Không Sợ Chết, Sợ Đau

Tôi chạy thẳng từ quầy bán vé về phòng chờ, rồi lại vội vàng đưa vé cho nhân viên kiểm soát trên sân ga, chạy đến nỗi chân như sắp gãy rời, cuối cùng mới kịp lên tàu hỏa.

Tôi không rõ Lý Thâm ngồi ở chỗ nào, đành phải đi lùng tìm từng toa một, cũng may vận khí không tồi, mới chỉ hồ đồ lượn vài vòng đã thuận lợi phát hiện ra bóng dáng của anh.

Khi ánh mắt chạm nhau, nhất thời chỉ là một hồi trầm mặc.

Hai người đều không nói lời nào, chỉ nhìn nhau không chớp mắt như vậy, tựa như đã trao đổi cả thiên ngôn vạn ngữ, tựa như trong nháy mắt tiếp theo… chính là thiên hoang địa lão.

Một lúc lâu sau Lý Thâm mới khẽ động sắc mặt, anh duỗi tay ra phía trước, nhẹ nhàng gọi: “Lý Tân Kỳ.”

Tôi không lên tiếng trả lời, chỉ bước nhanh tới nắm lấy tay anh chẳng chút do dự.

Đôi mắt đen của anh sâu thăm thẳm, ôn nhu tựa thủy, anh khẽ giọng nói: “Em tới rồi?”

“Ừm.”

“Để làm gì?”

“Để tìm anh về.”

“Em tha thứ cho anh rồi sao?”

Tôi mỉm cười, thuận thế ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh, dùng sức nắm chặt lấy tay anh, nói: “Anh, em cũng thích anh.”

“…”

“Vậy nên, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi.”

Vừa dứt lời liền cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người đều bị Lý Thâm ôm vào trong lòng.

“Anh…” Tôi thoáng liếc nhìn bốn phía xung quanh, nhỏ giọng kháng nghị, “Đây là nơi công cộng, anh mau thả em ra.”

Lý Thâm lại chẳng hề nhúc nhích, vẫn ôm chặt lấy tôi như trước, bờ môi ấm áp kề sát bên tai tôi, dường như đang thì thầm niệm đi niệm lại điều gì.

Tôi cẩn thận lắng nghe một lúc lâu mới chợt nhận ra anh đang lặp đi lặp lại chữ “thích”, trên mặt không khỏi đỏ bừng, càng giãy giụa kịch liệt hơn.

Lúc này Lý Thâm mới lùi ra, vẻ mặt mặc dù lạnh như băng, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sự dịu dàng, tay phải vẫn nắm chặt lấy tôi không buông.

Hơi nóng trên mặt tôi còn chưa tan đi hết, không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa, liền quay đầu đi hướng khác, nhìn ngó xung quanh. Chỗ nào cũng nhìn tới mấy lần, duy chỉ có gương mặt anh là né tránh. Lý Thâm cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi yên ở đó chăm chú nhìn tôi.

Một lát sau, tôi bị anh nhìn đến tâm hoảng ý loạn, liền lật lật tờ vé tàu do Tần Tiếu Dương mua cho kia, cúi đầu ngắm nghía. Nào ngờ vừa liếc nhìn liền phát hiện ra một điều kỳ lạ.

“Anh,” Tôi lay lay cánh tay của người bên cạnh, hô lên có chút kinh ngạc, “Chỗ ngồi trên tấm vé này của em cư nhiên lại ở ngay bên cạnh anh, thật quá trùng hợp.”

“Có gì đáng ngạc nhiên?” Lý Thâm liếc xéo tôi, hừ lạnh nói, “Hai tấm vé này vốn chính là được mua cùng nhau, số chỗ ngồi đương nhiên cũng cạnh nhau.”

“Hả?” Tôi cả kinh, lại tiếp tục lắp bắp, “Ai… ai mua?”

“Hôm trước sau khi anh mua xong liền nhờ Tần Tiếu Dương chuyển giúp cho em.”

“…” Tôi nhất thời không thốt nên lời, chỉ biết há hốc miệng nhìn anh chằm chằm.

Lý Thâm lại vẫn mang một bộ dáng vẻ diện vô biểu tình từ đầu đến cuối, lạnh lùng ngồi nguyên tại chỗ, điềm tĩnh như thường.

Ngay cả một lời giải thích cũng không có!

Được lắm, cho dù anh không chịu nói gì hết, tôi đây cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra rồi. Người ta sắp rời đi đến nơi nhưng vẫn không quên thử đánh một canh bạc, xem tôi có đuổi theo hay không.

Rất rõ ràng, tôi lại bị anh đùa giỡn.

Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, tôi đứng bật dậy, quay đầu định đi.

Lý Thâm lại kéo giật lấy cánh tay tôi, nhíu chặt đầu mày, lạnh giọng hỏi: “Lý Tân Kỳ, em định đi đâu?”

“Em…”

“Ngồi xuống!”

Vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng điệu cực kỳ có uy lực, nghe thấy vậy tôi bất giác ngoan ngoãn ngồi trở về. Lúc này anh mới gật đầu hài lòng, nheo nheo mắt nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, áo khoác nhất định phải kéo khóa vào cho kín, sao em lúc nào cũng không chịu nghe?”

Vừa cằn nhằn anh vừa đưa tay kéo khóa lên giúp tôi.

Tôi bĩu môi giận dỗi, không đáp lời.

Vừa mới tha thứ cho anh mà thôi, đã lập tức bị nắm lại thành cái dạng này rồi, thật là quá đáng mà! Sớm biết như vậy đã không đuổi theo, để mặc cho anh tự sinh tự diệt.

Nghĩ vậy, tôi liền nhấc chân lên đá đá vào đùi anh, buột miệng hỏi: “Anh, nếu ban nãy em không đuổi theo thì anh định làm thế nào? Cứ như vậy hai phương chia cắt, không bao giờ gặp lại nữa?”

Nghe vậy Lý Thâm thoáng ngẩn người, sau đó lại lập tức cong cong khóe môi, bật cười khẽ. Tiếp đấy liền rút ra một thứ gì đó từ túi quần, nhét thẳng vào tay tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, thì ra lại là một tờ vé xe lửa.

Nhìn thật tỉ mỉ kỹ càng thêm lần nữa, lại không khỏi mở tròn mắt, toàn thân cứng đờ, kinh ngạc đến không thốt lên được lời nào.

Tên chết tiệt này! Ấy thế mà ngay cả vé khứ hồi cũng đã mua rồi!

__Hết chính truyện__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui