Nắng chiều vương vấn nơi chân trời, từng dải mây hồng cao vạn trượng phủ khắp mặt đất.
Trong rừng cây ngoài thành, một bóng người đang điên cuồng chạy, bóng cây đan xen nhanh chóng thụt lùi về phía sau, thỉnh thoảng gã lại ngoảnh đầu nhìn quanh, mặt tràn ngập vẻ kinh hãi, giống như đang chạy trốn khỏi quỷ hồn đòi mạng nào đó.
Trong rừng im ắng không tiếng động, lá cây nhuốm sương lóng lánh ánh bạc, tựa như đôi mắt ảm đạm, lại giống một con dao sắc bén.
Đột nhiên, một luồng gió thổi ra từ phía bụi cây, gió đi đến đâu, cây cối nghiêng ngả tới đó, nước bắn tung tóe, chim chóc đậu trên cành cây cũng bất ngờ kinh hãi bay tán loạn.
Hai phiến lông vũ trắng muốt tức thì phóng ra từ bụi cây, lao như tên bắn nhằm thẳng về phía người kia, người đó thét lên một tiếng, cánh tay và bắp đùi đều bị lông vũ trắng cắt xước, máu tươi tuôn ra trong nháy mắt, ngay lập tức ngã nhào ra đất, cuộn người lăn xuống dốc.
Chim đêm kêu lên những tiếng thê thiết, ánh sáng xuyên qua kẽ lá, hệt như đôi mắt rình mò trong bóng tối.
Người nọ lăn xuống chân dốc, toàn thân bê bết bùn đất, gã nhếch nhác đứng lên từ dưới đất, nhưng chân còn chưa kịp vững, thân thể đã đột nhiên cứng đờ, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ đuôi mày, gã nhìn thấy tại tảng đá cách đó không xa có một con quạ đậu trên đó, bộ lông đen kịt, đôi mắt đỏ thẫm, dưới ánh chiều tà, cái mỏ cong dài của nó trông hệt như một lưỡi liềm được mài sắc.
Con quạ chết tiệt! Gã thầm rủa trong lòng, thứ quỷ này hóa ra chỉ tình cờ trùng hợp đậu ở đây, thật là dọa chết ông mày rồi!
Gã lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy định bỏ chạy, trong bụi cây phía sau chợt lóe lên một bóng trắng vụt ra, ngẩng đầu lần nữa, con đường trước mặt đã bị một thiếu niên áo trắng chặn lại.
Thiếu niên đó dáng người gầy nhom, ánh mắt lạnh như băng, gió đêm khẽ thổi qua mấy phiến lông vũ trắng trên vai y, nhưng lại tôn lên một thứ màu trắng thuần khiết khiến người ta không rét mà run.
Người kia nhác thấy mình trước mặt không còn đường thoát thân, bèn quay người hướng về phía sau mà chạy, thiếu niên áo trắng lập tức phi người lên phía trước, dùng lực nắm lấy vai gã.
Khóe miệng người đó bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh, khi quay người lại trong tay đã nắm chặt một thanh đoản kiếm, mũi kiếm sắc nhọn nhằm thẳng vào cổ của thiếu niên áo trắng, thiếu niên áo trắng lập tức xoay người né tránh, nhanh nhẹn lộn người trong không trung, khi tiếp đất chỉ dùng một chân nhẹ nhàng chạm đất, chân kia như tầng tầng lớp lớp cuồng phong càn quét, đạp mạnh vào bụng gã.
Một tiếng hét vang dội khắp cả rừng, người nọ bị đá văng ra xa ba thước, đập người vào một gốc cây, đoản kiếm rơi sang một bên, miệng phun ra một búng máu.
Thiếu niên bước tới trước mặt người nọ, từ trên cao nhìn xuống gã: "Bỏ cuộc đi, ngươi chạy không thoát được."
Người kia lau vết máu bên khóe miệng đi, vẻ mặt cực kì khinh thường: "Hừ! Bạch Phụng, cái gọi là sát thủ như lũ các ngươi, chẳng qua cũng chỉ là một đám chó bên cạnh Cơ Vô Dạ mà thôi!"
Thiếu niên tên Bạch Phụng hơi cau mày, ngồi xổm xuống muốn xách gã lên, ai ngờ gã đó thình lình ngẩng đầu, họng phát ra một tiếng cười quỷ quái, cánh tay bất ngờ vung lên, một nắm cát mịn tung ra từ trong lòng bàn tay.
Bạch Phụng không ngờ gã sẽ thừa cơ đột ngột ám toán, hai mắt bị cát che mờ trong phút chốc, chỉ có thể lấy tay che mặt, người nọ bật dậy, xô y xuống đất, chạy bạt mạng về phía trước.
Bạch Phụng lau sạch đất cát trên mặt, trong lòng khẽ mắng: "Đáng ghét!", rồi giận dữ đuổi theo.
Người kia ngỡ rằng mình đã vớt được một mạng, không nhịn được mà cười lớn, nhưng chỉ biết cắm đầu chạy trốn, không hề chú ý đến con quạ mắt đỏ vẫn đang đậu trên tảng đá cách đó không xa.
Một tiếng kêu trầm thấp, con quạ dang cánh bay lên, lao tới phía trước.
Người nọ tá hỏa, không biết con quái vật mắt đỏ kia đã bị ma nào nhập mà lại hướng về phía mình kêu gào quái dị, trong lòng không khỏi hãi hùng, muốn tránh qua một bên, nhưng đã quá muộn.
Con quạ đó nháy mắt đã vụt tới trước mặt, từ trong cái miệng ngoác to, một bàn tay bất thình lình vươn ra, bóp chặt lấy cổ gã, sau đó chỉ nghe "Ầm" một tiếng, vô số lông vũ đen trên thân con quạ bắn ra, như một làn mây mù phun trào.
Khi những chiếc lông màu đen rơi xuống, con quạ mắt đỏ nọ đã sớm không còn dấu vết, mà kẻ đang bóp cổ người kia lại là một nam tử trẻ tuổi toàn thân mặc y phục đen.
"Ngươi...Ngươi là..." Gã kia trợn tròn hai mắt, giống như không dám tin vào những gì đang nhìn thấy, "Mặc Nha..." Cổ gã bị siết chặt, hơi thở không thông, cả mặt đỏ lên.
"Hừ!" Mặc Nha cười lạnh, cổ tay đang bóp chặt yết hầu gã khẽ động, một miếng thép nhọn phóng ra từ dưới áo giáp, nháy mắt đã đâm thủng cổ gã kia.
Chốc lát sau, Mặc Nha xoay người thu tay lại, miếng thép rút lại vào giáp, từng giọt máu đỏ tươi bắn tung tóe trên nền đất.
Bạch Phụng chạy tới, chỉ thấy người kia đã gục trong vũng máu, không hề cử động.
Mặc Nha nhìn về phía Bạch Phụng, đôi mắt sắc bén lóe lên một tia sáng lạnh lẽo như tuyết giữa rừng cây u ám: "Ta đã nói rất nhiều lần, đối phó với kẻ thù, không được có chút lòng trắc ẩn nào, bằng không người chết sẽ là ngươi."
Giọng của Mặc Nha rất trầm, giống như một lời lạnh lùng khiển trách.
Ánh sáng lặng lẽ len lỏi từ kẽ lá, nhưng không len được tới mặt đất nơi Bạch Phụng đang đứng.
Y đứng dưới bóng cây, lặng lẽ nhìn xác chết trên đất, nhớ lại cảnh vừa mới nãy gã bất ngờ ném ra một nắm cát, trong lòng ớn lạnh: "Nếu đó không phải cát mà là vũ khí sắc nhọn như đao kiếm, có lẽ thật sự sẽ đúng như lời Mặc Nha nói, người chết chính là mình."
Chỉ là, dù hiểu rõ điều này, trong lòng Bạch Phụng vẫn cứ đau đáu một câu hỏi.
Trong lòng y vẫn luôn có một câu hỏi.
Y tiến lên một bước, đi ra chỗ có ánh sáng, ánh mắt vẫn nhìn vào thi thể kia, "Nắm giữ sinh mệnh của người khác, nhưng lại phải tự tay kết liễu chúng, ngươi không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?"
Nghe y hỏi như vậy, sắc mặt Mặc Nha hơi sầm lại, phất tay một cái, một con quạ từ trong bóng tối bay ra, kêu ang ác hai tiếng, đáp xuống đầu thi thể kia.
"Ngươi luôn đa sầu đa cảm như thế, chỉ tổ chuốc thêm phiền não.
Ta sẽ không nghĩ tới chuyện này, suy nghĩ quá nhiều, cũng là có chút tàn nhẫn với bản thân..." Mặc Nha nghiêm khắc cảnh cáo y, ánh mắt lạnh lùng nhìn con quạ kia, lại tiếp: "Mệnh lệnh của tướng quân, nhất định phải được thi hành, kẻ cản trở tướng quân, nhất định phải chết."
Đang nói, con quạ đã vỗ cánh bay lên, Mặc Nha đưa tay ra lấy thứ đang ngậm trong miệng nó—— một con mắt.
Mặc Nha cầm con mắt trong tay, quay lại nhìn về phía Bạch Phụng, nói: "Đây là quy luật tồn tại của chúng ta, ngươi nhất định phải ghi nhớ, bởi vì, chúng ta đều là thành viên của tổ chức sát thủ Dạ Mộ."
Mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, nắng chiều trở nên đỏ sẫm, như máu tuôn ra từ trong hốc mắt của xác chết kia.
Dạ mộ giáng lâm bách điểu tán, đoạt hồn thủ châu huyết u minh.
(Màn đêm buông xuống, trăm chim tán loạn, đoạt hồn lấy ngọc về nơi tăm tối đẫm máu.)
[Giải thích đôi chút về hai vế thơ này:
"Dạ mộ" - màn đêm - là để chỉ tổ chức Dạ Mộ.
"bách điểu" - trăm chim - là để nói tới Bách Điểu đoàn trực thuộc tổ chức Dạ Mộ.
Trong hoạt hình "Thiên Hành Cửu Ca", Dạ Mộ là một tổ chức, lập ra bởi Đại tướng quân nước Hàn Cơ Vô Dạ, gồm Tứ Hung Tướng và Bách Điểu đoàn.
Trong đó, Bách Điểu đoàn là tập hợp những sát thủ chuyên thực hiện nhiệm vụ ám sát theo lệnh của Cơ Vô Dạ.
Những sát thủ này không có tên mà chỉ có biệt hiệu đặt theo các loài chim.
(Ví dụ: Bạch Phụng là phượng trắng, Mặc Nha là quạ đen.)
"ngọc" (hay "châu) ở đây để ám chỉ con mắt..
Tiên Hiệp Hay
Như vậy, hai vế câu có hai nét nghĩa, một nghĩa để tả cảnh, một nghĩa là khẩu hiệu: Khi Dạ Mộ có kế hoạch gì, Bách Điểu đoàn sẽ lập tức hành động và thực hiện việc giết người lấy mắt, tạo ra một cảnh tượng tăm tối đẫm máu, trở thành nỗi khiếp sợ của bao người.]
Giết người lấy mắt, loại chuyện này Bạch Phụng đã thấy qua rất nhiều lần.
Đây là cách làm thống nhất trong tổ chức sát thủ Dạ Mộ, cũng là bằng chứng cho thấy nhiệm vụ đã hoàn thành.
Y hừ lạnh một tiếng, xoay người bay lên một ngọn cây: "Có lẽ là ngươi đúng."
Khóe miệng Mặc Nha khẽ nhếch, nhướng mày: "Đương nhiên là ta phải đúng!"
Nói xong Mặc Nha định tung người đuổi tới chỗ Bạch Phụng, bỗng bụi cây sau lưng hắn bất chợt vang lên một tràng cười vừa gian tà vừa u ám.
Mặc Nha vội quay đầu, chỉ thấy một bóng người dong dỏng bước ra từ trong đó.
"Ha ha ha! Xem ra các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ?" Người đến toàn thân mặc một bộ giáp sợi tơ tằm đỏ thẫm, hai bên cánh tay đính mấy phiến lông vũ màu đỏ bay bay, y vốn là một nam tử anh tuấn đĩnh đạc, chỉ là đôi mắt phượng hơi xếch xinh đẹp quyến rũ vô ngần, tựa như hai đóa hồng đẫm máu nở rộ, y phục tơ tằm lấp lánh lóa mắt trong ánh chiều tà, thoạt nhìn còn tưởng là một cô nàng yêu kiều với xiêm y lộng lẫy.
Nam tử đi tới cạnh thi thể, ngồi xổm xuống, lấy ngón tay nhúng vào hốc mắt rỗng tuếch, xoa nhẹ lên môi, nói: " Ta thích nhất loại máu tươi nóng hổi này, Mặc Nha, ngươi thấy sao?"
Mặc Nha nhìn vào đôi môi dần dần bị máu nhuộm đỏ của gã, trong mắt hiện lên vẻ ghê tởm.
Dù đã nhìn thấy cách lấy máu làm son môi này của gã không biết bao nhiêu lần, Mặc Nha vẫn cảm thấy buồn nôn.
"Sao ngươi lại tới đây? Hồng Hiêu(*), ta nhớ là tướng quân có phái ngươi đi làm nhiệm vụ rồi." Mặc Nha đứng cách xa mấy bước, lạnh lùng nhìn gã.
(*)Hồng Hiêu: "Hồng" là màu đỏ, "Hiêu" là chỉ con cú vọ.
"Hồng Hiêu" ở đây là con cú đỏ.
Hồng Hiêu đứng lên, cười cười hai tiếng: "Bây giờ ta xuất hiện ở đây, tất nhiên là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi..." Nói xong ngẩng đầu lên nhìn Bạch Phụng đang đứng trên ngọn cây, giả bộ ngạc nhiên thốt lên: "Ô kìa! Hóa ra ngươi cũng ở đây! À, ta quên mất, hai người các ngươi lúc nào chẳng đi làm nhiệm vụ với nhau!"
Bạch Phụng chỉ lạnh nhạt liếc gã một cái rồi quay đầu đi chỗ khác.
Bất kể là vẻ ngoài, giọng nói, hay là tác phong hành sự của Hồng Hiêu, đều khiến y chán ghét.
Song vì cùng là người thuộc tổ chức sát thủ Dạ Mộ, Bạch Phụng cũng có chút hiểu biết nhất định về gã.
Bây giờ tên đó xuất hiện ở đây, thì nơi này sẽ không đời nào chỉ có một mình gã.
Bạch Phụng quay đầu lại nhìn xung quanh, tìm kiếm thứ gì đó, chì chốc lát sau, quả nhiên y nhìn thấy một con chim săn hồn đậu trên cây đại thụ sau lưng.
Toàn thân nó phủ một lớp lông màu nâu đỏ, hòa với sắc nắng mờ ảo, cái đầu lớn của nó nghiêng sang một bên, hai con mắt to như chuông đồng dán chặt vào Bạch Phụng.
Nó cứ nhìn như vậy, không kêu hót cũng không cử động gì.
Ánh mắt Bạch Phụng trầm xuống, thầm nghĩ con chim săn hồn này quả thực là thú cưng của Hồng Hiêu, bất kể gã đi tới đâu, nó đều như hình với bóng, làm một con mắt theo dõi hữu dụng.
Mặc Nha chẳng có thiện cảm gì với Hồng Hiêu, liền nói: "Nếu ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, sao không về thẳng báo cáo với tướng quân, còn đến đây làm gì?"
Hồng Hiêu thờ ơ đáp: "Đương nhiên ta muốn trở về bẩm báo với tướng quân, chỉ là lúc đi ngang qua khu rừng này đột nhiên nghe thấy có động tĩnh nên tới xem một chút, không ngờ lại gặp được các ngươi.
Có điều..."
"Có điều cái gì?"
Hồng Hiêu nheo mắt: "Có điều, ta rất ngạc nhiên, hai người các ngươi đi làm nhiệm vụ cùng nhau lâu như vậy, lại chẳng tiến bộ một chút nào!"
Bạch Phụng nghe hắn nói vậy, lửa giận trong lòng đột ngột bùng lên, cau mày nhảy từ trên cây xuống, cả giận nói: "Ngươi nói cái gì?!"
Nhìn Bạch Phụng tức giận, Hồng Hiêu có vẻ rất khoái chí, mỉm cười rồi lấy từ trong tay áo ra một bọc trong suốt huơ huơ ra phía trước, nói: "Nhìn cho kĩ đi, đây là nhiệm vụ lần này của ta."
Mặc Nha và Bạch Phụng kinh ngạc, trong cái bọc kia hóa ra là ba con mắt, vậy nhiệm vụ lần này của Hồng Hiêu là...giết tận ba người!
"Xem ra, thêm một người chỉ thêm rắc rối, một mình hành động mới là đáng tin cậy nhất!" Khi nói câu này, ánh mắt Hồng Hiêu nhìn chằm chằm vào Bạch Phụng, đầy sự khinh thường.
Bạch Phụng biết gã đang mỉa mai mình vô dụng, kéo Mặc Nha ra sau, trong lòng cực kì không cam chịu, siết chặt nắm đấm định xông lên, Mặc Nha vươn tay ngăn y lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Hồng Hiêu, nói: "Ngươi lần này thu hoạch không nhỏ nhỉ, nếu đã như vậy, ngươi còn không nhanh chóng trở về gặp tướng quân, nói không chừng ngài ấy sẽ ban thưởng cho ngươi."
"Ban thưởng"? Hồng Hiêu che miệng cười, nhét lại cái bọc vào trong tay áo, "Làm việc cho tướng quân, nào đâu dám hỏi đến việc ban thưởng? Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ không phạm sai lầm mới là con đường tồn tại của tổ chức sát thủ Dạ Mộ!"
Vừa nói, Hồng Hiêu vừa đặt ngón tay lên môi khẽ thổi, chỉ có con chim săn hồn đậu trên cành cây như thể nghe hiểu được mệnh lệnh thường ngày, kêu một tiếng trầm thấp rồi sà xuống, hai cánh xòe ra như hai con dao phóng sắc nhọn, cắt nát đám lá cây xung quanh, lao thẳng về phía Mặc Nha và Bạch Phụng.
Mặc Nha và Bạch Phụng lập tức nghiêng người sang hai bên, con chim săn hồn lao như tên bắn giữa hai người họ, để lại một vài phiến lông vũ rụng rơi.
Bạch Phụng vững vàng đáp xuống đất, khi ngẩng đầu đã thấy con chim săn hồn đậu ngay trên vai Hồng Hiêu.
Hồng Hiêu quay sang một bên rồi lùi lại vài bước, nói: "Nếu các ngươi cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, thì mau nhanh nhanh quay về bẩm báo với tướng quân đi, tướng quân không thích chờ đợi người khác." Nói xong bèn quay người đi, nhưng chưa đi được mấy bước lại bất chợt nhớ tới điều gì, quay đầu bảo: "Đúng rồi, lần này ta đã hoàn thành một nhiệm vụ khác, một nhiệm vụ cực kì đặc biệt..."
Hồng Hiêu còn chưa kịp nói xong, Bạch Phụng đã giận dữ phi người rời đi, mấy lời khoe khoang sặc mùi khiêu khích của Hồng Hiêu, y không muốn nghe lần thứ hai.
Nhìn Bạch Phụng lao cả người đi, Hồng Hiêu chậm rãi lắc đầu nói: "Thế mà đã vội vàng rời đi rồi à? Ta còn chưa nói xong, thật chẳng lịch sự tí nào." Nói xong lại nhìn sang Mặc Nha, "Còn ngươi thì sao? Có muốn biết về một nhiệm vụ khác của ta không?"
Mặc Nha chẳng thèm quan tâm, nhún vai: "Những gì ngươi nói, ta vốn dĩ chưa bao giờ hứng thú."
Trong tổ chức sát thủ Dạ Mộ có một quy tắc bất thành văn, tất cả những nhiệm vụ được tiếp nhận bởi thành viên trong đó trước giờ đều là do một mình Cơ Vô Dạ giao phó, ngoại trừ những người hiểu rõ nhiệm vụ, không một ai khác được phép can thiệp.
Mặc Nha và Hồng Hiêu đều nhận thức rõ điều này.
Nhưng Mặc Nha không hề ngốc, hắn biết câu hỏi của Hồng Hiêu lúc này thực ra là một kiểu gây hấn và thị uy, bao năm như vậy, gã vẫn không hề biết chán.
"Người này tâm cơ thâm trầm, phải luôn đề phòng."
Ánh mắt Mặc Nha trở nên sắc lạnh, quay người nhảy vọt một bước, phi về hướng Bạch Phụng vừa rời đi..