Giang Tiểu Nhạc vừa đi liền không quay đầu lại, Trần Thúc rũ mắt, thẳng đến thiếu niên bóng dáng muốn biến mất, mới ngẩng đầu, nhìn Giang Tiểu Nhạc càng đi càng xa.
Trần Thúc nghĩ, đi rồi cũng tốt, tốt nhất là không cần trở lại.
Trong lòng hắn có vài phần buồn bã mất mát, nếu không phải Giang Tiểu Nhạc, Trần Thúc đã quên thích là tư vị gì, nhưng hắn gánh không dậy nổi phần yêu thích này, cũng không xứng có được nó.
Giang Tiểu Nhạc rời khỏi, vài ngày sau đó Trần Thúc cũng không có gặp cậu, hắn suốt ngày đem chính mình khóa ở nhà, không ra đường.
Có một ngày, Trần Thúc mơ thấy Trần Khinh.
Mấy năm nay, hắn đã thật lâu không có mơ thấy Trần Khinh.
Trong mộng Trần Khinh ngồi ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, gầy trơ cả xương, hắn đang nhìn chính mình.
Trần Thúc nhấc chân muốn đến gần, cũng không biết sao, dưới chân không dùng được sức, một bước cũng không đi được, Trần Thúc vội vã vươn tay muốn nắm lấy Trần Khinh, "Trần Khinh!"
Qua một hồi lâu, Trần Khinh nói: "Anh hai, em muốn chết."
Trần Thúc thay đổi sắc mặt, kiệt lực nhìn Trần Khinh tới gần, ngón tay Trần Khinh lạnh băng thấu cốt, Trần Thúc lập tức nắm chặt, "Em sẽ không chết, anh hai nhất định sẽ cứu em."
Thần sắc Trần Khinh rất bi thương, nhìn Trần Thúc, tay y đặt trong lòng bàn tay Trần Thúc từng chút một rút ra, mặc hắn dùng sức nắm chặt đều không được, bất quá giây lát, Trần Khinh liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Trần Thúc: "Trần Khinh!"
Trần Thúc đột nhiên ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi, lại thấy Giang Tiểu Nhạc đứng ở nơi xa, thiếu niên an tĩnh mà nhìn hắn, ở một khắc, thân ảnh Giang Tiểu Nhạc cùng Trần Khinh thế nhưng lại chồng chéo lên nhau, Trần Thúc gọi lớn, "Tiểu Nhạc!"
Giang Tiểu Nhạc không nói gì.
Trần Thúc nói: "Giang Tiểu Nhạc, nhóc lại đây."
Giang Tiểu Nhạc phảng phất như không nghe thấy, dưới chân lại lui về phía sau một bước rồi từ từ biến mất.
Trần Thúc gấp gáp chạy về phía trước, kêu Giang Tiểu Nhạc một tiếng, cả người trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, Trần Thúc thở từng ngụm từng ngụm phì phò, phía sau lưng mồ hôi lạnh đầm đìa, mới phát hiện đó là một giấc mộng.
Ngón tay Trần Thúc lạnh ngắt, qua hồi lâu, mới từ từ bình tĩnh lại, hắn giơ tay xoa xoa giữa mày mình, mờ mịt mà nghĩ, như thế nào lại mơ thấy Trần Khinh, còn mơ thấy Giang Tiểu Nhạc.
Hắn xoay người xuống giường muốn uống ly nước ấm, khi rót nước, Giang Tiểu Nhạc nhìn thấy ly pha lê lớn kia, Trần Thúc nhìn vài lần, tự nhiên đem ly nước uống hết.
Trần Thúc có mở tủ nhỏ đầu giường ra, trong đó có một quyển sổ.
Năm đó vì muốn chữa bệnh cho Trần Khinh, Trần Thúc vay tiền khắp nơi, hắn mỗi lần vay hắn đều ghi lại rõ ràng từng đồng.
Sau đó, Trần Khinh không biết từ chỗ nào mà nhìn thấy quyển sổ đó, đôi mắt Trần Khinh đỏ, nói với hắn, "Anh hai, em không trị bệnh."
Trần Thúc búng đầu y, nói, "Đừng nói những lời ngốc này."
Trần Khinh nức nở nói, "Thật sự, anh hai, em chính là trói buộc, anh không cần quan tâm đến em."
Trần Thúc vỗ gáy Trần Khinh, loát loát, áp đầu y lên vai mình, cười nói, "Không có việc gì, em là em trai duy nhất của anh, sao anh có thể không quan tâm em?"
Trần Thúc nói, "Em đó phải thành thật chữa bệnh, hết thảy đều có anh hai lo, anh nhất định cứu em, nếu ở đây không thể chữa chúng ta sẽ đi Thượng Hải, Bắc Kinh, miễn là có thể chữa bệnh cho em.".
Nhưng cuối cùng, Trần Khinh vẫn đi rồi.
Trần Thúc nhìn số tiền nợ ghi trong đó, mấy năm nay hắn vẫn luôn như thế người không ra người quỷ không ra quỷ mà còn mang trên người số nợ, hắn đã từng nghĩ, có lẽ ngày nào đó, khi mà hắn trả hết nợ, lúc đó nếu hắn muốn sống thì sống, không muốn sống nữa thì thanh thanh tĩnh tĩnh mà đi tìm cái chết.
Nhưng điều mà Trần Thúc không nghĩ tới đó là gặp Giang Tiểu Nhạc.
Giang Tiểu Nhạc, Giang Tiểu Nhạc —— chó con hoang, Trần Thúc buồn bã mà nghĩ, lại nhịn không được nở nụ cười.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy Giang Tiểu Nhạc, ngày đó là ngày giỗ Trần Khinh, thời tiết rét đậm muốn chết, Giang Tiểu Nhạc chật vật mà quỳ rạp trên mặt đất, trên người có vết thương bị đánh, đầu ngón tay lại hồng lại sưng, dơ bẩn.
Trong tay Trần Thúc cầm một bánh khoai nướng, vừa đi, một bên che tay, bánh khoai nướng nhão nhão dính dính, lại ngọt, hắn chậm rì rì mà đi tới, lơ đãng mà liếc mắt nhìn người trên mặt đất một cái, kẻ lưu lạc ở Tây Thành quá nhiều.
Trần Thúc cắn ngụm khoai lang đỏ, lại nhìn phát hiện thiếu niên choai choai, cũng không biết là nơi nào mà lưu lạc tới đây.
Trần Thúc chậc một tiếng, nhìn bánh khoai lang trong tay, quá ngọt, liền trực tiếp ném ở trước mặt đối phương.
Giang Tiểu Nhạc liền bị một cái bánh khoai lang đỏ thu mua, ngốc nghếch như chó con, dính theo hắn tận hai năm.
Ý cười chậm rãi tan đi, hắn thở dài than một tiếng, nằm trở về trên giường, không còn buồn ngủ.
Bóng đêm bao trùm lên quán bar Tây Thành, Trần Thúc ngồi ở quầy bar, chán muốn chết mà nhìn ánh đèn sáng lạn trên thân hình vặn vẹo, trong tay cầm một ly rượu lúc được lúc không mà uống.
"Thúc ca, thật lâu không thấy tới," người pha chế và Trần Thúc quen biết đã lâu, có một thời gian Trần Thúc làm việc ở đây vì nuôi sống chính mình cùng Trần Khinh.
Trần Thúc không tỏ ý kiến mà cười cười.
Người pha chế dựa vào quầy bar, hỏi hắn: "Gần đây thế nào?"
Trần Thúc nói: "Vẫn như cũ, chắp vá mà sống."
Người pha chếcũng cười.
Đột nhiên, Trần Thúc nheo lại đôi mắt, ánh mắt dừng trên người một thanh niên ở sân nhảy, Người pha chế thấy, nói: "Thúc ca, quen hả?"
Trần Thúc nói: "Có chút quen."
Người pha chế nói: "Là thuộc hạ của Triệu ca."
Trên mặt Trần Thúc bất động thanh sắc, nhìn Chu Lươn đi ra ngoài, uống rượu một ngụm xong, nhấc chân liền đuổi theo.
Hai người đi qua hành lang dài, tới chỗ ngoặt, có một cú đánh hướng Trần Thúc tới, Trần Thúc phản ứng nhanh, thoát được cú đánh, quát khẽ nói: "Chu Lương!"
Chu Lương dừng một chút, thấy rõ là Trần Thúc, rất có vài phần đề phòng mà nhìn hắn, "......!Trần Thúc?"
Trần Thúc mặt không biểu tình mà nhìn Chu Lương, ánh mắt dừng trên túi quần jean của thanh niên, hắn tiến lên một bước, trực tiếp móc ra một cái túi nhỏ, bên trong là bột phấn màu trắng.
Sắc mặt Chu Lương đột biến, nhìn Trần Thúc, kéo kéo khóe miệng, nói: "Thúc ca, như thế nào lại tới đây tìm khách hả?"
Trần Thúc trong lòng chính như hỏa đốt, một câu thô tục ở đầu lưỡi nhinh kh mắng, hắn nhẫn nhịn, nói: "Giang Tiểu Nhạc cũng làm cái này?"
Chu Lương trầm mặc giây lát, Trần Thúc cả giận nói: "Nói chuyện!"
Chu Lương sờ sờ chóp mũi, cà lơ phất phơ mà cười nói: "Sao có thể, tiểu Nhạc của chúng tôi rất ngoan, không có khả năng làm."
Trần Thúc cảnh cáo nói: "Đừng mẹ nó cợt nhả tao, mày thành thật nói tao biết, Giang Tiểu Nhạc có phải hay không cũng mẹ nó buôn bán ma túy!"
Chu Lương ôm tay, nói: "Mày mẹ nó là ai, Giang Tiểu Nhạc làm cái gì thì liên quan gì đến mày!"
Trần Thúc lạnh lùng mà nhìn hắn.
Chu Lương cười lạnh nói: "Đều nói kỹ nữ vô tình, mày mẹ nó chơi Nhạc Nhạc hai năm, nói đá liền đá, hiện tại muốn quản cái gì ——" lời nói còn chưa dứt, liền biến thành một tiếng rên, Chu Lương bị Trần Thúc nắm chặt cổ áo ấn mạnh trên tường, Trần Thúc nói: "Giang Tiểu Nhạc có phải hay không cũng buôn lậu ma túy?"
Chu Lương mắng một tiếng, nhìn Trần Thúc, thần sắc Trần Thúc hung ác nham hiểm, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi làm trong lòng Chu Lương có chút nhút nhát.
Chu Lương nói: "Không có, Triệu ca muốn cho hắn làm, tiểu Nhạc không thích, những kẻ nghiện ngập khia lại dài dòng làm hắn không kiên nhẫn, Triệu ca liền không cho hắn làm."
Trong lòng Trần Thúc hoãn hoãn, hắn buông ra tay, xoay người muốn đi, liền nghe Chu Lương gọi lại hắn, "Trần Thúc."
Trần Thúc quay đầu lại, Chu Lương do dự một chút, nói: "Đi tìm Nhạc Nhạc đi."
"Triệu ca bảo tiểu Nhạc cùng đi ——" Chu Lương liếm liếm môi, có vài phần thấp thỏm, "Đi làm đại sự.".