Không Thể Buông Em


Gaylord không hổ là nhà điều hương lão làng của ATY, công ty rất cho ông mặt mũi, sau khi ông tuyên bố nhận Thời Vi là học trò, công ty lập tức chuyển Thời Vi từ thực tập lên chính thức.
Khi Thời Vi quay lại ký hợp đồng làm việc, thuận tiện lấy đồ đạc của mình từ văn phòng của Lisa, cô ôm hộp từ trong văn phòng đi ra, những đồng nghiệp đã từng nhờ Thời Vi lấy chuyển phát nhanh, mua cà phê, trước nay không muốn giúp cô, biểu tình đều rất xuất sắc.
Thời Vi không vênh váo tự đắc, vẫn cứ biểu hiện thật sự khiêm tốn, có đồng nghiệp không nhịn được mở miệng hỏi cô: "Sao cô trở thành học trò của Gaylord vậy?"
Phải biết rằng, đại đa số người ở công ty đến mặt của Gaylord còn chưa được gặp, đừng nói ôm đùi*.

Truyện Dị Giới
* Ôm đùi: tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền chẳng hạn) để hưởng lợi.
Thời Vi nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Khả năng vận may tương đối tốt." Nói xong, cô còn rất lễ phép mỉm cười tạm biệt mọi người: "Mấy ngày gần đây cảm ơn mọi người đã chiếu cố."
Cái từ chiếu cố này, các đồng nghiệp gánh không nổi, một đám cúi đầu.
Thời Vi mắt hơi mỉa mai, đây là những gì cô muốn.
Những người này đối với cô không được tốt lắm, tất nhiên cô cũng không cần đối tốt với bọn họ.

Hiện tại cô nói như vậy, người khác không thể tìm thấy bất kỳ lỗi nào ở cô, lại thành công đáp trả bọn họ, làm các đồng nghiệp cảm thấy hổ thẹn lại hâm mộ.
Nơi làm việc vẫn dạy cho cô vài điều, dạy cô không được lỗ mãng và xúc động mà tức giận lung tung, không dọn dẹp được đống lộn xộn sẽ chỉ làm tăng số lượng trò cười, điều mà nơi làm việc còn dạy cho cô là, như thế nào để nhẫn nại, như thế nào mặt mang tươi cười nhưng bên trong vô hình đả thương người khác.
Sau khi nói lời tạm biệt với những đồng nghiệp, Thời Vi vừa ra khỏi cửa vừa khéo đụng phải một người mà giờ phút này cô muốn gặp nhất —— Lisa.
Quả nhiên, Lisa vừa thấy Thời Vi sắc mặt liền trở nên khó coi, Lisa vẫn ngẩng cao đầu như trước, nhưng tự tin rõ ràng không lớn như trước.
Thời Vi khóe môi nhẹ cong, mỉm cười với Lisa nói: "Cảm ơn cô mấy ngày qua đã chiếu cố và nhắc nhở, tôi vẫn luôn nhớ lời cô nói, làm tốt việc mình nên làm.

Nhưng trước khi rời khỏi đây, vẫn muốn trao đổi với cô một chút.

Cho tới nay tôi và cô luôn bất đồng quan điểm, tôi cảm thấy, con người vẫn phải xem trọng bản thân, nếu không xem trọng bản thân, người khác sao có thể xem trọng mình, đúng không?"
Lisa nghe thấy lời này, sắc mặt càng khó coi.
Ngày đầu tiên Thời Vi tới, Lisa nói với cô, đừng tưởng tham gia tổng nghệ liền cho rằng mình tài hoa hơn người, dung mạo xuất chúng, con người đừng quá xem trọng bản thân, đừng tưởng mình khác người thường.
Hiện tại Thời Vi nói, rõ ràng là phản kích cô ta.
Lisa không thích khuôn mặt và tính cách của Thời Vi, càng ghen ghét khí chất được người khác khen ngợi và thiên phú của Thời Vi, cho nên chèn ép cô ở khắp nơi, cho rằng với áp lực từ mình, Thời Vi sẽ không tạo nổi sóng gió, kỳ thực tập vừa đến nhân lúc còn sớm rời khỏi công ty, ai biết Thời Vi bằng cách nào đó gặp được Gaylord, còn trở thành học trò của Gaylord.
Chuyện sau đó mặc dù Lisa muốn nhúng tay cũng nhúng không được, người có trình độ như Gaylord không phải Lisa muốn gặp liền có thể gặp, Thời Vi đi theo Gaylord nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ, hiện tại Lisa chẳng những không thể đắc tội Thời Vi, còn phải lấy lòng cô, Lisa mạnh mẽ tạo nên một nụ cười: "Chúc mừng cô, tương lai đáng mong chờ."
Nụ cười quá khó coi, Thời Vi nhìn có chút muốn cười.
Cô nhịn lâu như vậy, bây giờ rốt cuộc đến phiên Lisa nhịn.
Thời Vi hào phóng cười: "Cảm ơn.

Cô yên tâm, cho dù tôi theo Gaylord, tôi cũng sẽ không quên để ý đến cô."
Những lời này nghe như là cảm ơn, nhưng hai người đều rõ là có ý gì, Thời Vi đang thầm nói với cô ta, ý tứ là, cô không bao dung người khác, vậy những ngày về sau, cô cũng đừng muốn sống tốt.
Nói xong, Thời Vi không nhìn sắc mặt u ám của Lisa, tiếp tục ôm hộp rời đi.
Điều nên nói Thời Vi đều đã nói, cũng nên để Lisa nếm thử cảm giác đứng ngồi không yên, cuộc sống hàng ngày ăn ngủ khó yên đi?
Sau khi hoàn thành các thủ tục liên quan ở công ty, Thời Vi liền đến khu văn phòng của Gaylord, khu văn phòng của ông không cùng một chỗ với khu biệt thự, đều không ở nội thành, nhưng khu văn phòng gần nội thành hơn một chút.
Tới khu văn phòng, Thời Vi mới biết được, Gaylord vì sao có thể điều chế ra nhiều tác phẩm nước hoa kinh điển như vậy.
Đó là cảnh tượng cực kỳ chấn động.
Trên cánh đồng rộng lớn, có rất nhiều hoa và cỏ cây không tên, chúng được trồng theo từng loại trên cánh đồng, đủ mọi màu sắc, liếc mắt một cái, phảng phất như một bức tranh khảm đầy màu sắc.
Mà cạnh cánh đồng có một căn nhà màu trắng, căn nhà không nhỏ, bài trí vô cùng đơn giản, tông màu chủ đạo là màu trắng đơn giản và trang nhã, từ cửa sổ trong suốt có thể nhìn thấy nội thất gỗ từ bên trong, thể hiện gu thẩm mĩ của chủ nhà, giữa nhà còn có một cái cầu thang trong suốt hình xoắn ốc dẫn lên trên.
Gaylord giới thiệu với Thời Vi: "Những loại cây này đều là một số nguyên liệu nước hoa quý giá.

Nghe nói nhược điểm lớn nhất của em khi điều nước hoa, chính là hiểu biết không đủ về nguyên liệu nước hoa, nơi này vừa vặn thích hợp với em.

Căn nhà trắng này là nơi tôi nghỉ ngơi, lầu một là khu nghỉ ngơi, lầu hai là khu vực điều hương.

Chặc, có đôi khi vợ tôi cũng sẽ tới đây đưa chút đồ ăn nhẹ, lúc nhìn thấy bà ấy, gọi là sư mẫu là được."
"Vâng."
Thời Vi đồng ý, ánh mắt đánh giá cánh đồng và căn nhà màu trắng, cô đối với nơi này vô cùng vừa lòng, như là đào hoa nguyên*, cách xa phiền nhiễu của thế gian.
* Đào hoa nguyên: gốc 世外桃源, nghĩa là chốn yên vui; chốn Đào Nguyên; bồng lai tiên cảnh; thế giới thần tiên
Thời gian làm việc chân chính bây giờ mới bắt đầu.
Theo Gaylord điều hương, là trải nghiệm hoàn toàn khác ở công ty ATY, cô không cần làm những nhiệm vụ rườm rà mà vô dụng, cũng không gặp những phiền não từ cá nhân.

Gaylord tôn trọng tự do, mỗi ngày đưa Thời Vi đi ngửi hoa cỏ cây các loại, dẫn cô làm quen các loại nguyên vật liệu và mùi hương đặc thù.
Hai người thường xuyên nằm trên cánh đồng hoa, xung quanh là những đóa hoa đung đưa trong gió, trên đỉnh đầu là mặt trời ấm áp, ánh nắng tươi đẹp, bọn họ nhắm mắt ngửi mùi hoa, gió từ từ thổi qua, năm tháng phảng phất dường như đã dừng lại.
Trong môi trường và bầu không khí này, linh cảm của Thời Vi được dẫn dắt, cho dù trình độ điều hương hay là hiểu biết về điều hương đều nhảy vọt.
Có đôi khi ở trên lầu hai căn nhà trắng, Thời Vi sẽ xem Gaylord điều hương, Gaylord cũng sẽ đưa ra đề mục cho cô, bảo cô điều ra mùi hương mùa hè, hoặc là mùi hương mặt trời, những ví dụ như thế, đề mục Gaylord ra rất trừu tượng, nhưng luôn khơi dậy mong muốn sáng tạo của Thời Vi, khiến Thời Vi cảm thấy khá có tính khiêu chiến.
Rất phong phú, cũng rất vui.
Ngay cả Mục Thần cũng phát hiện sự thay đổi của Thời Vi, dùng lời Mục Thần mà nói, cả người Thời Vi đều trở nên rực rỡ mà bắt mắt.
Giống Thời Vi khi Mục Thần bắt gặp cô đang thử nước hoa trong trung tâm thương mại hồi cao trung, cũng như vòng cuối của tổng nghệ ngày đó, bộ dáng Thời Vi điều ra "Nụ hôn thuốc lá".
Những khoảnh khắc đó, trong mắt cô mang theo không sợ mà tự tin, đó là bộ dáng làm việc mình thích và đam mê, tỏa sáng rực rỡ.
Thời Vi lẽ ra phải như thế này.
Tự tin mạnh mẽ, không sợ gì cả.
Thời Vi như vậy, khiến Mục Thần nhìn không tự giác mà mê muội.
......
Nhiệm vụ của Gaylord không nặng nề, lúc Thời Vi rảnh rỗi, vẫn luôn điều thử nước hoa nam cho Mục Thần.
Cô không muốn tặng nước hoa "Nụ hôn thuốc lá" trong tổng nghệ cho anh, Mục Thần thật sự không thích hợp với thuốc lá.
Gần đây Thời Vi biết rất nhiều nguyên liệu nước hoa mới, trình độ điều hương ngày càng tiến bộ, cũng đã thử rất nhiều nguyên liệu cho nước hoa nam của Mục Thần, sau nhiều lần thử, cô điều chế ra một số loại nước hoa hương gỗ.
Trong đó cô vừa lòng nhất là một lọ mùi hương rất nhẹ, hương đầu dùng cây thanh yên, rau mùi, mã tiên thảo, huyết sâm..v..v..

chế thành, hương giữa gồm lão quán thảo, đậu khấu, lam thủy bách hợp, quế, hương cuối chủ yếu có cây bách, nham lam thảo Haiti, hổ phách, đàn hương...v..v..
Lọ nước hoa này cực phù hợp với cảm giác Mục Thần mang lại cho người khác, khí chất sạch sẽ, mát mẻ mà nhạt.

Hương giữa và hương cuối khiến người khác thoải mái và thả lỏng, trong veo giống nước suối, như thể một dòng nước ấm đang tràn về, rồi lại mang theo một tia lành lạnh.
Sau giờ nghỉ trưa, Thời Vi cầm lọ nước hoa này đưa cho Gaylord ngửi thử, Gaylord cảm thấy mùi hương cũng không tệ lắm, ông nghi hoặc nói: "Đây đã là lọ nước hoa nam thứ mười hai mà em đưa tôi, mỗi lọ đều nói muốn tặng cho bạn trai em, mười hai lọ này đều không hài lòng sao? Hiện tại còn chưa xong?"
Thời Vi vẻ mặt bối rối: "Là không đủ vừa lòng ạ."
Gaylord ngồi xuống, dò hỏi cô: "Em đã nghĩ tên cho loại nước hoa này chưa? Nó có ý nghĩa và yêu cầu gì?"
"Khó bỏ." Tên này Thời Vi đã nghĩ từ rất sớm, dùng để hình dung tình cảm của cô và Mục Thần, hai người bọn họ đều không bỏ được đối phương, cho dù nhiều hiểu lầm vẫn yêu nhau.
Thời Vi lại giới thiệu yêu cầu đối với loại nước hoa này cho Gaylord, cô hy vọng nó có thể đại biểu tình cảm của hai người, cũng phù hợp với khí chất của Mục Thần, có thể khiến Mục Thần thích.
Gaylord nghĩ nghĩ: "Em đã nói với tôi về Mục Thần, người đàn ông lạnh lùng như tuyết, mùi hương này rất thích hợp với cậu ấy, có thể thêm hoắc hương, tùng tuyết vào hương cuối, hai loại nguyên liệu này có sức hấp dẫn gây nghiện, cũng phù hợp với cái tên khó bỏ mà em nói."
Ánh mắt Thời Vi sáng ngời, lập tức muốn đi điều thử.
Gaylord gọi cô lại: "Còn có, Thời Vi, điều nước hoa không cần hoàn mỹ, đã tốt muốn tốt hơn, người đang tiến bộ, cho dù thời gian và giai đoạn em trải qua khác nhau, thì hiểu biết về cuộc sống cũng khác nhau.

Em và Mục Thần tương lai còn rất dài, em còn có thể điều ra rất nhiều rất nhiều nước hoa tặng cho cậu ấy, mỗi lọ đều có ý nghĩa tương ứng, cho nên không cần quá hoàn mỹ, trên đời này vốn dĩ không có hoàn mỹ."
Lời của Gaylord đã nói đến chỗ quan trọng.
Cô lâu như vậy không điều xong lọ nước hoa nam này, chính là bởi vì cô cho rằng nó có ý nghĩa to lớn, cái móc khóa cô bé quàng khăn đỏ kia, là minh chứng cho tình cảm của bọn họ, hồi cao trung cô đã nói với Mục Thần, cầm móc khóa là có thể đến chỗ cô đổi một lọ nước hoa nam, câu nói này mang theo quá khứ và hiện tại của họ.
Mà cho dù loại nước hoa nào thì dường như không thể hiện được ý nghĩa của nó.
Hiện tại Thời Vi cảm thấy, Gaylord nói đúng, nước hoa chỉ là vật dẫn, tương lai của cô và Mục Thần dài như vậy, cô không cần ký thác tình cảm lên một lọ nước hoa.
Sau khi nghĩ thông, lúc Thời Vi điều hương cũng trôi chảy rất nhiều, sau khi cô thêm một lượng nhỏ hoắc hương và tùng tuyết vào hương cuối của nước hoa, lọ nước hoa "Khó bỏ" này lập tức như được ban cho linh hồn, vẫn là mùi hương lành lạnh, nhưng ngửi lại khiến người ta nghiện, muốn ngừng mà không được.
Là mùi hương không bỏ được.
Thời Vi rất vừa lòng.
Cô đến bộ phận đóng gói sản phẩm của công ty lấy một lọ nước hoa rỗng trở về, dùng để đựng nước hoa, lọ thủy tinh trong suốt hình lăng trụ tam giác, đơn giản trang nhã, ở nắp bình còn có một một hạt cườm nhỏ bằng bạc, cùng với mùi "Khó bỏ" càng hợp.
Thời Vi cố ý chọn ngày lành tháng tốt, tính ngày đó sẽ tặng "Khó bỏ" cho Mục Thần.

Thậm chí cô còn bảo mẹ gửi sổ hộ khẩu qua bưu điện tới đây trước, ba mẹ biết không quản được cô, cũng không dám hỏi kỹ.
Hôm đó rất nhanh tới.
Ban ngày khi làm việc ở văn phòng của Gaylord, cô gửi tin nhắn cho Mục Thần, bảo Mục Thần về nhà sớm một chút, nói đêm nay có bất ngờ cho anh.

Mục Thần trả lời "Ừm", tỏ vẻ đã biết.
Tới gần thời gian tan tầm, Thời Vi đang ở cửa lầu một, sửa sang lại tóc trước gương, tô lại son môi, trong tay cầm nước hoa "Khó bỏ" được đóng gói tinh xảo, trên mặt cô đều là sung sướng không che giấu được, mặt mày phảng phất ý xuân khiến cô cực kỳ quyến rũ.
Gaylord nhìn thấy Thời Vi như vậy, cười nói: "Rốt cuộc quyết định đưa cho cậu ấy lọ này?"
Thời Vi gật đầu, mím môi, để màu son trên môi đều hơn: "Vâng."
Sau khi thu dọn mọi thứ, cô cầm di động lên chuẩn bị rời đi, cô cúi đầu, đột nhiên phát hiện di động có hơn 99+ tin nhắn WeChat, Thời Vi cảm thấy kinh ngạc, cô click mở WeChat xem, phát hiện rất nhiều người quen, không quen đều trò chuyện riêng với cô, hỏi cô có biết chuyện gì đã xảy ra với Mục Thần không.
Thời Vi không thể hiểu được, hỏi cô cũng có Sơ Niệm Dao, Sơ Niệm Dao hiện tại còn ở nhà nghỉ hè để điều dưỡng tâm tình, cô ấy cũng đang hỏi Thời Vi.
Thời Vi hỏi lại Sơ Niệm Dao trên WeChat: "Mục Thần có chuyện gì?"
Sơ Niệm Dao tựa hồ rất kinh ngạc: "Cậu còn không biết sao? Cậu xem hotsearch Weibo đi, đã lên top 25 rồi."
Trong lòng Thời Vi lập tức có một loại dự cảm xấu.
Cô vội vàng mở Weibo, bất an trong lòng không ngừng tăng lên, lúc mở Weibo tay đều đang run, lần đầu tiên cảm thấy quảng cáo khi mở Weibo dài như vậy.
Rốt cuộc, Thời Vi mở bảng hotsearch Weibo, cô vuốt xuống, hiện tại hotsearch đó đã lên top 20, hotsearch tên là # Nghiên cứu sinh của Thiên Đại bị bóc làm giả học thuật #.
Click mở hotsearch, bài thứ nhất đứng đầu Weibo là tin tức mạng, nghiên cứu sinh Thiên Đại đó ——
Là Mục Thần..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui