Không Sơn Điểu Ngữ

(*)Anh chi băng vũ: "Anh" trong chim anh vũ, tức là con vẹt, "băng vũ" là lông vũ bằng băng.

Đêm khuya, giờ sửu, nội thành Hàm Đan một màn yên tĩnh.

Cổng sau phủ tướng quốc lặng lẽ mở ra, một chiếc xe ngựa chạy ra, ngồi trên xe ngựa là hai gã đàn ông vẻ mặt căng thẳng, một gã để râu, một gã mập mạp.

Họ đánh xe ngựa đi từ lối nhỏ cổng sau ra đường lớn, khi đi qua góc phố, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, đội chiếc nón trúc màu lục thẫm, trường kiếm giương cao dưới ánh trăng lóe lên tia sáng lạnh lẽo như tuyết. Hai người nọ giật mình, đang định rút kiếm chiến đấu, không ngờ kiếm của bóng đen kia đã nhanh như chớp, cắt xoẹt một đường qua cổ họng họ.

Máu bắn tung tóe, hai người kia ngã xuống đất, bóng đen rảo bước đi tới cạnh một tên, cúi xuống gỡ lấy tấm kim bài trên người gã.

Từ trong rừng cây phía sau, ba bóng người rất nhanh đã nhảy ra ngoài.

Bóng đen đội chiếc nón trúc xanh thẫm nhảy vào trong xe ngựa, lôi ra một người đang sợ đến thất thần, giật lấy thứ ở trong tay gã, sau đó vung kiếm đâm sâu vào ngực gã. Hắn đưa thứ giật được cho một trong ba người kia, định cùng những kẻ đó đánh xe rời đi. Đúng lúc đó một ông lão gõ mõ điểm canh từ đầu đường bên kia đi tới, ông lão mặc dù mắt đã mờ, nhưng giơ đèn lồng lên là có thể nhìn rõ cảnh tượng đó máu tươi đầy đất, xác chết ngổn ngang, trong số những người trên xe kia, có một tên đầu đội một chiếc nón trúc màu xanh thẫm.

Ngoài thành Hàm Đan hết thảy đều im lặng, con đường cổ dài hẹp trông như một cuộn tranh thủy mặc sáng tối rõ ràng. Anh Ca ẩn mình trên cây, hai tay khoanh trước ngực, chiếc nón trúc xanh thẫm che hết nửa khuôn mặt, nàng tập trung nín thở, lặng lẽ đợi chờ màn đêm tĩnh mịch này.

Thình lình, cổng thành phía xa chợt mở, một chiếc xe ngựa phi như bay ra ngoài, Anh Ca ngẩng đầu nhìn vầng trăng, bóng trăng sáng ngời, mây mù mỏng manh, đang là giờ dần.

Hai người đánh xe ngựa hét lớn, sự yên tĩnh của ban đêm bị phá vỡ bởi tiếng vó ngựa ầm ĩ. Anh Ca phi người nhảy xuống khỏi cây, như ma quỷ chặn đường xe ngựa, hai người lập tức ghìm ngựa lại, lê một vết xe vừa sâu vừa dài trên đất cát. Anh Ca vung tay ném, hai mũi tụ tiễn(*) từ trong tay áo nàng phi ra, bắn chính xác vào chân trước của con ngựa, con ngựa hí lên một tiếng rồi lăn lộn trên đất. Hai người trong xe lập tức bị hất ra ngoài, văng xa ba trượng, nặng nề ngã trên đất.

(*)tụ tiễn: "tụ" là ống tay áo, "tiễn" là mũi tên, "tụ tiễn" chỉ mũi tên giấu trong tay áo để bắn lén.

Khi bụi đã lắng xuống, chỉ có bánh xe tiếp tục quay.

Anh Ca bước tới, đôi mắt dưới chiếc nón trúc cảnh giác xem xét hai người phu xe, nhưng khi nàng vừa nhìn thấy họ, lòng liền cả kinh. Hai kẻ nọ vóc người mảnh khảnh, dáng dấp trẻ trung, căn bản không phải hai người của phủ tướng quốc nàng nhìn thấy ở quán trọ hôm lúc ban ngày!

Mới nghĩ đến đó, hai người kia đột nhiên mở mắt, tay lập tức đập ra một chưởng. Anh Ca lùi lại một bước, thầm hoảng hốt, đây...là một cái bẫy!

Hai người kia chẳng thèm phân bua, rút kiếm đâm về phía Anh Ca. Anh Ca nhanh chóng xoay người, linh hoạt né tránh, dễ dàng tránh được đòn tấn công của hai người đó. Vậy nhưng hai người đó không hề dừng tay, như muốn dồn Anh Ca vào chỗ chết, Anh Ca thầm cười lạnh, so về việc giết người, mấy người này sao có thể là đối thủ của nàng?

Anh Ca giơ cao hai tay, khẽ xoay cổ tay rồi dùng sức vung mạnh, hai mũi tụ tiễn từ hai bên tay áo vùn vụt phóng ra, mang theo một luồng khí lạnh thấu xương, cắm thẳng vào cổ họng hai người.

Hai kẻ đó ú ớ vài tiếng, gục xuống đất.

Anh Ca nhìn bộ dạng la liệt trong vũng máu của chúng, khinh thường hừ một tiếng, ngoảnh đầu đi về phía chiếc xe ngựa ngã đổ trên đất.

Gió dường như mạnh hơn rất nhiều, thổi tung tấm mành vải phát ra tiếng vù vù.

Anh Ca vươn tay vén mành lên, một đường sáng bạc bắn ra trong nháy mắt, nàng lập tức nghiêng người né tránh, một luồng gió mạnh xoẹt qua bên tai, một bóng người đã đứng sau lưng nàng.


Đó là một nam tử cả người vận đồ đen, miệng ngậm một thanh đoản kiếm màu trắng, một tay để sau lưng, tay còn lại khẽ dùng hai ngón kéo chiếc nón trúc xanh thẫm đội trên đầu.

Anh Ca trông thấy chiếc nón giống hệt của mình, đã đoán được bản thân đang rơi vào một cái bẫy được thiết kế công phu, một cảm giác tức giận vì bị lừa dối đột ngột bùng lên trong lòng. Nàng siết chặt năm ngón tay, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào người trước mặt nói: "Xem ra, vụ làm ăn này, lão già Công Lương Vô Khi kia không muốn làm rồi!"

Người đối diện cởi nón trúc xuống, lộ ra một khuôn mặt lạnh nhạt, vậy mà lại là một thiếu niên vẻ ngoài thanh tú! Ánh mắt thiếu niên lạnh như băng, dùng lực ném chiếc nón trúc trong tay đi, chiếc nón trúc bay ra rồi rơi xuống khe sâu bên cạnh đường cổ.

Y lấy dao găm trên miệng xuống, lạnh lùng nói: "Thứ ngươi muốn, mãi mãi cũng không lấy được."

Sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập, Anh Ca quay đầu nhìn lại, quan binh Triệu quốc cầm đuốc chặn kín đường lui, trong số quan binh đó, một ông lão cầm đèn lồng chỉ vào Anh Ca la lớn: "Chính là hắn! Chính là kẻ đội nón trúc! Vừa rồi ở cổng sau phủ tướng quốc... ta đã thấy hắn giết người!"

Anh Ca trầm mặc một lúc, hiểu ra mọi chuyện, nàng cúi đầu bật cười, thanh âm ngày một lớn hơn, vang vọng như sấm sét trong đêm. Bất chợt, tiếng cười của nàng im bặt, mắt lóe lên sắc bén, một tay tháo chiếc nón trúc trên đầu xuống, ném mạnh lên không trung...

Công Lương Vô Khi đang ngồi trong kho bảo vật ở Vô Khi Thảo Đường, mân mê chiếc hộp gỗ tròn vừa mới nhận được. Lão đã tìm chiếc hộp này rất lâu, hoặc nên nói, lão đã tìm vật trong chiếc hộp này rất lâu mới phải. Bây giờ đại sự đã thành, cuối cùng lão cũng có thể nắm chắc chiếc hộp cướp từ phủ tướng quốc trong tay.

Vàng bạc châu báu trong kho bảo vật tỏa sáng rực rỡ, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt tham lao và xảo quyệt của lão. Lão nhẹ nhàng lật chiếc hộp, nóng lòng sốt ruột muốn nhìn xem Ngọc Bích họ Hòa bên trong.

Tuy đã thử nhiều lần, nắp hộp vẫn đóng chặt, có vẻ chiếc hộp này không dễ mở. Ngay lúc Công Lương Vô Khi đang buồn bực, trong mật đạo truyền đến tiếng bước chân, lão chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ mân mê chiếc hộp, sốt ruột bảo: "Phi Hoàng, ả đàn bà Anh Ca kia giải quyết xong rồi chứ!"

Nhưng đáp lại lại là tiếng vật sắt rơi xuống đất, một thanh đoản kiếm gãy bị ném lên cái bàn để đầy ngọc ngà của lão, Công Lương Vô Khi hét lên một tiếng rồi ngã ngửa ra sau. Trên thanh kiếm gãy đó có dính máu, chỗ bị gãy nhẵn bóng như mới. Công Lương Vô Khi nhận ra thanh kiếm này, chí là kiếm của Phi Hoàng.

Công Lương Vô Khi ngẩng lên nhìn, Anh Ca mắt phả ra sát khí xuất hiện trước mặt, quần áo dính máu, đầy vết xước do kiếm, khuôn mặt trắng bóc cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, giống như vừa mới bước ra từ một trận ác chiến. Hai mắt Công Lương Vô Khi lúc này sắp rớt ra ngoài, nhưng vẫn hỏi một câu cực kì ngu xuẩn: "Sao...sao lại là ngươi? Phi Hoàng đâu?"

"Chết rồi." Anh Ca mặt lạnh như sương giá.

Công Lương Vô Khi có vẻ không tin lắm, con ngươi không ngừng đảo quanh, Phi Hoàng là sát thủ mà lão đã dày công đào tạo mấy năm nay, làm sao có thể bị một ả đàn bà giết chết dễ dàng như thế được? Nhưng có vẻ lúc này lão không nên quan tâm tới sống chết của tên sát thủ đó, mà nên quan tâm tới cái mạng của mình thì hơn.

Vẻ hoảng sợ trên mặt lão bỗng được thay thế bằng một nụ cười giả dối: "Anh...Anh Ca cô nương, sao nhanh thế mà cô đã về rồi? Đồ...đồ cô muốn đã lấy được rồi chứ?"

Anh Ca hừ lạnh một tiếng: "Công Lương tiên sinh, ta tốt bụng tốt ý mang tiền đến làm ăn với ông, ông lại một tay bày trò, hại ta suýt thì mất mạng, giờ còn hỏi đồ của ta lấy được chưa à?" Nói rồi Anh Ca chỉ vào hộp gỗ trong tay lão, giọng điệu lạnh băng: "Công Lương tiên sinh, đồ của ta không phải đang ở trong tay ông sao?"

Cả người Công Lương Vô Khi giật bắn, cúi đầu nhìn hộp gỗ còn chưa mở trong tay, trán ứa đầy mồ hôi lạnh, gượng cười nói: "Anh Ca cô nương, này là hiểu lầm...hiểu lầm..."

Ánh mắt Anh Ca lạnh băng, cổ tay vung một cái, hai mũi tụ tiễn phóng ra từ tay áo, ghim thẳng vào vai Công Lương Vô Khi, lão già râu tóc hoa râm này hự một tiếng rồi ngã ra sau, cánh tay va vào nén vàng được đặt ngay ngắn. Nén vàng lạch cạch rơi xuống, đập vào chân đèn.

Dầu đèn bắn tung tóe, tàn lửa phập phù như những hạt mưa rơi rớt.

Công Lương Vô Khi rên lên đau đớn, máu nhuộm đỏ vạt áo xám tro của lão, trong cơn đay dữ dội này, lão còn cảm nhận được một trận lạnh lẽo đến buốt xương, cúi đầu nhìn xuống lại phát hiện thứ ghim trên người mình lại là hai phiến lông vũ xanh lam khắc từ băng mà thành!


Anh Ca giật lấy chiếc hộp gỗ tròn trong tay lão, cười lạnh: "Công Lương tiên sinh, ông từng nói ông là người trọng chữ tín, bây giờ ông không những lấy tiền của ta, mà còn đoạt đi thứ ta muốn. Ông tự hủy uy tín thế này, sợ là chẳng còn mặt mũi trong chốn làm ăn nữa!"

Nói rồi Anh Ca căm hận bóp lấy cổ Công Lương Vô Khi.

"Đừng giết lão...Đừng giết lão! Anh Ca cô nương, Ngọc Bích họ Hòa quý giá như thế, lão phu cũng là nhất thời nổi lòng tham! Bây giờ Ngọc Bích họ Hòa đã...ở trong tay cô rồi, xin cô nương tha cho lão với!"

Anh Ca làm sao thèm quan tâm tới cái kiểu khóc lóc xin tha này của lão, nàng nhìn khuôn mặt già nua vàng vọt vì sợ hãi và đáng khinh vô cùng, nước mắt dài ngắn, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Anh Ca dùng lực bóp chặt cổ lão ta, gần như muốn vặn gãy cổ lão. Ngay lúc này, sau lưng đột nhiên vang tới tiếng kêu la thất thanh, Anh Ca quay đầu nhìn, đám trẻ ở Vô Khi Thảo Đường đứng trước lối vào mật đạo, mà đứa đứng đầu, khuôn mặt kinh ngạc nhất...là Hổ Oa!

"Anh Ca tỷ tỷ...tỷ làm gì vậy? Nơi này...dưới hầm của Thảo Đường...sao lại có nhiều vàng bạc châu báu thế?"

Hổ Oa đứng đó như khúc gỗ, ngẩn ngơ nhìn mọi thứ trước mặt, căn phòng rực rõ vàng ngọc, Công Lương tiên sinh bị ép vào tường, Anh Ca mà mình luôn coi là tỷ tỷ tốt, ngọn lửa cháy cao ba thước, trong phòng bốc đầy khói nghi ngút.

Anh Ca trông thấy Hổ Oa, thoáng ngẩn người, năm ngón tay buông lỏng, Công Lương Vô Khi ngã xuống đất.

Khi đám trẻ kia nhìn thấy vết máu trên vai Công Lương Vô Khi, sợ tới mức la hoảng, hét một câu "Giết người rồi" và khóc chạy ra khỏi mật đạo, chỉ có Hổ Oa câm lặng đứng đó.

Anh Ca ngây người nhìn Hổ Oa, nhìn vẻ mặt bi thương không dám tin vào khung cảnh trước mặt của nó, trong mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt.

"Hổ Oa, đệ thấy rồi đấy...Đây mới là bộ mặt thật của Công Lương Vô Khi, những thứ này đều là của cải lão ta tích cóp bao năm, đám trẻ bọn đệ đều bị lão lợi dụng rồi..."

Khi nói đến đây, giọng Anh Ca khẽ run, tim đau như bị kim châm. Nàng không sợ Hổ Oa thấy được hai tay mình nhuốm máu, cũng không sợ Hổ Oa từ nay sẽ căm thù mình, nàng chỉ sợ, khi đứa bé ngây thơ này biết được phía dưới gian nhà tranh mà nó ngày đêm học hành luyện tập là một kho báu, biết được Công Lương tiên sinh mà nó coi như bề trên đáng kính thực chất là một kẻ keo kiệt yêu tiền như mạng sống, thì trái tim trong sáng ấy của nó, sẽ bị những xấu xa của thế giới này gặm nhấm.

Nước mắt Hổ Oa từng tuôn xuống từng giọt lớn, nửa khuôn mặt rữa nát trong ngọn lửa và khói đen lại càng trở nên khó coi hơn, thằng bé nghẹn ngào, không biết mình có nên tin lời Anh Ca nói không. Ánh mắt của nó chần chừ đổ vào trên người Công Lương Vô Khi, khóe miệng co giật, như thể muốn nói gì đó. Thình lình, Công Lương Vô Khi đột nhiên đứng dậy từ dưới đất, lảo đảo chạy về phía thằng bé.

Anh Ca chỉ trách mình lơ là một khắc, nàng vốn tưởng Công Lương Vô Khi sau khi bị trúng hai phiến băng vũ sẽ không thể đứng lên nữa, giờ thấy lão ta điên cuồng chạy về phía Hổ Oa, lòng lập tức phát hoảng, vội vàng đuổi theo. Nàng tưởng lão ta sẽ lấy Hổ Oa ra uy hiếp mình, lại chẳng ngờ, Công Lương Vô Khi phát rồ mất trí túm Hổ Oa lên, ném nó vào trong lửa...

Hổ Oa không kịp phản ứng chuyện xảy ra trước mắt, nó chỉ biết khoảnh khắc Công Lương Vô Khi túm nó lên, khóe miệng cười lạnh, trong mắt ánh lên một tia xảo quyệt mà nó chưa từng thấy qua. Nó muốn hỏi vị tiên sinh này, ông có phải Công Lương tiên sinh mà trước nay Hổ Oa luôn kính trọng không?... Thế nhưng, nó không còn cơ hội mở miệng nữa.

"Hổ Oa!" Anh Ca cả kinh hô, vươn tay muốn túm lấy, nhưng khoảng cách giữa hai người quá xa, Hổ Oa văng thẳng tới góc phòng, tay Anh Ca chỉ sượt qua ngón tay nó, nửa khuôn mặt nguyên vẹn còn lại của nó, nháy mắt đã bị lửa quét qua.

Anh Ca đang định chạy tới thì kệ gỗ chất đầy vàng bạc châu báu bất chợt đổ sập xuống, vô số vàng bạc vương vãi trên đất bị lửa hun nóng hơi tan chảy ra, gian phòng vàng xây dưới đất này đã không thể chịu thêm khí nóng thiêu đốt nữa, vài thanh xà nhà yếu ớt đột ngột đứt gãy, rơi vào trong biển lửa.

Tiếng khóc xuyên tim xé lòng(*) của Hổ Oa truyền tới rất rõ, thân thể nhỏ yếu vùng vẫy trong ngọn lửa, cánh tay trần trụi, quần áo tả tơi, đầu tóc xõa tung, đều bị ngọn lửa hung tàn chết chóc bao lấy...Dần dần, tiếng khóc của nó ngày một nhỏ, rồi không vùng vẫy nữa.


(*)xuyên tim xé lòng: nguyên văn là "tê tâm liệt phế".

Khoảnh khắc Hổ Oa ngã xuống, Anh Ca chợt nhớt tới đứa bé đã chết trong tay mình, trong lòng quặn thắt, nước mắt liền bị khí nóng làm bay hơi, thoắt cái đã biến thành làn khói trắng. Nàng thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi môi không ngừng run rẩy, trong biển lửa cuồn cuộn, nàng đã chẳng còn nhìn thấy bóng dáng Hổ Oa nữa...

Đêm lạnh, cuồng phong gào rít, không thấy bóng trăng.

Công Lương Vô Khi chạy trong hoảng loạn, tóc bạc tán loạn, máu trên vai rơi xuống đất, nhuộm lên ngọn cỏ ánh sáng lạnh lẽo. Lão vốn là một tên già tuổi đã quá nửa trăm(*), chạy không được bao lâu, giờ lại bị thương nặng, thể lực đã sớm cạn kiệt, trong họng hít vào đầy khói, hơi thở không thông, chân loạng choạng ngã xuống dốc.

(*)tuổi đã quá nửa trăm: nguyên văn "niên quá bán bách", ý chỉ đã ngoài năm mươi tuổi.

Phía sau lưng, một đôi bàn chân đạp lên giọt máu lão làm rơi trên cỏ, từng bước tới gần.

Lão kinh hoàng ngoảnh đầu lại, liều mạng vung tay nói: "Đừng giết lão! Anh Ca cô nương, có gì cứ từ từ nói, xin cô đừng giết lão mà!"

Hai phiến băng vũ phóng ra, găm trên chân Công Lương Vô Khi, hơi lạnh tỏa ra.

Công Lương Vô Khi đau đớn rên rỉ, nhìn này sát khí nồng nặc, mắt lộ vẻ hung dữ, liền biết xin tha chẳng có ích gì, quay người nằm rạp trên đất, hoảng loạn bò về phía trước.

"Ngươi họ Công Lương, tên Vô Khi, những đứa trẻ kia tin tưởng ngươi, tôn trọng ngươi, lại không biết ngươi đã bóp méo cái tên này, lừa dối người vô tội, táng tận lương tâm!"(*)

(*) Giải thích cách chơi chữ ở đây:

Công Lương Vô Khi:

"Công" trong "công bằng",

"Lương" là "tốt đẹp",

"Vô" là "không" (thường dùng làm tên đệm của người Trung)

"Khi" là "lừa dối".

Cái tên "Công Lương Vô Khi" dịch nôm na là "công bằng không lừa dối".

"lừa dối người vô tội, táng tận lương tâm":

Nguyên văn lời Anh Ca nói là: "khi mạn vô cô, táng tận thiên lương".

Trong đó "khi mạn" nghĩa là "lừa dối giấu diếm".

Như vậy cả hai cụm từ này đều có chữ "khi" và chữ "lương" trong tên "Công Lương Vô Khi".

Lời vừa dứt, lại một phiến băng vũ nữa đâm vào sau lưng Công Lương Vô Khi.

Công Lương Vô Khi giống như bị phiến băng vũ này làm đông cứng, cả người cứng đờ, không bò nổi nữa, đau đớn rên rỉ.


Anh Ca bước lên phía trước, nhấc chân giẫm mạnh lên phiến băng vũ đó, dùng nó đâm sâu vào trong xương sống của Công Lương Vô Khi.

Công Lương Vô Khi hét lên, đầu run rẩy vùi trong đất, băng vũ trong tay Anh Ca đã nhắm vào đầu lão.

"Bản chất như thế, có khác gì cầm thú!"

Nói đoạn, Anh Ca đang định phóng mảnh băng vũ trong tay ra, chẳng ngờ Công Lương Vô Khi dưới chân lại dùng chút sức lực cuối cùng, cánh tay vung lên, trong tay áo rộng thùng thình vậy mà lại phóng ra một thanh kiếm gãy, chính là thanh đoản kiếm bị Anh Ca bẻ gãy!

Anh Ca xoay người né tránh, nhưng vì khoảng cách quá gần, thanh đoản kiếm vẫn đâm vào ngực nàng, nàng bị lực đẩy lùi lại mấy bước, ngã xuống đất.

"Ha ha ha!" Công Lương Vô Khi đột nhiên phá lên cười điên cuồng, tiếng cười này giống như còn mang theo một luồng gió quái, khiến cho cây cỏ xung quanh xào xạc rung lắc.

"Ả đàn bà nhà ngươi mà đòi giết ta! Ha ha ha! Kho vàng của ta bị hủy rồi, ta phải giết ngươi! Giết chết ngươi!"

Gầm xong, Công Lương Vô Khi máu me đầy người điên cuồng bò về phía Anh Ca. Lão định rút đoạn kiếm gãy trên ngực nàng ra rồi đâm tiếp, nhưng tay mới vươn ra thì đã thấy tay Anh Ca nhanh hơn một bước, rút mạnh đoạn kiếm ra!

Vừa rồi khi đoạn kiếm đâm vào ngực, Anh Ca không cảm thấy chút đau đớn nào, chỉ nghe "Rắc" một tiếng, như thể mũi kiếm đã đâm vào vật gì đó, giờ đây cầm đoạn kiếm trong tay, nàng mới nhận ra dưới ẩ dưới áo mình là một mặt dây chuyền khắc gỗ hình con vẹt.

Trong khoảnh khắc, khuôn mặt tươi cười của đứa bé ấy lại hiện về trong tâm trí nàng.

"Hổ Oa hi vọng, nó có thể giống như bùa hộ mệnh, bảo vệ Anh Ca tỷ tỷ bình an, đem lại may mắn cho tỷ tỷ!"

Mí mắt nàng run lên, nước mắt nhỏ đầy mặt dây chuyền hình vẹt, lời đứa bé kia nói, thật sự xảy ra rồi, món quà mang đầy những lời chúc và hy vọng chân thành của nó, thật sự đã bảo vệ nàng rồi.

Nhưng mà, từ nay trở đi, nàng vĩnh viễn chẳng thể gặp lại khuôn mặt tươi cười của nó nữa.

Bi thương tích tụ trong lòng, sau cùng hóa thành sự phẫn nộ cuồn cuộn như một trận hồng thủy.

Anh Ca mạnh tay xé toạc áo bố đầy máu và vết xây xước trên người đi, để lộ ra váy áo màu ngọc bích xanh như nước biến, trên cánh tay nàng quấn dải tua màu xanh nhạt, bên trên đính đầy những phiến băng vũ phả ra khí lạnh.

Công Lương Vô Khi cứng đờ cả người, con ngươi sắp muốn nổ tung nhìn chằm chằm vào Anh Ca, nữ nhân trước giờ vẫn làm ăn với lão ta, vậy mà lại có khuôn mặt thế này!

"Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai?"

Anh Ca ngồi xổm xuống, năm ngón tay bóp chặt cổ lão, thanh âm lanh lảnh âm u như lệ quỷ:

"Dạ mộ giáng lâm bách điểu tán, đoạt hồn thủ châu huyết u minh."

(Màn đêm buông xuống, trăm chim bay tán loạn, đoạt hồn lấy ngọc về nơi tăm tối đẫm máu.)

Nỗi sợ hãi trong mắt Công Lương Vô Khi nháy mắt đông cứng lại, giọng nghẹn lại trong họng: "Ngươi...ngươi là sát thủ của Dạ Mộ..."

Còn chưa nói xong, tay Anh Ca đã vươn tới trước mắt lão ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận