Trần Thúc vừa nói xong, Giang Tiểu Nhạc trong đầu liền hiện cảnh Trần Thúc nằm dưới thân hướng cậu bộ dáng mỉm cười, hầu kết giật giật, Trần Thúc còn véo lên gương mặt cậu, đôi mắt Giang Tiểu Nhạc hấp tấp mà rũ xuống, bàn tay ướt dầm dề chụp lên Trần Thúc, ồm ồm nói: "Không có ai.
"
Trần Thúc cũng không thèm để ý, lười biếng mà dựa vào cạnh cửa WC, nói: "Không có ai thật không?"
Giang Tiểu Nhạc không hé răng.
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, một lát sau, nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc thích nam nhân?"
Giang Tiểu Nhạc sửng sốt, ừ một tiếng.
Trần Thúc nhíu mày, duỗi tay sờ soạng điếu thuốc cắn ở bên miệng, "Đồng tính luyến ái" bốn chữ này chữ nói ra thật nhẹ nhàng nhưng nặng tựa ngàn cân, căn bản không phải là một con đường tốt.
Trần Thúc yên lặng, một lúc sau mới nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc tuổi còn nhỏ, thật sự thích người kia, nhưng có những cái không nên làm thì đừng làm.
"
"Nếu nhịn không được! ! " Trần Thúc kéo kéo khóe miệng, ngón tay gầy thon dài kẹp điếu thuốc, nói, "Nhó mang bảo hộ, nhóc sạch sẽ, nhưng không chắc người kia là người hay quỷ, đừng quay đầu lại dính bệnh lên người, bảo vệ chính mình.
"
Giang Tiểu Nhạc nâng lên đôi mắt, trên mặt có vài phần ngây thơ, nói: "Cái gì bệnh?"
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, thở dài, duỗi tay vỗ vỗ gương mặt, hắn "Nghe ca ca khuyên một câu, không có việc thì đọc sách nhiều vào?"
Giang Tiểu Nhạc nhấp khẩn môi, có vài phần không ngờ, nói: "Người kia sạch sẽ.
"
"Ui" Trần Thúc cười như không cười nói, "Che chở như vậy, hắn có sạch sẽ hay không sao ngươi biết, làm hắn rồi hả?"
Hắn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Giang Tiểu Nhạc, đột nhiên có chút bực bội, nói: "Lời ông đây nói thích nghe thì nghe, đến lúc đó xảy ra chuyện gì đừng đến tìm ông đây mà khóc nhè.
"
Trong lòng Trần Thúc phiền, cả người dựa vào sô pha, trên bàn hắn ném tạp chí rối loạn lung tung.
Giang Tiểu Nhạc đi ra liền thấy Trần Thúc một chân rũ ở bên ngoài sô pha, hắn mặc quần cotton dài, mắt cá chân trắng nõn linh hoạt bàn tay cậu có thể bao trọn, nắm chặt chẽ ở lòng bàn tay.
Giang Tiểu Nhạc bước chân dừng một chút, hỏi Trần Thúc: "Trần Thúc, buổi sáng ăn sủi cảo?"
Tủ lạnh Trần Thúc còn chút sủi cảo đông lạnh.
Tay nghề hắn rất tốt, nhưng từ trước đến nay hắn ít khi nào nấu cơm, khoảng thời gian đầu lúc hai người mới biết nhau, Giang Tiểu Nhạc ngoài ngủ trên giường Trần Thúc, chưa bao giờ thấy hắn vào bếp.
Có một đêm ngủ không được, Giang Tiểu Nhạc đói, Trần Thúc cũng đói, Trần Thúc lười đến mức không muốn xuống bếp, liền chỉ huy Giang Tiểu Nhạc đi làm.
Giang Tiểu Nhạc chỗ nào biết làm? Lúc đó xém tý nữa Giang Tiểu Nhạc đốt luôn nhà Trần Thúc, cậu để nồi trên bếp quá lâu, lửa cháy cạn nước, khói bay tứ tung, Giang Tiểu Nhạc lại luống cuống tay chân tắt bếp, làm một trận binh hoang mã loạn.
Trần Thúc bị âm thanh ồn ào trong phòng bếp làm không còn kiên nhẫn, đi tới vừa thấy, tay chân Giang Tiểu Nhạc luống cuống, mồ hôi đầy đầu, có vài phần chật vật mà nhìn Trần Thúc.
Trần Thúc xoa xoa giữa mày, đem Giang Tiểu Nhạc trực tiếp đá ra ngoài.
Trước khi chân Giang Tiểu Nhạc bước ra phòng bếp, Trần Thúc lại đem cậu gọi lại, dặn cậu đứng kế bên học tập, làm cậu thành thành thật thật ở một bên nhìn học.
Một năm trở lại đây, trù nghệ của Giang Tiểu Nhạc tiến bộ rất xa, không tínhlà tốt nhưng món ane làm ra rất hợp khẩu vị Trần Thúc.
Trần Thúc nói: "Không ăn.
"
Giang Tiểu Nhạc an tĩnh mà nhìn Trần Thúc, nói: "Anh không ăn bữa sáng.
"
Trần Thúc đầu cũng không nâng, bực bội nói: "Ông đây ăn hay không ăn nhóc không cần quan tâm, đi ra ngoài.
"
Giang Tiểu Nhạc không nói một lời.
Trần Thúc ngồi dậy, mặt không biểu tình mà nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: "Không nghe thấy sao? Biến ra ngoài cho.
"
Giang Tiểu Nhạc cùng hắn nhìn nhau một lát, đôi mắt rũ xuống, trực tiếp xoay người đi rồi.
Cậu vừa đi, phòng khách trống rỗng, lại không nghe thấy tiếng người, phảng phất sắp hủ bại cũ quan.
Trần Thúc đã phát ngốc một lát, lại nằm trở về, không chú ý làm ảnh hưởng đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt, đá văng cái gối ôm trên sô pha để phát tiết.
.