Không Sợ Chết, Sợ Đau

Tám tuổi.

Dường như bắt đầu từ thời điểm ấy, tôi vẫn luôn mỉm cười.

Sau khi để cho những quyền cước lần lượt rơi xuống thân mình, cuối cùng hiểu rõ nước mắt chẳng thể làm giảm bớt nỗi thống khổ, vậy thì… tại sao lại không cười chứ?

Cửa phòng luôn khóa trái, trong phòng từ sáng tới tối đều là một mảng tối đen, duy chỉ có cánh cửa sổ nho nhỏ nơi đầu giường là mở, để cho vài tia sáng lờ mờ chiếu vào.

Tôi đã quen vòng hai tay ôm lấy đầu gối mà ngồi ở góc tường, xuyên qua ô cửa sổ kia để nhìn ra bên ngoài, tưởng tượng khung cảnh trời xanh mây trắng ngoài kia, hoa khoe sắc chim hót líu lo. Thế rồi vào một ngày, trên mặt kính bám đầy bụi bẩn chợt hiện ra một gương mặt rất đẹp, đôi mắt hắc bạch phân minh xoay tròn, hắn dài giọng gọi: “Này, sao cậu không được ra ngoài chơi?”

Tôi lắp bắp kinh hãi, môi mấp máy nhưng lại không nói ra lời.

Hắn liền hơi nghiêng đầu, tay phải nắm lại thành quyền, “uỳnh uỳnh uỳnh” gõ lên tấm cửa kính.

Tôi ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, vẫn chẳng nói gì.

Trên mặt hắn dần dần hiện lên biểu tình nghi hoặc, không lâu sau, hắn lùi ra khỏi ô cửa sổ.

Sau đó, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư… hầu như ngày nào hắn cũng chạy tới tìm tôi. Lúc thì ghé lên ô cửa sổ hà hơi, lúc thì dùng sức đập lên ô cửa kính, lúc lại cười hì hì làm mặt quỷ, nhưng thời gian chủ yếu là vừa hô vừa gọi tôi, rồi lại lẩm bẩm một mình.

Rất lâu rất lâu sau, tôi mới biết hắn lớn hơn tôi một tuổi, sống ở ngay con phố bên cạnh, tên là Lăng Chính.

Mười tuổi.

Trên người tôi không ngừng ứ thương, thường xuyên phải nằm trên giường cả ngày lẫn đêm, chẳng thể cử động.

Lăng Chính vẫn như trước chạy tới tìm tôi hàng ngày, hai tay chống cằm ghé lên ô cửa sổ, đôi mắt đen chớp chớp, hỏi: “Vì sao cậu chưa từng đánh trả?”

Thế là lần bị đòn tiếp theo, trong cơ thể tôi bỗng nhiên cuồn cuộn khí huyết, tay chân chợt nhiều thêm vài phần khí lực mạc danh. Lần đầu tiên trong đời, tôi bổ nhào tới ôm lấy chân người kia, cắn xé đánh trả, dùng hết toàn lực.

Nắm đấm rơi xuống trên người vẫn vô cùng đau đớn, nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cười của mình càng lúc càng dội vang.

Hình ảnh về gương mặt đẹp đẽ nào đó không ngừng xoay chuyển trong đầu.

Nghe nói, trong lòng mỗi người đều ẩn tàng một con dã thú, mà người đã đánh thức con quái vật trong tôi… chính là Lăng Chính.

Mười sáu tuổi.

Lăng Chính đã nổi tiếng gần xa là thiếu niên hư hỏng, trốn tiết bỏ học, văn dốt võ nát.

Tôi ngày thường đều chăm chỉ lên lớp, nhưng chỉ cần Lăng Chính gọi một câu, lập tức sẽ bị câu mất tâm hồn, theo hắn đi làm loạn khắp nơi.

Vào một ngày nào đó lúc tan học, sắc trời đã xâm xẩm tối, người trong trường sớm chỉ còn lại lác đác. Tôi một mình đi qua hành lang vắng vẻ, bỗng bắt gặp Lăng Chính ở khúc quẹo nơi cầu thang.

Hắn đang ngồi dựa vào tường, hai chân hơi gập lại, mái tóc đen lộn xộn gần như che khuất đôi mắt, trên tay kẹp một điếu thuốc, đang hít khói phả hơi. Trong màn khói trắng mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy mi mục của hắn dài mảnh, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt lại càng anh tuấn tột cùng.

Trái tim tôi khẽ đập thình thịch, lập tức đứng chôn chân tại chỗ, không xê dịch thêm được bước nào.

Lăng Chính nghiêng đầu liếc nhìn tôi, ngoắc ngoắc ngón tay cười nói: “Lại đây.”

Tôi vội vàng tiến lên vài bước, đứng nghiêm trước mặt hắn, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh kia.

“Có muốn thử một chút không?” Hắn lười biếng mỉm cười, thuận tay chuyển điếu thuốc cho tôi.

Tôi đối với việc này không có hứng thú, nhưng chỉ cần là Lăng Chính đưa, cho dù có là thạch tín hay thuốc độc cũng sẽ ăn. Vì thế tôi liền nhét điếu thuốc vào miệng không chút do dự, còn hỏi mượn hắn bật lửa.

Lăng Chính lại chỉ cười cười, bỗng nhiên duỗi tay ra, nắm lấy cổ áo của tôi kéo tới, chậm rãi tiến đầu lại gần.

Chỉ là cách thức châm lửa bình thường mà thôi, tôi lại thiếu chút nữa vì vậy mà ngừng cả hô hấp, căng thẳng tiếp nhận rồi lại cảm thấy cổ họng cứng đờ, ra sức ho khù khụ.

Lăng Chính ở bên cạnh cười không ngừng, đôi mắt phượng dài mảnh hơi híp lại, vô cùng đắc ý nói một câu: “Đồ ngốc.”

Tôi chấn động toàn thân, bỗng nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ***g ngực trở nên nóng rực.

Mười tám tuổi.

Cuối cùng Lăng Chính ở trấn trên gây ra đủ trò, đánh lộn uống rượu, không chuyện xấu gì là không làm. Mà tôi lại hoàn toàn trở thành tay sai đắc lực của hắn, đến đến đi đi, như hình với bóng.

Hoặc giả, chính xác mà nói… là tôi chưa từng rời khỏi hắn.

Lăng Chính mặc dù tính cách ác liệt, một khi đã đánh lộn liền rất liều lĩnh, nhưng diện mạo anh tuấn kia lại rất thu hút sự yêu thích của đám con gái, bạn gái đổi hết người này tới người kia, đào hoa vô cùng.

Tôi lặng lẽ đứng nhìn một bên, cho dù trong lòng ghen tỵ đến chết đi sống lại, trên mặt trước sau vẫn chỉ mỉm cười.

Đúng vậy, từ năm mười sáu tuổi ấy, tôi đã hiểu rõ tâm ý của mình.

… Tôi thích hắn…

Tiếc là, vĩnh viễn không có dũng khí để nói ra.

Tôi không thể nào ngờ được, đúng vào lúc mình đang vì thứ tình cảm cấm kỵ này mà thống khổ đấu tranh, một người bạn gái nào đó của Lăng Chính lại khóc lóc nhào vào trong lòng tôi.

Bờ môi ẩm ướt mềm mại quấn lên, tôi nhất thời luống cuống cả tay chân.

“Chị à, như vậy chỉ e không được đâu.”

“Vì sao không được? Tên họ Lăng kia căn bản không thèm để tôi vào trong mắt.”

“Nhưng mà…”

“Mặc dù bề ngoài của Lăng Chính rất đẹp, nhưng hoàn toàn không biết cách quan tâm tới phụ nữ. Còn Tiểu Lẫm cậu, cả ngày đều mỉm cười, rất khiến người ta yêu thích.”

Tôi cười khổ, kiệt lực vùng tránh, đột nhiên nơi mũi lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Đó là mùi thuốc lá tương đối quen thuộc ── là mùi hương trên người Lăng Chính.

Nụ cười của tôi trở nên cứng đờ, cánh tay đang chống cự bỗng sửa thành ôm lấy thắt lưng mảnh dẻ mềm mại của cô gái kia.

Biết rõ là sai, nhưng tôi vẫn thân bất do kỷ, năm lần bảy lượt chìm đắm vào trong đó.

Mười chín tuổi.

Quan hệ giữa tôi và Lăng Chính càng lúc càng kém.

Bạn gái của hắn vẫn đổi đi đổi lại biết bao lượt, còn tôi cũng hết lần này tới lần khác câu dẫn những người phụ nữ ấy.

Tôi hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân.

Tôi vô cùng tham luyến mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người bọn họ.

Rồi sau, mọi việc cuối cùng cũng bại lộ.

Lăng Chính tức giận đến gần như phát điên, đấm tôi một cú ngã nhào xuống đất. Hắn rút từ sau thắt lưng ra một con dao nhọn, từng bước từng bước tiến về phía tôi, hung ác đâm xuống.

Hắn vốn dự tính đâm vào mắt tôi, đáng tiếc lại hơi lệch một chút, chỉ cắt vào thái dương.

Máu tươi chảy thẳng xuống mặt đất, đau đớn vô cùng, nhưng tôi lại cảm thấy nơi đau đớn nhất… là trước ngực.

Cong cong khóe môi, theo thói quen mỉm cười, giây tiếp theo liền nhìn thấy người bạn tốt Lý Tân Kỳ bổ nhào tới cứu tôi, đánh nhau cùng Lăng Chính. Khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, tôi gần như đã mất đi ý thức, chỉ mơ hồ nhìn thấy trên tay Lăng Chính nhuộm đầy máu tươi.

Hai mươi tuổi.

Vết thương đã lành, tôi xuất viện, trên khóe mắt lưu lại một vết sẹo thật dài.

Lăng Chính sớm đã bị bắt vào tù.

Nghe nói hắn mất hai ngón tay.

Nghe nói hắn tuyên bố sẽ trở về báo thù.

Nghe nói…

Nhưng tôi không còn gặp lại hắn nữa.

Hai mươi bốn tuổi.

Tôi gần như đã quên đi con người tên Lăng Chính ấy.

Tôi mở một quán bar ở trung tâm thành phố, việc làm ăn không tốt cũng không tồi. Tôi ở trong một căn hộ có hai phòng ngủ một phòng khách, sắp xếp xem như cũng gọn gàng. Đáng tiếc vẫn chưa có bạn gái.

Còn nữa, răng tôi luôn âm ỉ phát đau.

Tôi chạy tới bệnh viện khám răng, bác sĩ nói đã bị sâu rỗng rồi, còn để như vậy nữa thì chỉ có thể đeo răng giả.

Tôi cười cười, cũng chẳng buồn để tâm.

“Chú ý vệ sinh khoang miệng sạch sẽ, còn nữa, ăn ít chất đường một chút.” Bác sĩ rất nghiêm túc dặn dò một lượt, nét mặt nghiêm chỉnh.

Tôi mỉm cười vô cùng vô tội, từ trong túi áo lấy ra mấy chiếc kẹo mút, hỏi: “Vị dưa leo, anh có muốn ăn không?”

Bác sĩ bất mãn liếc nhìn tôi, hỏi ngược lại: “Sao lại thích ăn kẹo như vậy?”

Tôi thuần thục bóc mở giấy gói, đút ngay que kẹo vào trong miệng, hàm hàm hồ hồ đáp: “Để bỏ thuốc a.”

Hai mươi sáu tuổi.

Khi đã cách thời gian ấy bảy năm, cuối cùng tôi lại gặp được Lăng Chính.

Trên phố người đến kẻ đi, hắn đứng bên đường đối diện, mặc một bộ sơ mi quần vải bình thường nhất, vẫn dáng vẻ biếng nhác như trước đây, ngang tàng bất kham. Dưới ánh dương quang, gương mặt kia vẫn anh tuấn mê người như xưa, liếc mắt một cái tôi liền nhận ra hắn.

Hoặc giả, tôi chưa từng lãng quên.

Nếu hắn là một kiếp nạn đã được chú định trong vận mệnh, vậy hiển nhiên tôi có trốn cũng không thoát.

Ngẫm nghĩ, tôi đút tay vào túi áo lục tìm một điếu thuốc, lần sờ một hồi lâu lại chỉ tìm được một viên kẹo cứng.

Tôi không nén được một tiếng thở dài, vừa gắt gao nhìn Lăng Chính chăm chú, vừa nhai viên kẹo trong miệng đến vang lên từng tiếng rôm rốp.

Một lúc lâu sau, tôi lại nhịn không được mà khẽ mỉm cười.

Tôi ăn kẹo đã ăn đến gần hư hết răng, rốt cuộc là để bỏ thuốc, hay là để từ bỏ… cái người lúc trước đã từng dạy tôi hút thuốc lá kia?

__Hết phiên ngoại 2__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui