Không Sạch


Trần Thúc vẫn là quyết định mang Giang Tiểu Nhạc rời khỏi thành phố H.
Tiểu quỷ rất khó chơi.
Triệu Tứ nể mặt hắn mới thả Giang Tiểu Nhạc, nhưng Tây Thành lớn đến như vậy, cứ nghĩ Triệu Tứ cùng bọn họ không qua nhưng thật ra còn có nhiều góc khuất khác.

Thời điểm Trần Thúc cùng, Giang Tiểu Nhạc trầm mặc trong chốc lát, nhìn Trần Thúc nói: "Thực xin lỗi".
Trần Thúc liếc mắt nhìn hắn, nói: "Biết là tốt, về sau làm người cho đàng hoàng vào."
Giang Tiểu Nhạc đáp ứng, nhìn có chút buồn, Trần Thúc chậc một tiếng, đá Giang Tiểu Nhạc một cái, "Được rồi, đừng trầm mặt nữa, đi thu dọn một chút đồ đạc."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Được."
Cậu lại nhìn, Trần Thúc nói: "Trần Thúc, tôi về sau nhất định sẽ đối tốt anh."
Trần Thúc bị cậu với vẻ mặt nghiêm túc bị chọc cười, ân ân hai tiếng, kéo đầu cậu, nói: "Thật ngoan, về sau hảo hảo kiếm tiền phụng dưỡng ba ba."
Giang Tiểu Nhạc nhỏ giọng nói: "Anh không phải là ba tôi."
Trần Thúc lười biếng mà nằm trên sô pha, không hề gánh nặng mà sai Giang Tiểu Nhạc đi thu dọn đồ đạc, vì ở lâu rồi, trong phòng lung tung rối loạn cái gì cũng có.

Hắn dạo qua một vòng, chỉ hướng rương hành lý thu thập vài món quần áo, một cái khung ảnh cũ, linh tinh vụn vặt, lại đem quần áo Giang Tiểu Nhạc cùng ném vào nhét đầy toàn bộ rương hành lý.
Ngày đó khi bọn họ rời thành phố H, thời tiết thật sự rất tốt, Trần Thúc nhìn đường tắt hẹp dài, tinh thần hoảng loạn, không nghĩ tới có một ngày hắn thật sự sẽ rời khỏi nơi này.
Từ lúc Trần Khinh qua đời, Trần Thúc đã cho rằng cả đời này hắn sẽ sống ở cái này địa phương, thẳng đến chết đi, hư thối.
Mà hiện giờ, hắn thật sự phải đi.
Đột nhiên, ngón tay bị người khác ngoéo một cái, lòng bàn tay phát ngứa, hắn vừa nhấc mắt, liền thấy Giang Tiểu Nhạc đang nhìn hắn, nói: "Trần Thúc, anh luyến tiếc sao?"
Trần Thúc lười biếng nói: "Luyến tiếc a, tốt xấu gì cũng đã ở chỗ này nhiều năm như thế——"
Giang Tiểu Nhạc chăm chú nhìn hắn, lẩm bẩm nói: "Anh đừng thương nhớ bọn họ, đều là dưa vẹo táo nứt, không phải thứ gì tốt, tôi có thể mang lại cuộc sống tốt hơn cho anh, không thể so sánh với bọn họ."
Trần Thúc hừ cười một tiếng, Giang Tiểu Nhạc tức giận đến kêu một tiếng: "Trần Thúc!"
Trần Thúc nói: "Ai nha nghe thấy được, nghe thấy được."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Đem những nam nhân trước kia đều đã quên, về sau, tôi mới là người ——" cậu dừng một chút, ánh mắt phiêu một chút, còn có chút ngượng ngùng, nói ra tới lại hùng hổ," "Tôi mới là nam nhân của anh! Chỉ được theo một mình tôi!"
Trần Thúc nở nụ cười, nâng đôi chân dài bước nhanh đến đầu ngõ, Giang Tiểu Nhạc kéo rương hành lý đuổi theo hắn, bánh xe lộc cộc nghiền trên mặt đất, giống như một khúc nhạc, chậm rãi dung nhập dưới ánh mặt trời.
Trần Thúc vẫn là quyết định đi thành phố C.

Giang Tiểu Nhạc đi chỗ nào cũng không có ý kiến, chỉ cần cùng Trần Thúc.

Hai người ở mấy ngày khách sạn, tìm được một gian tiểu chung cư, chung cư, hai phòng một sảnh, ánh sáng tốt, đoạn đường cũng không tồi, đương nhiên, tiền thuê cũng cao hơn Tây Thành một chút.
Tới ngày đó, hai người ngồi xếp bằng dưới đất, mấy năm nay Trần Thúc tích cóp được một số tiền trừ đi khoảng nợ mà năm đó chữa bệnh cho Trần Khinh, tính toán cẩn thận số tiền tiết kiệm trong tay, chỉ đủ cho bọn họ sống qua mấy tháng.
Thẻ ngân hàng của Giang Tiểu Nhạc từ sớm đã chủ động bỏ vào bóp tiền Trần Thúc, Trần Thúc nhìn trong bóp ngoài tiền tiết kiệm còn có một tấm thẻ, hơi có chút ngoài ý muốn, Giang Tiểu Nhạc vậy mà cũng có chút tiền.
Giang Tiểu Nhạc chớp mắt, không nói gì, mấy năm nay cậu là người đưa hắn nhiều tiền bo nhất.

Nhưng sau lại Trần Thúc đồng ý thu nhận cậu, có đưa tiền hay không chính mình đều không nhớ rõ.
Chung cư đã được dọn dẹp sáng sủa sạch sẽ, mặt tường trắng tinh, toàn bộ nhà ở đều sạch sẽ, phảng phất như một bức tranh mới tinh chờ bọn họ đặt bút vẽ lên, một lần nữa viết lại cuộc đời.
Trần Thúc nhìn quanh bốn phía, không biết sao, có chút không thể tưởng tượng được, lại có vài phần nói không rõ chua xót.
Trần Thúc nhìn Giang Tiểu Nhạc, nói: "Lại đây."
Giang Tiểu Nhạc lập tức đi lại, Trần Thúc ôm bờ vai của cậu dùng sức xoa xoa đầu Giang Tiểu Nhạc, Giang Tiểu Nhạc không giãy giụa, còn cọ cọ lòng bàn tay Trần Thúc, không nhịn xuống, lại hướng lên miệng người ta mổ một cái.
Trần Thúc ngẩn người, nhìn Giang Tiểu Nhạc liếc mắt một cái, tiểu tử kia nhấp môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh, Trần Thúc nói thầm: "Như thế nào lại giống chó con đến thế?"
Giang Tiểu Nhạc cười một chút, qua giây lát, cười lên tiếng, ôm lấy Trần Thúc, nói: "Trần Thúc, nơi này về sau chính là nhà của chúng ta sao?"
Trần Thúc giật mình, nói: "Là, nhà của chúng ta, về sau có tiền, ca ca lại mang nhóc đổi cái lớn hơn."
GiangTiểu Nhạc nói: "Trần Thúc, tôi sẽ luôn tốt với anh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui