Giang Tiểu Nhạc nhận biết rõ tư vị cắn trên người Trần Thúc, cảm giác như là đói lâu rồi, cắn một ngụm không đau không ngứa mà còn không đã thèm, cậu lấy đầu lưỡi đỉnh đỉnh răng nanh, lại ở trong lòng kêu một tiếng Trần Thúc, trong lòng tràn đầy xao động, cảm xúc kia từ từ chậm rãi mà đè ép xuống.
Khi hai người trở về Tây Thành trời cũng nhập nhem tối, Trần Thúc không quản Giang Tiểu Nhạc, chính mình lo đi tắm rửa, mặc lên quần áo ở nhà mới thoải mái vài phần.
Trong phòng khách đã bật điều hòa, trên bàn còn đặt một ly nước ấm, Giang Tiểu Nhạc liền ngồi trước mặt điều hòa cầm ly nước.
Đây là ly pha lê lớn, mấy năm nay Giang Tiểu Nhạc tới rất nhiều lần, cái ly này được tặng kèm khi mì gói, Trần Thúc cũng không biết từ khi nào Giang Tiểu Nhạc lại ân cần và chu đáo đến vậy.
Trong TV chiếu một bộ phim tình cảm kịch tính, nam nữ chính vì chuyện lông gà vỏ tỏi liền anh không yêu em, em không yêu anh, thật là chuyện bé xé ra to linh tinh mà cãi nhau, Giang Tiểu Nhạc xem đến nghiêm túc, Trần Thúc không nghĩ tới cậu đối với tình yêu kịch liệt như vậy mà cảm thấy hứng thú, trong lúc nhất thời có chút không nói nên lời.
Giang Tiểu Nhạc lớn lên thật tốt như tiểu soái ca tinh xảo xinh đẹp, tính tình lãnh đạm, lão luyện thành thục.
Mà bây giờ một cái tiểu soái ca đang nghiêm túc xem phim tình cảm, Trần Thúc trừ bỏ cảm thấy buồn cười, còn có vài phần quỷ dị.
Đây là tình đầu của thằng nhóc? Đây gọi là tình đầu ngây thơ trong truyền thuyết?
Trần Thúc thấy mới lạ, hắn ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha, hỏi Giang Tiểu Nhạc, "Đẹp sao?"
Giang Tiểu Nhạc nói: "Đẹp.
"
Trần Thúc chậc một tiếng, duỗi thẳng đôi chân dài, lười biếng mà dựa lưng lên ghế sô pha, cùng Giang Tiểu Nhạc xem bộ phim tình cảm cũ rít trong TV.
Tình yêu đối với Trần Thúc mà nói là một thứ vô cùng xa hoa, xa xỉ đến cực điểm, trong miệng người khác nó vô cùng tốt đẹp rực rỡ, là một điều tuyệt vời trong cuộc sống, nhưng Trần Thúc chưa từng nghĩ đến nó.
Hắn hứng thú mà xem, lại nhịn không được mà nhìn Giang Tiểu Nhạc, người này tuổi trẻ, niên thiếu thích ai đều nhiệt liệt, cậu thích một người chỉ sợ cũng là đấu đá lung tung, không quan tâm, tựa như lúc trước quấn lên hắn.
Trần Thúc trong lòng tức khắc có vài phần không thoải mái, như là đem đồ vật của mình tặng cho người khác! ! ! !.
thói quen này thật hại người, đều tại thằng nhóc này suốt ngày bám dính lấy mình.
Trần Thúc bực bội mà rung rung đôi chân trắng như tuyết, trên TV đôi tình trẻ hôn nhau rồi, không biết là ai chủ động trước, hai thân thể dán sát nhau, kịch liệt mà hôn môi.
Ngón chân Giang Tiểu Nhạc cuộn lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trần Thúc, Trần Thúc liếc mắt TV, nhìn hai người bọn họ hôn đến khó phân biệt được ai, kéo kéo khóe miệng, nói: "Ngượng ngùng a?"
Giang Tiểu Nhạc không nói lời nào, con ngươi đen nhánh phản chiếu thân ảnh Trần Thúc.
Một bàn tay Trần Thúc đặt trên đùi, tầm mắt dừng trên gương mặt ngây ngô lại xinh đẹp của Giang, không có ý tốt mà nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc cùng đối tượng của nhóc hôn chưa?"
Đầu óc Giang Tiểu Nhạc đều là hai cánh môi vừa mở vừa đóng của Trần Thúc, hồng nhạt, môi châu kiều, gợi cảm câu người, cậu nuốt nuốt, mơ hồ nghe thấy lời nói Trần Thúc, mơ hồ mà nghĩ, cái gì đối tượng, hôn môi, cậu cùng ai hôn môi! ! !.
Giang Tiểu Nhạc tim đập nhanh đến choáng váng, nó muốn nhảy ra ngực, bất tri bất giác mà nghĩ, Trần Thúc hỏi cậu cùng người khác hôn môi chưa?
Trần Thúc hiểu lầm.
Đầu óc Giang Tiểu Nhạc nhanh nhạy bắt được một ý niệm chợt lóe lên, cậu nhìn chằm chằm Trần Thúc một lát, lắc đầu.
Trần Thúc cười vang, nói: "Còn non.
"
Ngữ khí của hắn tản mạn lại lười biếng, lòng bàn tay Giang Tiểu Nhạc đều nắm lại, cậu nghe Trần Thúc hỏi, "Biết hôn môi không?"
Giang Tiểu Nhạc hầu kết giật giật, sau một lúc lâu, mới nghe thấy thanh âm hơi khàn áp lực của mình, nói: "Không!.
biết"
"Trần Thúc, hôn môi là như thế nào?" Cậu bình tĩnh lại thâm trầm mà hỏi.
.