"Nhìn cái gì?"
Nói chuyện chính là một tên lưu manh, mười lăm, mười sáu tuổi gọi là Chu Lương, bộ dáng bất lương.
Trước khi Giang Tiểu Nhạc đến, Chu Lương cùng mấy tên còn nhỏ tuổi khác luôn bị khi dễ, khi Giang Tiểu Nhạc đến, đối tượng bị khi dễ liền chuyển thành cậu.
Nhưng Giang Tiểu Nhạc không giống, tính tình cậu hung ác, tàn nhẫn, nóng nảy, không muốn sống, cậu tới chỗ này ngày thứ mười, liền đem một tên lưu manh huyết đổ đầy đất.
Tên lưu manh kia bị đập cả bình rượu lên đầu, cả người đầy thương tích, đôi mắt bị đánh bầm, thở phì phò, bộ dáng sau khi bị đánh của hắn thật dọa người.
Sau đó, vài người bọn họ đều bị mang đến đồn công an, Giang Tiểu Nhạc tuổi còn nhỏ, lại không có cha mẹ, liền không tới hai ngày được thả ra.
Nhà xưởng Tây Thành bị vứt bỏ hoang do không có tiền để hoạt động, là chỗ để người không có nơi nào để ở mà ở.
Giang Tiểu Nhạc cũng ngủ ở nhà xưởng vứt đi này.
Chu Lương gặp qua Giang Tiểu Nhạc trong lúc đánh nhau, có chút sợ cậu, thấy Giang Tiểu Nhạc đi vào, trên người cậu có một tầng khí, do dự một chút, rốt cuộc không dám đuổi cậu.
Thời gian dài, Chu Lương cùng mấy tên côn đồ lấy Giang Tiểu Nhạc làm trung tâm.
Có việc gì cũng tìm Giang Tiểu Nhạc, cậu lười phản ứng lại mấy người này, cậu nhất quán làm theo ý mình, ngẫu nhiên, đôi khi trộm đồ của người khác, chọn đối tượng đi qua đi lại lượm lặt được vài thứ, lâu lâu còn có thể trộm được đồ vật có giá trị.
Có một hôm ở bên ngoài ga tàu hỏa có rất nhiều người, vừa vặn gặp phải cảnh sát, Giang Tiểu Nhạc thiếu chút nữa bị bắt, là bọn Chu Lương kêu lên, làm loạn thành một đoàn, cậu mới nhân cơ hội chạy thoát.
Giang Tiểu Nhạc đưa mắt liếc nhìn Chu Lương một cái, quay đầu nhìn qua chỗ khác.
Chu Lương theo ánh mắt của cậu mà nhìn qua, liền thấy Trần Thúc cùng một người nam nhân hướng vào ngõ nhỏ đi đến, nam nhân kia ôm bả vai Trần Thúc, tư thế hai người đầy ái muội.
Chu Lương chọt Giang Tiểu Nhạc, nói: "Mày nhìn Trần Thúc làm gì?"
Giang Tiểu Nhạc không hé răng, đứng dậy từ trong túi móc ra mười đồng tiền nhăn dúm, đi đến tiệm tạp hóa mua hai cái bánh mì.
Cậu xé mở gói, ăn ngon lành nguyên một cái, nuốt xuống, mới giảm bớt cảm giác đói bụng cồn cào.
Chu Lương nói: "Trần Thúc chính là một tên kỹ nam bán mông, mày xem hắn, tại sao có người lại thích thao lỗ đít nam nhân?"
Thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi trà trộn ở khu đèn đỏ, lời nói linh tinh nói nhiều, thân thể cũng thành thục hơn.
Giang Tiểu Nhạc cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Mày quan tâm cái rắm."
Chu Lương hậm hực nói: "Không liên quan đến tao, tao cũng không thích xem hắn, nam thì có cái gì đẹp."
"Tao chính là nói cho mày biết" Chu Lương nói, "Mày mới tới nên không biết, Trần Thúc người này chỉ nhận tiền, có tiền hắn sẽ quỳ mà liếm cho mày, không tiền đến một đầu ngón tay của mày cũng không chạm vào."
Giang Tiểu Nhạc đối với từ "Quỳ liếm" cái hiểu cái không, trên mặt lại như cũ nhất quán lạnh nhạt, không để ý tới Chu Lương, quay đầu liền đi rồi.
Giang Tiểu Nhạc không thể nói chính mình vì cái gì muốn nhìn Trần Thúc, có thể là bởi vì cái bánh khoai nướng nóng hầm hập lại thơm ngọt kia, hoặc là vì thật nhàm chán.
Ở nơi xa lạ lại quen thuộc, hỗn loạn Tây Thành này, Giang Tiểu Nhạc không thể phát hiện được cái gì có thể hấp dẫn được ánh mắt của cậu.
Nếu có thì là Trần Thúc.
Thành phố H mùa đông lạnh lẽo, Giang Tiểu Nhạc mặc áo lông vũ đã cũ, tẩy trắng bệch, biên giác rách, lộ ra một chút lông trắng.
Cậu xuyên qua ngõ nhỏ thật dài, đột nhiên, ma xui quỷ khiến thế nào mà bước chân Giang Tiểu Nhạc lại đi đến một khu nhà cũ, ngẩng đầu lên liền thấy một đoạn cánh tay căng chặt đẩy ra cửa sổ, đầu ngón tay còn kẹp một điếu thuốc.
Cánh tay kia thật trắng lại thật gầy, xương cổ tay nhỏ nhắn, ngón tay thon dài, cầm điếu thuốc kia thật xinh đẹp.
Giang Tiểu Nhạc mặt không biểu tình mà nhìn, Trần Thúc mặt nhìn ra ngoài cửa sổ mà dò xét.
Hắn bị thao.
Trần Thúc hơi híp mắt, bị đỉnh đến tàn nhẫn, tay cũng run run, khói bụi bay.
Trần Thúc tựa hồ phát hiện có người đang xem hắn, lười biếng mà mở mắt ra, liền cùng ánh mắt Giang Tiểu Nhạc vừa vặn nhìn nhau.
Hắn kéo khóe miệng, một khuôn mặt rất bạc tình, lại bị tình dục nhuộm đẫm, nhiều vài phần phong tình.
Trần Thúc bị làm chậm mà sâu, đột nhiên ăn một chút đau, tiếng rên rỉ cũng cất cao, còn không kêu được hai tiếng, đã bị bưng kín miệng, đuôi mắt đều đỏ.
Điếu thuốc kia rời tay, Giang Tiểu Nhạc theo bản năng mà duỗi tay ra, tàn thuốc còn nhiệt, trực tiếp liền bỏng lòng bàn tay cậu.
Giang Tiểu Nhạc không buông tay, chậm rì rũ đôi mắt xuống, nhìn lòng bàn tay chính mình, liền nắm chặt điếu thuốc kia trong tay, một chút đầu mẩu thuốc lá thấm ướt làm xúc cảm thêm rõ ràng trực tiếp làm cậu đau..