Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!

Hôm nay đã là ngày nhập học thứ hai, việc thi cử của tôi khá tốt nên được phân vào lớp B.

Tôi rất hài lòng với kết quả này nhưng bố mẹ tôi thì lại không như vậy. Họ rất thất vọng, họ muốn tôi phải vào được lớp A.

Bố tôi là viên chức nhà nước làm trong bộ giáo dục. Mẹ tôi là chủ một tiệm vàng, tôi còn một đứa em trai kém mình 3 tuổi.

Bố tôi là người học cao nên rất coi trọng sĩ diện, ông muốn con cái của mình phải đạt được điều ông mong muốn từ học hành cho đến danh vọng.

Mẹ tôi là người kinh doanh nên ngoài việc coi tiệm ra, thời gian còn lại chính là tám chuyện: con cái của tôi giỏi giang cỡ nào, con tôi thì chưa bằng nhà người ta ra sao...

Tôi biết họ luôn muốn điều tốt nhất cho mình nên đã phấn đấu các năm đều trở thành học sinh giỏi toàn diện.

Mỗi khi về nhà ông bà họ hàng hai bên, bố mẹ tôi luôn lấy tôi làm niềm tự hào, thậm chí là khoe khoang...

Khi được người khác khen tôi cảm thấy rất vui, nhưng khi những lời đó cứ lặp đi lặp lại mãi khiến tôi nhàm chán và buồn cười...

Tôi đã từng nghĩ : " Mình đạt được tất cả điều này chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của bố mẹ thôi sao..."

Sự kỳ vọng này làm tôi cảm thấy mệt mỏi dần. Đỉnh điểm của việc này chính là kỳ thi vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố. Kỳ thi này tập trung rất nhiều học sinh ở khắp mọi nơi, điều kiện dự thi là phải học giỏi và gia đình có điều kiện.

Tôi đều đạt được, nhưng...

Tôi chắc chắn không phải người giỏi nhất... Còn có những người còn có thành tích tốt hơn tôi rất nhiều.

Làm bài kiểm tra với hết khả năng nên tôi không hối hận với kết quả, mặc dù chỉ thua kém người khác 1 vài điểm để vào lớp A.

Bố mẹ khi biết được tôi vào lớp B đã tức giận mà mắng tôi..

Tôi cố gắng giải thích. Bố mẹ cố chấp cho rằng tôi chưa thực sự cố gắng vào kỳ thi.

Họ không còn tin tưởng vào tôi nên chuyển sang đặt hy vọng vào đứa em trai.

...

Đôi lúc muốn chính mình tự hỏi bố mẹ rằng:

" Con muốn làm mọi việc theo ý mình một lần... Liệu có được không?"

Không ai trả lời câu hỏi này. Cũng không có ai hỏi nó.

...

Kỳ lạ là khi bố mẹ chọn đứa em thì tôi được tự do... Theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Tôi muốn cắt tóc, họ không phản đối cũng không cho ý kiến.

Tôi muốn mua xe để tự mình đi học hằng ngày không cần đưa đón, bố mẹ không nói gì chỉ đưa tiền.

Liệu điều này là tốt hay xấu...

...

Nằm dài trên bàn chờ đợi hết thời gian giải lao, cầm cây bút ngoáy ngoáy trên bàn viết chữ vài chữ phản ánh tâm trạng của mình:

" Chán quá"

" Thèm ăn đồ chua"

Kỳ lạ là ngày hôm sau có một dòng chữ hồi âm.

" Chán thật, tiết học gì đâu mà dài quá"

" Thích ăn đồ ngọt"

Đọc dòng ấy tôi tự nhiên thấy vui trong lòng, viết tiếp vào đó:

" Bàn này là của Nguyệt. Cấm viết"

Ngày hôm sau có dòng chữ mới.

" Bàn này là của Minh. Cấm Nguyệt viết"

Ấy vậy là một nam sinh. Nhìn dòng chữ hồi âm tôi phải bật cười.

Vì trường phải xây dãy học mới nên một nửa lớp học buổi sáng nửa còn lại buổi chiều. Cùng thuộc ban B nhưng lại học hai buổi khác nhau.

Tôi tiếp tục viết câu trả lời gửi cho tên Minh kia và cứ như thế...

Lúc đầu là đòi quyền sở hữu mặt bàn.

Sau đó là mấy chuyện trên trời dưới đất, thời tiết ra sao, thích ăn cái gì.

Đôi khi là vài mẩu truyện cười ngắn, câu thơ câu đố...

Cũng có vài ngày không thấy cậu trai kia hồi âm có lẽ là vắng hay nghỉ bệnh.

Tôi có chút hụt hẫng.

Mấy ngày sau đó lại xuất hiện vài câu xin lỗi nói chuyện thế này thế kia...

Thật lòng tôi có chút háo hức và vui mừng.

Có lúc sợ giáo viên phát hiện viết lên bàn nên đi học lúc nào cũng bày ra nhiều sách vở, đồ dùng để che. Có lúc hết chỗ viết phải viết lên ghế, viết giấy để lại kẹp ở thanh sắt dưới bàn.

Qua nhiều lần trò chuyện tôi được biết cậu ta có nhiều điểm giống mình. Được hy vọng sau này sẽ thành người tuyệt vời thế nào... Bố mẹ nghĩ cậu ta ra sao...

Tôi nghĩ lúc đầu viết ra chỉ là giải trí nhưng dần dần trò chuyện lại sinh ra cảm giác gần gũi hay đồng cảm...

Cho đến một ngày cậu ta hẹn gặp mặt nhau.

Tôi đồng ý.

Việc gặp mặt này cũng đơn giản như biết bao nhiêu người, tôi không phải hotgirl cậu ta cũng không phải hotboy. Gặp nhau trò chuyện bình thường không hề ngại ngùng như tưởng tượng...

Biết cách liên lạc, chúng tôi hẹn gặp nhau nhiều hơn, hiểu nhau nhiều hơn...

Cậu ta rất thích cosplay rủ tôi tham gia. Mỗi lần đi fes là cos thành những nhân vật khác nhau. Cậu ta có nguyên một tủ đồ với nhiều nhân vật giấu ở nhà bạn...

Mỗi lần như thế tôi cảm thấy rất vui, được hóa thân thành người mới tính cách mới khiến tôi háo hức...

Một ngày nọ cậu ta đề nghị cos về một bộ phim mà cậu ta yêu thích có tên "Hotaru no Hikari". Tôi và cậu ấy đều mặc đồ lễ hội truyền thống của Nhật, cậu ta còn có thêm một cái mặt nạ.

Có rất nhiều người chụp hình... Bất chợt cậu ta hôn lên trán tôi. Tôi ngạc nhiên, cậu ta cười nói để giống phim thôi...

...

Vài ngày sau nữa không còn hồi âm.

Không còn tin nhắn, cuộc gọi gặp mặt.

Cậu ta dường như biến mất...

Cảm giác đau đau nhói nhói trong người xuất hiện. Tôi viết chữ thật to thật đậm trên bàn, đè lên cả những chữ cũ nữa...

Tôi viết.

" Tớ thích cậu"

Nhưng...

Không có ai hồi âm.

Vài tuần...

Vài tháng sau cũng vậy.

Nghe phong phanh là gia đình cậu ta di cư sang Mĩ.

...

Công trình chỉ còn vài tháng hoàn thành, lấy giấy nhám chà lên mặt bàn kia, tôi buồn bã, không muốn ai nhìn thấy nó...

Chữ viết kia đã khắc sâu vào bàn, dù đã chà xát mờ đi nhưng vẫn còn dấu vết...

Dấu vết mãi trong lòng...

...

Buồn cười là khi xây phòng mới trang thiết bị của lớp vẫn giữ nguyên.

Tôi vẫn sử dụng cái bàn này...

Hằng ngày đối diện với nó.

Nếu được...

Tôi muốn nói với cậu ấy rằng:

" Minh à, tớ đã xem bộ phim ấy rồi... Sau nụ hôn ấy... Chính là một kết thúc buồn phải không?"

...

_____________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui