Đào Diệp cũng không phải hứng thú nhất thời mới học nấu ăn.
Trước đây y muốn nhưng lại không có thời gian, hiện tại lại được nghỉ phép, cuối cùng cũng có thời gian học nấu ăn.
Đào Diệp giơ muôi lên, quay lại hướng người đứng phía sau,"Tuấn, anh nếm xem có vừa miệng không."
"Ừm...Thơm quá!" Du Đại Tuấn thưởng thức món ăn, lập tức bộc lộ tính điên cuồng khích lệ,"Vợ anh thật lợi hại, chỉ mới học 1 lần..."
"Thôi quên anh đi, đợt trước mặn như vậy, nhưng anh lại nói rất ngon." Đào Diệp quả thật không còn cách nào khác,"Bằng không anh đến làm đi, hôm nay người nhà Liên Nguyên cũng đến ăn cơm, không nên để người mù mờ như em làm."
"Cái gì mà mù mờ làm." Du Đại Tuấn bất mãn,"Hơn nữa, Liên Nguyên cũng là người một nhà với chúng ta rồi, em sợ gì?"
"Rồi anh sẽ biết." Đào Diệp nhíu mày, một bên múc đồ ăn, một bên cảm khái,"Trước giờ em không nghĩ thời gian trôi nhanh đến vậy, nhưng mới chớp mắt thì con cũng trưởng thành rồi..."
"Không lớn hơn được bao nhiêu, anh còn đang mong nó lừa được con người ta về nhà, trả lại thế giới tự do cho hai chúng ta." Du Đại Tuấn phi thường không đứng đắn trêu đùa,"Em xem tiểu tử nhà mình không có tiền đồ, cứ cố chấp không biểu lộ, cũng không sợ Liên Nguyên chạy mất."
"Sao anh biết nó không biểu lộ?" Đào Diệp không đồng ý, dùng cùi chỏ đụng vào tay phải của Du Đại Tuấn,"Anh nghĩ ai cũng giống anh sao, ngốc."
"Gì đâu mà ngại, sao anh không thấy vậy."
Đào Diệp nhớ đến hôm tuyết rơi phủ trắng xoá, cũng qua nhiều năm rồi, vẫn cảm thấy dở khóc dở cười.
- -----------
"Nguyên đán vui vẻ."
Advertisement / Quảng cáo
Đào Diệp vừa mới bước ra khỏi kí túc xá, một Omega lại bắt chuyện với y, sau đó lại đưa cho y thẻ đánh dấu sách.
Đào Diệp không hiểu nhận lấy, thẻ đánh dấu nho nhỏ vừa đủ 2 đốt ngón tay, chính giữa có tiểu quế hoa khô, từng cánh hoa nho nhỏ hoàn chỉnh, như một cô gái mảnh mai yêu kiều.
Đào Diệp rất thích, vừa đi thêm hai bước, lại có người tiến đến.
"Nguyên đán vui vẻ."
"Cảm...cảm ơn?" Đào Diệp tiếp nhận thẻ đánh dấu thứ hai, tâm trí mơ hồ, bước tiếp xuống lầu dưới, chờ y đi đến tầng trệt, thẻ đánh dấu đã rất nhiều.
Vừa vui vừa ngại ngùng y liền hướng kí túc xá mà đi, không ngoài dự tính thấy Alpha cao lớn đứng giữa trời tuyết, nhưng hắn không phải là người y mong đợi.
Người trước mặt cường tráng, dáng vẻ như một ngọn núi sừng sững cao lớn.
Trên mặt đất quét sơn đỏ giữa trời tuyết nhìn như máu.
[Bạn học Đào Diệp, tôi thích cậu]
Từng người đi xuống lầu, đi ngang qua đều phải nhìn kĩ mấy lần, mới hài lòng bỏ đi.
Đào Diệp chưa bao giờ thấy tâm trạng mình chuyển biến nhanh như vậy, y khẳng định cả đời này ----mặt mũi đều bị huỷ hoại cả rồi.
Ha ha.