Sau hôm ấy, không thấy Lý Thâm xuất hiện nữa.
Cho dù đã vắt hết óc suy nghĩ, tôi cũng không đoán ra được những lời nói và việc làm kỳ quái kia của anh đến tột cùng là vì cái gì. Là sự hiểu lầm đơn thuần, hay lại là một âm mưu nữa của Tần Tiếu Dương?
Càng nghĩ càng cảm thấy thấp thỏm không yên, dần dần mất hồn mất vía, ngay cả hứng thú cãi lộn với Lăng Chính cũng không có.
Hôm nào đó vào một tuần sau, tôi đang nằm trên ghế sô pha nhà Chu Lẫm xem ti vi, bỗng nhiên nhận được điện thoại của mẹ. Từ ngày đó chạy ra khỏi nhà cùng Lý Thâm, tôi vẫn chưa liên lạc lại với bố mẹ, vốn tưởng rằng nhất định sẽ bị mắng cho một trận, ai ngờ mẹ lại mềm mỏng nhẹ nhàng khuyên tôi về nhà ăn cơm tối.
Mặc dù có chút do dự, nhưng ngẫm lại cũng thấy không có khả năng trốn tránh được cả đời, tôi liền gật đầu đáp ứng, sau khi chào Chu Lẫm liền đi ra khỏi cửa, chạy thẳng về nhà.
Lúc về đến nhà, mẹ sớm đã làm xong một bàn đồ ăn.
“Mẹ, hôm nay bố lại tăng ca sao?”
“Ông ấy còn đang tức giận, chỉ e vừa nhìn thấy con sẽ lại phát hỏa, cho nên mẹ đẩy ông ấy ra ngoài ăn cơm rồi.”
“Ò.” Tôi nhớ tới tràng cảnh xấu hổ ngày đó, không khỏi đỏ bừng mặt, ấp úng đáp một tiếng rồi ngồi xuống trước mặt mẹ, lặng yên không nói.
Mẹ cúi đầu gắp một ít thức ăn bỏ vào trong bát tôi, khe khẽ thở dài: “Tiểu Kỳ, con vừa ra đời đã không có bố, từ nhỏ đến lớn luôn bị người ta khi dễ, mẹ thì lại quá bận rộn với công việc, không có thời gian dạy dỗ con thật tốt, chắc chắn đã hại con phải chịu nhiều ủy khuất.”
“Không, không có chuyện đó.”
“Lúc con học cao trung bắt đầu lầm đường lạc lối, kết giao với một đám thiếu niên không tốt, về sau lại bởi vì đánh lộn ẩu đả mà bị bắt vào trại tạm giam, cũng đều là lỗi của mẹ.”
“Không, người có lỗi là con. Làm cho bố mẹ phải lo lắng, con xin lỗi.”
“Tiểu Kỳ.” Mẹ khẽ mỉm cười, nét mặt càng thêm dịu dàng, “Mẹ nhớ trước kia con thường hay hẹn bạn gái đi chơi, đôi khi cũng có gần gũi thân thiết, bởi vậy kỳ thực con thích con gái, có phải không?”
“Hả?”
“Ngày đó con cùng với anh con… có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ chứ?”
“Không, con…”
“Anh con bởi vì vừa mới chia tay với Tần Tiếu Dương, tâm tình không tốt, còn con cũng chỉ là không cẩn thận sa chân vào mông lung, có phải không?”
Tôi sững người, chầm chậm đặt đôi đũa trong tay xuống, thẳng tắp nhìn về phía mẹ trả lời từng chữ: “Mẹ, con là thật tâm thích anh.”
Vừa nói dứt lời liền thấy sắc mặt mẹ trắng bệch, mẹ đập mạnh tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lý Tân Kỳ, con muốn mẹ tức chết hay sao?”
“Xin lỗi. Nhưng quả thực là con nghiêm túc.” Biết rõ không nên, nhưng tôi vẫn không thể lừa mình dối người. Cho dù bị Lý Thâm tính kế, bị anh vứt bỏ, tôi cũng chưa từng hối hận.
Một hồi trầm mặc.
Một lúc sau mẹ mới chầm chậm thở dài, biểu tình lại dịu xuống, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Kỳ, mẹ đã thương lượng với bố con rồi, anh của con như vậy hiển nhiên đã sớm không còn thuốc chữa, nhưng con lún chân vào chưa sâu, vẫn có thể quay đầu lại. Thế nên con hãy về đây ở đi. Chỉ cần từ nay về sau con cắt đứt hết mọi liên hệ với anh con, không gặp nó nữa, sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục lại như bình thường.”
Bình thường? Con chẳng qua chỉ là đã yêu một người mà thôi, có cái gì không bình thường?
Tôi cầm đũa lên lần nữa, lẳng lặng ăn cơm, không có ý định trả lời.
Nào ngờ ngay sau đó mẹ lại nói một câu: “Dù sao anh con cũng đã từ chức, tuần sau sẽ tới thành H rồi.”
Nghe vậy tôi liền kinh hãi, cả người lập tức cứng đờ tại chỗ.
Lý Thâm… sắp rời khỏi đây ư?
Nguyên nhân là gì? Để trốn tránh tôi sao?
Vì sao nói đi là đi, ngay cả một chút báo trước cũng không có?
Sau đó những lời mẹ nói đều không lọt vào tai tôi được nữa, tôi chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến Lý Thâm. Nghĩ anh vì sao đột nhiên phải rời đi, nghĩ sau này liệu còn có thể gặp lại hay không, nghĩ tới khi ***g ngực co rút từng hồi đau đớn, mấy đêm liền đều trăn trở không thể chìm vào giấc ngủ.
Kết quả mấy ngày tiếp theo hiển nhiên lại càng hoảng hốt tinh thần, hồn vía lên mây. Cuối cùng, không thể nhịn thêm được nữa liền gọi điện thoại hẹn Tần Tiếu Dương ra ngoài gặp mặt, địa điểm chính là quán cà phê mà hắn và Lý Thâm đã từng gặp nhau trước kia.
Bởi vì trong lòng hồi hộp căng thẳng, nên tôi chạy tới chỗ hẹn sớm hơn nửa tiếng, nào ngờ Tần Tiếu Dương đã ngồi ở đó chờ tôi từ lúc nào. Khi tôi đẩy cửa tiến vào, hắn đang uống từng ngụm cà phê, trên mặt thoáng mang ý cười, khí định thần nhàn.
“Tiểu Lý, lâu rồi không gặp.” Hắn vẫy vẫy tay, lên tiếng chào hỏi trước.
“Ừ, phải.” Tôi kéo khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Thoạt nhìn khí sắc của cậu không tồi.”
“Điều đó là đương nhiên. Chẳng qua chỉ là thất tình mà thôi, chung quy cũng chưa đến mức phải vì thế mà tự sát chứ, phải không?”
“Có lý.” Hắn gật đầu, dịu dàng mỉm cười, “Đáng tiếc trên đời này luôn có những người một mực cố chấp, vì cái gọi là ái tình mà chết đi sống lại, tự giày vò chính mình.”
“Cái này tôi lĩnh hội rất sâu sắc. Tỷ như giám đốc Tần anh, chính là một ví dụ điển hình.” Ngừng một chút, tôi đưa mắt nhìn hắn, hỏi, “Nghe nói anh tôi sắp tới thành H rồi, có lẽ anh cũng sẽ đi cùng anh ấy nhỉ?”
“Tôi? Tôi đi theo làm gì?”
“Anh thích anh tôi như vậy, lẽ nào lại cam lòng cách xa anh ấy?” Tôi thoáng ngẩn người, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nào ngờ biểu tình của Tần Tiếu Dương so với tôi lại càng mù mờ hơn, hắn chớp chớp mắt đáp: “Lý Thâm nói cậu đã biết hết chân tướng, nhưng hiện giờ tại sao vẫn như chưa hiểu rõ tình hình?”
“Có ý gì?”
Tần Tiếu Dương nhíu mày, lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, sau một hồi trầm ngâm do dự bỗng tháo chiếc nhẫn bạc đeo trên ngón áp út của bàn tay trái xuống, chậm rãi đưa cho tôi xem.
Tôi ngẩn người, nhất thời không hiểu được hắn đang làm cái quỷ gì, chỉ đành nhận lấy chiếc nhẫn đặt vào trong lòng bàn tay mình, tùy ý lật xem một hồi, sau đó thoáng liếc thấy hình như mặt trong có khắc hai chữ cái Latin.
“XQ? Đây là cái gì?”
“Tên viết tắt của một người nào đó.”
Tôi ngẩn người, vẫn cảm thấy khó hiểu, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, buột miệng hô: “Không phải là tên của anh tôi?!”
“Ừ.” Tần Tiếu Dương cong cong khóe môi, nét cười ôn hòa.
Tôi lại vô cùng kinh ngạc, kìm lòng không đặng nắm chặt lấy bàn tay hắn, lắp bắp hỏi: “Anh, người anh thích… căn bản không phải là anh tôi?”
“Sao lại ngạc nhiên như vậy?” Tần Tiếu Dương chậm rãi lấy lại chiếc nhẫn, cẩn thận đeo trở về tay mình, cười nhẹ nói, “Tôi còn tưởng cậu sớm đã biết rồi chứ.”