Biểu tình Trần Thúc lãnh đạm, gương mặt không có biểu cảm, Giang Tiểu Nhạc ngây ngẩn cả người, lông mày cũng nhíu lại.
Hai người không tiếng động mà giằng co sau một lúc lâu, Trần Thúc kéo kéo khóe miệng, nói: "Không muốn làm?"
"Tới đi, đừng e ngại tôi."
Con ngươi Giang Tiểu Nhạc đen nhánh, thẳng băng mà nhìn chằm chằm Trần Thúc, một khuôn mặt không có biểu tình gì, không biết sao lại làm Trần Thúc nhìn ra được vài phần thương tâm.
Trần Thúc trong lòng nôn nóng, theo bản năng mà muốn hút thuốc, sờ soạng không thấy, ngón tay theo tâm lí mà phát run.
Qua một hồi lâu, khi Trần Thúc muốn đuổi người đi, đột nhiên nghe Giang Tiểu Nhạc nói: "Có...........muốn"
Trần Thúc ngẩn ra, cả người đều ngây dại, nhìn Giang Tiểu Nhạc.
Giang Tiểu Nhạc mặt không biểu tình như cũ, nói: "Tôi muốn làm anh, muốn thân thể của anh, muón cùng anh ở bên nhau nhưng tats cả chỉ là muốn."
Trần Thúc cau mày như thấy quỷ, giơ tay xoa xoa giữa mày, nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc đừng nói lời nói ngu xuẩn."
Giang Tiểu Nhạc cũng không để ý, từng bước ép sát, nhàn nhạt nói: "Anh không phải phải cho tôi làm sao?"
Trần Thúc trầm mặc giây lát, nhìn bộ dáng người thiếu niên không nói nên lời, càng thêm nôn nóng, cười lạnh nói: "Làm cái rắm, nhóc mẹ nó biết làm gì?"
Giang Tiểu Nhạc biểu tình như cũ bình tĩnh, cậu từ trong túi lấy ra một cái thẻ, trực tiếp ném ở trên bàn, nói: "Mật mã sáu só một, bao nhiêu tiền, anh cứ lấy."
Hắn nhấc chân đến gần Trần Thúc, sắc mặt Trần Thúc đều trở nên khó coi, Giang Tiểu Nhạc nói: "Như thế nào, Trần Thúc, chơi không nổi?"
Đôi mắt Trần Thúc đột nhiên nâng lên, nhìn Giang Tiểu Nhạc, hắn chưa từng nghe Giang Tiểu Nhạc nói lời khó nghe bao giờ, kỳ thật chỉ là mấy chữ không đau không ngứa, Trần Thúc càng nghe càng cảm thấy hèn hạ, không biết sao, lời này thốt ra từ miệng Giang Tiểu Nhạc hết sức sắc nhọn như mũi dao đâm vào tim hắn.
Gương mặt chợt lạnh, tay Giang Tiểu Nhạc đã sờ soạng đi lên, bàn tay dính chút nước, dán lên mặt Trần Thúc.
Trần Thúc không uống nước đá, Giang Tiểu Nhạc lại thích uống nước đá, đồ uống đều phải được ướp lạnh.
Cậu vừa mới tự mình rót một bình nước đá lớn từ trong tủ lạnh Trần Thúc, Trần Thúc ngại phiền lại không thích đi ra ngoài, mà Giang Tiểu Nhạc không có nước đá không chịu nổi, lúc nào đến nhà Trần Thúc cậu cũng phải ra ngoài để mua nước.
Vì vậy, Trần Thúc đơn giản đem quầy đông lạnh làm nước đá cho cậu.
Giang Tiểu Nhạc ngựa quen đường cũ liền dùng.
Giang Tiểu Nhạc nhìn hắn nở nụ cười, hắn cười rộ lên thật sự rất đẹp, sạch sẽ, lại ngoan ngoãn, không có nửa điểm lệ khí, thanh thoát.
Trần Thúc dùng sức chụp tay Giang Tiểu Nhạc, hô hấp đều trở nên dồn dập lên.
Lông mày Giang Tiểu Nhạc vẫn như cũ, sắc mặt bình tĩnh đến đáng sợ, cậu nói: "Anh thích trên giường hay là sô pha?"
Hắn đột nhiên cười một chút, nói: "Thích chỗ nào."
"Liền ở nơi này đi," Giang Tiểu Nhạc nói, "Tôi sẽ không biết làm, cũng chưa làm qua, tôi cũng không nghĩ làm với người khác.
Trần Thúc, tôi là lần đầu tiên, anh có thể thoải mái dạy tôi một chút".
Cậu nói được không nhanh không chậm, tay đặt trên eo Trần Thúc, chính mình không phát giác được khẩn trương, tay dán vào eo hắn chậm rãi vuốt ve, tham lam lại quyến luyến, phảng phất không phân biệt rõ cảm xúc của da thịt.
Cậu đến gần, thời điểm hôn lên cổ Trần Thúc, cả người Trần Thúc đều lùi hai bước, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhạc, hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của Giang Tiểu Nhạc, hùng hổ doạ người.
Trần Thúc nói: "Biến, ông đây không muốn làm nữa."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nhẹ giọng nói: "Trần Thúc, anh xem, anh rõ ràng không thích như vậy."
"Tôi cũng không thích," Giang Tiểu Nhạc nói, "Tôi muốn làm anh nhưng với thân phận người yêu, cùng anh ở bên nhau, tôi thực sự nghiêm túc.".