Không Phụ Năm Xưa

Nam tử ngồi trước bàn đọc sách, nghe thấy động tĩnh có người vào liền buông quyển sách trên tay, hỏi: "Hoài An, Tam ca gần đây có hành động gì không?"

Người nọ thi lễ, trả lời: "Hồi chủ tử, giống như không có hành động gì. Bất quá, Lam Tại bên cạnh tam hoàng tử những ngày gần đây thường xuyên đến núi Thanh Hoa. Ta đã phái người theo dõi hắn, chỉ là, người phái đi không ai sống sót, đều bị Lam Tại diệt khẩu."

Hoài An là người bên cạnh ngũ hoàng tử, những ngày gần đây hắn phụng mệnh quan sát hành động của tam hoàng tử. Không phát hiện dị thường, mỗi lần phái người đi theo dõi Lam Tại đều không ai sống sót khiến hắn có chút uể oải. Ngay cả người bên cạnh tam hoàng tử cũng không nắm rõ hành tung làm cho hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Núi Thanh Hoa? Núi Thanh Hoa dưới chân núi Tần Lĩnh, hắn đến nơi đó làm gì?" Ngũ hoàng tử Cố Phi có chút tò mò hành động này của Tam ca Cố Hàm, thật sự khiến cho hắn có chút nghĩ không ra.

Núi Thanh Hoa tựa như phật nằm trên hoa sen, trên núi có 12 ngôi chùa miếu, từ xưa đã được đặt kỳ danh là thanh tú hoa mỹ, cách thành Trường An nửa ngày lộ trình cho nên thường xuyên có các vị quan quý nhân đến dâng hương.

Tam hoàng tử này thoạt nhìn binh mã ít nhất, chẳng lẽ hắn không chiêu binh mãi mã sao? Hoài An suy nghĩ một chút, thắc mắc hỏi: "Chủ tử, tam hoàng tử chẳng lẽ ở đó tự mình luyện binh?"

Nếu nói động tâm tư với ngôi vị hoàng đế này, làm sao chỉ có hai người bọn hắn. Tam hoàng tử cùng vài hoàng tử có ý tạo phản, huynh đệ bọn họ đều hiểu trong lòng không nói ra. Tất cả những tính toán, những bản lĩnh hiện giờ đều thể hiện ở chuyện tranh quyền đoạt vị, chờ một cơ hội, tranh một tiên cơ.

Cố Phi lắc đầu, phủ định: "Hẳn là không phải, núi Thanh Hoa này cách kinh thành quá gần, là nơi du khách cùng quan to quý nhân đến nhiều nhất, ở đấy luyện binh chính là muốn tìm chết, một ngọn gió thổi cỏ lay lập lức sẽ truyền tới kinh thành. Nếu có hành động, hộ vệ quân cùng tiền phong doanh ở kinh thành nhất định sẽ đến trấn áp trước tiên, không đến vài canh giờ có thể đánh cho bọn họ không còn mảnh giáp. Lại nói, Tam ca nào có ngu xuẩn đần độn như vậy, biết rõ trên núi có hổ lại còn đến đó. Mặc kệ hắn muốn làm gì, tìm vài người võ công tốt theo dõi chặt chẽ cho ta, tuyệt đối không thể để Tam ca có được tiên cơ trước."

Tam ca cách làm người âm ngoan tuyệt tình, bên ngoài là người, bên trong là quỷ, nếu để cho hắn đoạt đế vị, huynh đệ chúng ta còn người nào có thể sống sót lưu lại hậu thế?

Ngũ hoàng tử phân phó xong, Hoài An liền lui ra ngoài an bài, cùng lúc đó, tam hoàng tử bên kia cũng đang vội vàng bí mật an bài.

Tam hoàng tử đứng khoanh tay, đôi mắt trông về phía xa có chút kinh ngạc, hỏi: "Lam Tại, sự tình bên kia thế nào rồi?"

Lam Tại hơi cúi đầu, cung kính trả lời: "Hồi chủ tử, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ các nàng chui đầu vào lưới." An bài bí mật tỉ mỉ như thế, lần này nhất định sẽ không có sơ hở.

"Được, vậy thì tốt, lần này cách kinh thành gần như vậy nhất định đừng thất thủ. Vạn nhất biến khéo thành vụng sẽ không thể an toàn thoát thân." Cố Hàm mặt không biến sắc giao phó, lúc này trong lòng hắn cũng có chút lo lắng. Việc này nếu thành, như vậy sẽ không có chướng ngại lớn nhất nào cản trở hắn bước lên ngôi vị hoàng đế.

Ta cũng không tin, đều là cao thủ nhất đẳng hàng đầu, các nàng còn có thể mọc cánh mà bay sao? Lam Tại khẳng định, nói: "Chủ tử yên tâm, lần này nhất định sẽ không có sai sót, ta an bài đều là nhất đẳng cao thủ hàng đầu, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót."


———————————————

Cùng lúc đó, bầu không khí trong phủ Công chúa của hai người nhưng thật ra lại hoà hợp hơn.

"Lưu Tô, Phò mã đang làm cái gì vậy?" Cố Tư Mẫn buông quyển sách trên tay hỏi, hôm nay từ lúc rời giường vẫn chưa gặp nàng ấy.

Lưu Tô nghe thấy Công chúa hỏi Phò mã, nhân tiện nói: "Phò mã ở hoa viên đánh đàn, ngài ấy hát khúc giống như lúc trước, nhưng thật ra chúng ta chưa nghe qua."

Phò mã người này, diện mạo tuấn mỹ, văn thải phong lưu, nhạc thức cũng cao, khắp nơi đều có vẻ không giống người thường. Hắn nếu đứng cùng Công chúa cũng có thể coi là tuyệt phối, chỉ là hắn tổng khiến cho người ta cảm thấy trời sinh tính tình lười nhác.

Cố Tư Mẫn suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Ừm, sự tình điều tra thế nào rồi, có thể có sai sót không?" Tên kia gần đây rất hay hát về chuyện tình yêu, phải nói da mặt cũng thật dày, nếu là người bình thường làm sao có thể hát ra khỏi miệng đây?

"Đã điều tra ra, chỉ chờ Công chúa phân phó xử lý thế nào." Sở Lưu Tô tất nhiên biết Công chúa hỏi về chuyện gì, hiện tại việc này mới là khó giải quyết nhất.

"Bọn họ nếu đã muốn đào hố cho bổn cung nhảy, vậy bổn cung làm sao có đạo lý đi đường khác cơ chứ? Nếu như vậy chẳng phải đã cô phụ ý tốt của bọn họ? Ngươi kêu Hạo Dạ mang đủ nhân mã đến xử lý, chúng ta tương kế tựu kế chờ một lưới bắt gọn là được." Cố Tư Mẫn thì thầm đem kế hoạch nói với Sở Lưu Tô. Nàng đôi mắt đẹp khẽ cười, hàn ý lại ngày một tăng dần.

Sở Lưu Tô cười, nói: "Dạ, nô tỳ sẽ đi làm ngay lập tức." Sở Lưu Tô nghe xong kế hoạch này của Công chúa, ngày càng đối với Công chúa kính nể vạn phần.

Cố Tư Mẫn lại dặn dò, nói: "Phân phó xuống dưới, nhất định không được đả thảo kinh xà." Đã bắt đầu rồi sao? Các ngươi rốt cuộc đã nhịn không được muốn động thủ.

"Dạ." Sở Lưu Tô hành lễ, xoay người đi ra ngoài, trong thư phòng cũng chỉ còn Cố Tư Mẫn đang trầm tư.

Cố Tư Mẫn thầm nghĩ: 'Vinh Cẩn Du, vô luận như thế nào, ai dám đánh chủ ý lên nàng ta cũng đều không đồng ý. Chẳng qua, ta hướng về nàng, che chở nàng như vậy, nàng ngàn vạn đừng nên để ta thất vọng.

Nhìn Lưu Tô xoay người đi ra ngoài, Cố Tư Mẫn giương mắt, ánh mắt đã sớm dừng ở bức hoạ được treo trên tường do mình và người nọ cùng nhau chấp bút vẽ, không thể tự kìm chế mà mỉm cười, nhìn hồi lâu nàng mới đứng dậy đi đến hoa viên.


Cố Tư Mẫn một đường đi tới hoa viên, thật xa liền thấy Vinh Cẩn Du một người ở hoa viên bên hồ đánh đàn, tay áo phiêu diêu lay động trong gió, ánh nắng ngày xuân chiếu vào trên người nàng vô cùng ấm áp, ôn nhu. Không thể so với ánh nắng mùa hè nóng bỏng như lửa, không giống ánh nắng vô cùng dịu dàng của mùa đông, thế nhưng lại có thể khiến cho người ta không thể rời mắt. Từng đợt gió xuân mang đến cảm giác thoải mái an nhàn, nhè nhẹ tiếng đàn êm tai đều là những gì của tình yêu truyền đến.

Mùa xuân quả nhiên là mùa mà giới cái dễ động dục, mùa khiến cho người ta có những ý nghĩ kỳ quái ~.

"Ta đem ta hát cho nàng nghe, đem nụ cười tươi vui hồn nhiên vô tư của nàng cho ta đi, ái nhân thân yêu của ta, đường còn dài chúng ta hãy ở cạnh nhau đi."

Vinh Cẩn Du không nhận thấy có người đang đứng phía sau cách đó không xa, Cố Tư Mẫn nhìn nàng đến ngẩn người, nàng vẫn hát khúc này như trước, muốn đem ta hát cho nàng nghe, gần mấy tháng qua đây là những gì nàng muốn hát ca nhất. Nàng muốn hát cho Cố Tư Mẫn nghe, nhưng nàng lại không biết lấy lý do gì để hát cho Cố Tư Mẫn nghe, cho nên mỗi ngày nàng đều hát cho bản thân nghe, đúng lúc hôm nay Cố Tư Mẫn đứng ở phía sau nàng, lẳng lặng nghe, chưa từng quấy rầy nàng.

Vinh Cẩn Du hát ca một lúc, đứng dậy muốn đi uống nước mới phát hiện Cố Tư Mẫn phía sau. Nàng hơi kinh hãi, lại tựa như có chút vui sướng, nói: "Công chúa? Nàng đến lúc nào vậy, sao không gọi ta?"

Vinh Cẩn Du đứng giữa bụi hoa nhìn Cố Tư Mẫn cười, một nụ cười thật thuần khiết, thật trong sáng. Phảng phất như Cố Tư Mẫn được trở về thời thơ ấu nhìn thấy nụ cười này. Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua một nụ cười nào hồn nhiên, chân thành như vậy, bất giác khiến cho nàng cảm thấy an tâm, khiến cho nàng có chút xúc động muốn ỷ lại.

Cố Tư Mẫn nghe Vinh Cẩn Du hỏi liền mỉm cười, nói: "Đến đây được một lúc, nghe thấy Phò mã ở đây hát ca, không đành lòng cắt ngang cho nên không gọi nàng."

Vinh Cẩn Du ánh mắt sáng quắc, có chút chờ mong nhìn Cố Tư Mẫn, nói: "À, vậy Công chúa cảm thấy ca từ của thủ khúc này thế nào?"

Cố Tư Mẫn nghi vấn, nói: "Ý của Phò mã, là muốn nói về vấn đề gì?"

Cố Tư Mẫn ngoài miệng tuy rằng nghi vấn, nhưng lại thầm nghĩ: 'Ta đem ta hát cho nàng nghe, ái nhân thân yêu của ta, đường còn dài chúng ta hãy ở cạnh nhau đi. Ca từ rõ ràng là biểu đạt tình yêu, Vinh Cẩn Du, nàng vì sao lại hỏi ta ngay lúc này? Chẳng lẽ nàng thích ai, còn muốn để bổn cung đến giúp nàng bày mưu tính kế?

Vinh Cẩn Du hỏi tiếp: "Phương diện biểu đạt tình yêu, thế nào?" Ánh mắt nàng sáng rực, cũng chưa từng rời khỏi gương mặt Cố Tư Mẫn.

Thế nào? Quả nhiên là như thế sao? Vậy người này có lẽ chính là Dương Nhược Oánh? Cố Tư Mẫn gượng cười, che dấu nói: "Không tệ, tốt lắm, hàm súc lại đánh thẳng trọng điểm."


Cố Tư Mẫn thầm đoán trong lòng, đoán rằn người trong lòng Vinh Cẩn Du sẽ là ai. Trái tim này có chút hỗn loạn không chịu được.

Cố Tư Mẫn, ta nói bóng nói gió ám chỉ công khai như vậy, thông minh như nàng, hẳn sẽ biết người ta thích là ai đúng không? Vinh Cẩn Du lại hỏi tiếp: "Như vậy, nếu ta đem hát cho cô nương ta yêu thương nghe, theo Công chúa thấy, có lay động lòng người không? Vậy cô nương kia có đón nhận tình yêu của ta không?"

Còn chưa được tự do nàng đã sốt ruột muốn thổ lộ tình yêu với người mình thương rồi sao? Nàng cũng không sợ cô nương kia sẽ tức giận? Như vậy xem ra, thật sự có thể là Dương Nhược Oánh. Cố Tư Mẫn dừng một chút, nói: "Đương nhiên, sẽ."

Không gian như ngừng lại, ai cũng đều không phát giác được ý nghĩa trong đó, Cố Tư Mẫn do dự, nàng đang hoài nghi người Vinh Cẩn Du thích là ai, bởi thì hoài nghi cho nên tình cảm trong lòng nàng cũng ngày một dâng trào.

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn có chút trầm tư, liền tiếp tục hỏi: "Phải không? Nếu như nàng không thích ta thì sao?" Câu hỏi này của nàng vô cùng thương cảm, đa sầu.

Cố Tư Mẫn nhìn nàng mỉm cười, nói: "Làm sao sẽ như thế? Phò mã dụng tâm như thế cho nên nàng ấy sẽ thật sự thích." Đã sớm nghe nói Vinh tiểu Vương gia cùng thiên kim Dương Vương phủ cảm tình nồng hậu, thanh mai trúc mã xem ra là không sai.

Vinh Cẩn Du nhìn Cố Tư Mẫn, nói: "Được, nghe Công chúa nói như vậy, ta cảm thấy có thể thử một lần." Vậy hôm nay tỏ tình sao? Hay vẫn nên để lần sau? Ta cũng không thể 'thù chưa trả được bản thân lại chết trước'?

"Sao? Vậy Phò mã...." Cố Tư Mẫn vừa chuẩn bị hỏi Vinh Cẩn Du tính làm thế nào, còn chưa kịp hỏi, chợt nghe thấy giọng nói của Vinh Cẩn Du.

Được, phải tìm hoàn cảnh thích hợp, thời gian hợp lý mới được. Vinh Cẩn Du vô cùng đắn đo suy nghĩ, nói: "Công chúa, chúng ta sắp xếp thời gian ra ngoài du ngoạn đi, đạp thanh thì sao? Để giải sầu, được không?"

Vinh Cẩn Du vẫn còn đang suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới Cố Tư Mẫn chỉ vừa mới nói được một nửa câu hỏi.

Cố Tư Mẫn thản nhiên nói: "Được, đầu xuân, thời tiết những ngày gần đây rất tốt, chúng ta cũng nên ra ngoài một chút, chẳng qua là, nên đi đâu đây?"

Cố Tư Mẫn nhẹ giọng đáp ứng, liền nói ra chuyện quan trọng hôm nay là nên đi nơi nào.

Vinh Cẩn Du gật đầu, hưng phấn nói: "Được, đi nơi nào, khi nào thì đi, đi bao lâu, Công chúa quyết định là được."

Vinh Cẩn Du thấy Cố Tư Mẫn đáp ứng, mặc dù chỉ có một từ 'được' nhưng đối với nàng đây cũng là một tín hiệu tốt. Tuy rằng Cố Tư Mẫn không nói thích mình hay cho thấy chút gì cả, nhưng ít nhất Cố Tư Mẫn không có phản cảm mình, nàng cũng không cảm thấy chán ghét chính mình cái gì, như vậy nàng do dự đồng ý có phải chứng minh ta có cơ hội?

Vinh Cẩn Du nghĩ xong tâm tình lại thư sướng không ít, lại khôi phục vẻ dong dài trước mặt Cố Tư Mẫn.


"Ngươi lại đây." Cố Tư Mẫn không trả lời Vinh Cẩn Du, chỉ vào một cung nữ đang ở xa xa kêu nàng lại đây.

Cung nữ này nhìn như đi ngang qua nhưng thật ra là nhìn lén, từ lúc Cố Tư Mẫn vừa tới hoa viên cũng đã phát hiện nàng. Chẳng qua, Cố Tư Mẫn vẫn bất động thanh sắc xem nàng không tồn tại mà thôi.

Tỳ nữ này hành lễ, lại không nhìn thấy chút kinh hoảng nào, nói: "Nô tỳ tham kiến Công chúa, Phò mã, không biết Công chúa có gì phân phó?"

Cố Tư Mẫn nhìn vào mắt nàng, hỏi: "Ngươi tên gì? Nhà ở đâu?"

Tỳ nữ kia đáp: "Nô tỳ tên là Lan Tú, nhà ở thôn phía ngoài kinh thành đông."

Cố Tư Mẫn lại hỏi: "À, vậy ngươi cũng biết vùng ngoại thành kinh thành nơi nào đạp thanh tốt nhất?"

Cố Tư Mẫn ra vẻ lơ đãng hỏi, nhưng nàng trong lòng đã sớm có chủ ý.

Tỳ nữ kia nghĩ một chút, trả lời: "Vậy có lẽ là núi Thanh Hoa, nơi đó non xanh nước biếc, trên đó có 12 ngôi chùa, ở vùng ngoại thành kinh thành, là nơi quan to quý nhân thường đến, Công chúa và Phò mã muốn đi đạp thanh du ngoạn, đây là nơi thích hợp nhất."

Cố Tư Mẫn gật đầu, nói: "Được, núi Thanh Hoa bổn cung thật ra đã đến vài lần, quả thật là non xanh nước biếc." Cố Tư Mẫn nghe xong, lại quay đầu nhìn về phía Vinh Cẩn Du, hỏi: "Phò mã, không bằng mấy ngày nữa chúng ta đến núi Thanh Hoa đi."

Núi Thanh Hoa? Như thế nào chưa nghe qua, bên này không phải có núi Tần Lĩnh, núi Thuý Hoa sao? Vinh Cẩn Du trong lòng nghi hoặc, nhưng thấy Cố Tư Mẫn đồng ý, cũng mỉm cười nói: "Được, Công chúa nói đi đâu du ngoạn thì đi nơi đó."

Cố Tư Mẫn không nói gì, kéo tay Vinh Cẩn Du, không hề quản cung nữ kia, liền đi đến thư phòng.

Hành động này của nàng, không thể nghi ngờ là khiến cho Vinh Cẩn Du thụ sủng nhược kinh. Ngẫm lại lúc trước đều là Vinh Cẩn Du vô lại quấn lấy Cố Tư Mẫn, hôm nay nàng thế nhưng lại chủ động kéo tay mình, xúc cảm ấm áp kia quá mức chân thật khiến cho Vinh Cẩn Du kinh ngạc nhất thời không có phản ứng.

Vinh Cẩn Du cứ như vậy ngơ ngác bị nàng kéo tay, một đường mặt đỏ nhăn nhó rời đi.

- --------------Hết chương 53---------------

Ngày 8 - 7 - 2024.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận