao có thể thực hiện được lời thề không phải nàng thì sẽ không cưới với Cố Nhạ Nhan đây?'

Kinh Nhược Ly suy nghĩ đến đây, lại nghĩ tới bản thân ngay cả người trong lòng cũng chưa tìm được, liền trở nên sầu não.

Dương Kỳ Nhạc nghe thấy Vinh Cẩn Du nói rằng trong lòng đã có người khác, lại còn không phải nàng thì sẽ không cưới, lập tức nổi lửa giận bừng bừng, nhịn không được rống lên: "Vậy sao ngươi lại cưới Mẫn nhi cơ chứ? Ngươi không thương nàng, ngươi làm sao có thể cưới nàng? Ngươi dựa vào cái gì để có thể cho nàng hạnh phúc?"

Vinh Cẩn Du lại bình tĩnh lạ thường, nói: "Kỳ Nhạc ngươi là thích thầm Công chúa?" Mẫn nhi, ngươi gọi thật đúng là thân thiết, không chút e dè.

Thấy hắn thất thần không nói, Vinh Cẩn Du lại ép hỏi: "Vậy ngươi vì sao không đi thỉnh chỉ tứ hôn? Nhiều năm như vậy ngươi cũng chưa từng đi thỉnh cầu Thánh thượng, vậy ngươi làm sao có cái tư cách gì mà trách cứ ta?"

Dương Kỳ Nhạc cái tên chết tiệt ngươi, ngươi thích Công chúa tại sao còn không sớm đi cầu thân, để kéo dài tới hiện tại, làm khổ biết bao nhiêu đôi uyên ương cơ chứ? Vinh Cẩn Du càng nghĩ càng tức giận, nếu bây giờ không phải do thân phận này không cho phép nàng làm càn, thì chắc chắn bản thân sẽ xuất thủ đánh cho Dương Kỳ Nhạc đến sống không bằng chết.

Dương Kỳ Nhạc nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể ắp úng nói: "Ta, ta..."

Dương Kỳ Nhạc nghe thấy Vinh Cẩn Du hỏi lại, không biết phải trả lời thế nào. Chẳng lẽ trả lời chính là bởi vì hắn tự ti, bởi vì cảm thấy bản thân không xứng với Công chúa, nhưng mà chưa bao giờ dám nói với người khác, lại càng không dám vọng tưởng Công chúa sẽ thích lại mình, nhiều năm qua chính mình đều là đứng nhìn bảo hộ nàng từ xa, cũng chưa từng bày tỏ tình yêu. Bây giờ Thánh thượng cũng đã hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, giờ này khắc này, bản thân hắn lại còn có thể cao cầu cái gì cơ chứ?


Dương Nhược Oánh sững sờ hồi lâu, lần này thật sự là chịu đả kích. Nàng cũng không để ý đến ca ca mình đang khó chịu, lên tiếng nói: "Cẩn ca ca, huynh tại sao lại cố tình làm ca ca ta thêm đau khổ? Việc này không phải là thứ chúng ta có thể cưỡng cầu, lại càng không thể làm trái."

Dương Nhược Oánh vốn là đang lo lắng đến việc Vinh Cẩn Du nhiều ngày qua vẫn chưa tới tìm mình, chợt nghe được tin tức Vinh Cẩn Du làm Phò mã, liền cảm thấy như tình thiên phích lịch*. Vừa rồi lại chính tai nghe được Vinh Cẩn Du nói là đã có người trong lòng, lại càng thêm bi ai.

*Tình thiên phích lịch: sấm chớp giữa trời quang - Thường dùng để diễn tả một sự việc xảy ra bất ngờ.

Vinh Cẩn Du ánh mắt trầm xuống, lại khôi phục cảm xúc thản nhiên, nói: "Nhược Oánh, muội có thể hiểu được lý lẽ này là tốt, việc này không phải chỉ một mình ta hay muội nói ra là có thể tính. Mau đi khuyên nhủ ca ca muội đi, suy cho cùng tất cả chúng ta đều là vật hy sinh dưới thủ đoạn vương giả chính trị mà thôi.

Dương Kỳ Nhạc ta hận ngươi, ta hận tính ích kỷ tự ti của ngươi, ta hận ngươi không quả quyết, ta thật sự là hận không thể ngay lập tức bóp chết ngươi. Bởi vì ngươi ngu ngốc tự ti, bị phá hủy hạnh phúc bản thân lại còn liên lụy cả hạnh phúc của ta.

Vinh Cẩn Du chậm rãi bình phục cảm xúc của mình, buông lỏng hai quả đấm đang nắm chặt ra. Thấy Vinh Cẩn Du chậm rãi bình tĩnh trở lại, Kinh Nhược Ly bên cạnh cũng yên lòng. Nàng vừa rồi thật sự là sợ Vinh Cẩn Du sẽ nhịn không được mà ra tay, làm bị thương Dương Kỳ Nhạc. Nếu thật sự là như thế, bất luận Vinh Vương phủ đề phòng quản lý nghiêm ngặt cỡ nào, sợ là không đến ngày mai, cả kinh thành đều sẽ lan truyền ồn ào huyên náo rằng Vinh tiểu vương gia cùng Dương Kỳ Nhạc đại nhân vì tranh đoạt trái tim Công chúa mà ra tay quá nặng dẫn đến lưỡng bại câu thương.

Dương Kỳ Nhạc ngẩn người, chắp tay, nói: "Ta hiểu, việc này không phải do ngươi mong muốn, cũng không phải do chúng ta mong muốn. Hôm nay không phân biệt phải trái liền đến đây chất vấn, là do ta không đúng, ta cũng là do nhất thời nóng lòng, Cẩn Du đừng nên để trong lòng. Chớ nên vì việc này mà làm rạn nứt tình huynh đệ chúng ta. Ta có chút không thoải mái cho nên hồi phủ trước, cáo từ."

Dương Kỳ Nhạc nói xong, liền đứng dậy lảo đảo rời đi. Dương Nhược Oánh thấy vậy, sợ ca ca mình gặp chuyện không may cho nên lập tức nói cáo từ, đuổi theo.

Thấy hai người bọn họ đi rồi, Kinh Nhược Ly mới nói: "Cẩn Du, ngươi đã quyết định kỹ?"

Thấy huynh muội Dương gia đang dần đi xa, Kinh Nhược Ly nghe được ý tứ trong lời nói vừa rồi của Vinh Cẩn Du, dĩ nhiên đã biết được quyết định của nàng ấy, nhưng nàng vẫn muốn xác định lại một phen.

Vinh Cẩn Du thở dài, nói: "Không phải ta có quyết định kỹ hay không, mà là quyết định lựa chọn ta. Việc này nếu đổi lại xảy ra trên người ngươi, ngươi cũng chỉ có thể như thế."

Kỳ thật, Vinh Cẩn Du trước khi Kinh Nhược Ly đến đã chuẩn bị tốt để kết hôn với Công chúa. Hiện tại làm chức Phò mã này là để bảo đảm bình an cho Vinh Vương phủ, còn nếu như sự việc kia bị bại lộ, vậy cũng còn có thể suy nghĩ biện pháp giải quyết. Dù sao bây giờ cũng không thể không cưới Công chúa.

Kinh Nhược Ly cũng sâu kín thở dài, nói: "Aiz, thật sự không còn biện pháp nào khác để giữ được Vinh Vương phủ? Ngươi nếu như thế, sau này nhất định là sẽ mệnh treo tiền tuyến, sợ là cùng Cố Nhạ Nhan hữu duyên vô phận."

Bạn tốt của mình ở cùng một chỗ với Cố Nhạ Nhan sẽ không có được hạnh phúc, có thể nói là vô phúc, nếu như cưới Công chúa, thật sự là mệnh treo tiền tuyến. Làm Phò mã, vốn là không có địa vị, bất kể có tài văn thao võ lược thế nào đều vẫn sẽ bị phong một chức quan ngũ phẩm nhàn hạ, khiến cho ngày càng mai một, huống hồ Vinh Cẩn Du thân là nữ tử, lại càng khó bảo toàn tính mạng.

Vinh Cẩn Du mỉm cười, thốt lên: "Biện pháp? Nhưng thật ra có một."

Kinh Nhược Ly ánh mắt sáng lên, hỏi: "Thật sự? Biện pháp gì, có thể dùng được sao?" Kinh Nhược Ly nhìn thấy nụ cười tự tin kia của Vinh Cẩn Du, vừa cao hứng lại vừa tò mò.

Vinh Cẩn Du cười cười lấy từ trong ngực ra hai bình sứ nhỏ đặt lên bàn, nói: "Nào, một bao thất bộ đảo, một chén Mạnh Bà thang, đảm bảo ta sẽ bắt đầu có một cuộc sống hoàn mỹ."


Kinh Nhược Ly cả kinh, liếc trắng mắt, nói: "A? Ngươi nếu muốn có cuộc sống mới, vậy thật đúng là muốn cùng Cố Nhạ Nhan kiếp sau gặp lại sao, ngươi bỏ được?"

Kinh Nhược Ly ngoài mặt cùng nàng vui đùa nhưng trong suy nghĩ lại dần lạnh không ít. Nàng không ngờ rằng Vinh Cẩn Du cư nhiên lại lấy thuốc diệt chuột cùng thuốc độc tự điều phối ra, xem ra người này đã ôm tâm thế sau này sẽ phải chết.

Vinh Cẩn Du lại cười, nói: "Đùa thôi, ta nào có yếu đuối như vậy? Thế sự không có việc gì là tuyệt đối, sự tình còn chưa đi đến một khắc cuối cùng, ai biết sẽ là kết quả gì?"

Không đấu tranh đến cuối cùng làm sao sẽ cam tâm chịu chết, sự tình vẫn còn chưa đến bước cuối cùng, ta tuyệt đối không thể buông tha cơ hội chuyển mình.

Nàng quả nhiên không phải là người yếu ớt, hại ta lo lắng vô ích nửa ngày. Kinh Nhược Ly ghét bỏ nhìn nàng một cái, yên tâm nói: "Ngươi đã có thể nghĩ như vậy, ta cũng yên tâm. Ta đây đi trước, sau này lại đến tìm ngươi."

- ---------------

Bên này, Dương Nhược Oánh một đường chạy theo tới trong phủ, vừa vào liền nhìn thấy Dương Kỳ Nhạc ở trong viện loạn múa bình khí.

Đợi đến khi Dương Kỳ Nhạc mệt mỏi, ngồi xuống cầm vò rượu mạnh mẽ uống, nàng mới đi qua ngồi bên cạnh hắn. Dương Nhược Oánh đưa khăn tay cho hắn lau mồ hôi, nói: "Ca, huynh nếu khó chịu thì cứ nói ra đi, sẽ thoải mái hơn một chút."

Dương Kỳ Nhạc nhìn chằm chằm bông hoa rơi trên mặt đất, nói: "Còn tiểu Oánh thì sao? Muội hiện tại không khó chịu sao? Cẩn Du sắp cùng Công chúa thành thân, hắn còn có người trong lòng. Khổ sở của muội thì sao? Không phải muội đều để trong lòng?"

Ba người chúng ta từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, từ nhỏ người trong lòng của muội chính là hắn, ta thân là ca ca làm sao lại không biết? Vốn là tưởng chúng ta còn có cơ hội có thể trở thành người một nhà, thế nhưng người trong lòng hai người chúng ta lại trở thành người một nhà của nhau, việc này bảo ta làm sao có thể chấp nhận?

Dương Nhược Oánh nhất thời sầu não, trong lòng cũng nhịn không được oán niệm: 'Cẩn ca ca, huynh rời nhà nhiều năm có từng nghĩ tới ta, nhớ tới ta? Huynh vừa mới nói huynh đã có người trong lòng, huynh có từng nghĩ tới huynh là đem ta để ở đâu? Hôm nay huynh an ủi ca ca ta, ta đây trong lòng đau khổ thì ai đến an ủi? Những lời nói lúc nhỏ huynh đã không còn nhớ rõ sao? Ta đây chờ đợi rất nhiều năm qua, đổi lại được cái gì?'

Dương Nhược Oánh nghe Dương Kỳ Nhạc nói xong, hồi tưởng lại lúc nhỏ, khung cảnh như hiện ra trước mắt, nhất thời bất tri bất giác nước mắt đã rơi như mưa, nàng giật lấy bình rượu trong tay Dương Kỳ Nhạc cầm lên uống.

Nàng thật sự là: 'Nhân các hữu mệnh, đều tự khúc chiết*, đều tự bi ai.'

*Khúc chiết: rối rắm, quanh co, không thẳng thắn.

- --------------Hết chương 48---------------

Ngày 29 - 08 - 2023.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận