Lúc tiến vào Copenhagen, trời đã tối hẳn, nhưng vẫn có thể nhìn vẻ đẹp của thành phố qua ánh đèn đường và ánh đèn nê ông.
Những công trình kiến trúc cơ bản của thành phố đều đã hơn hai trăm năm, ban đêm người đi xe đạp trên phố vẫn rất nhiều, mang theo chút hương vị của Hà Lan, rất điềm tĩnh, những người dân địa phương và khách du lịch
nhàn nhã đi dạo. Cho dù là ban đêm, mọi người vẫn rất thoải mái dễ chịu
hưởng thụ phong cảnh bên đường.
Lưu Tiểu Ngạo có chút hiểu biết về Copenhagen, cậu ta biết trước tòa thị chính có một quảng trường lớn, người Đan Mạch ngoại trừ cực kỳ cuồng
nhiệt với bóng đá ra còn cực kỳ quý trọng mặt trời, cho nên người Đan
Mạch thường xuyên tắm nắng trên quảng trường như chỗ không người. Lưu
Tiểu Ngạo hưng phấn nghĩ ngày mai có lẽ sẽ nhìn thấy người đến đây tắm
nắng.
Cậu ta như ngựa hoang mới thoát khỏi cương, thậm chí đêm hôm khuya khoắt vẫn đưa tay chỉ đường để Thẩm Gia Nhất dẫn cậu ta đi dạo một vòng tòa
thị chính.
Nhưng lại phải khiến Lưu Tiểu Ngạo thất vọng rồi, Thẩm Gia Nhất không
lái xe qua tòa thị chính, chỉ dừng lại bên cạnh một quán cà phê.
Bởi vì nữ vương Đan Mạch đã hạ lệnh sau năm giờ chiều và cuối tuần không được buôn bán các loại rượu nên bây giờ nguyện vọng được uống rượu nho
của Lưu Tiểu Ngạo cũng phải bỏ đi, vẻ mặt cậu ta mất hứng.
Thẩm Gia Nhất dừng xe xong xuôi, dáng cười trên mặt vẫn không thay đổi,
mở cửa sau xe nói với Triệu Vân: “Em đưa Lưu Tiểu Ngạo vào quán cà phê
gọi mấy cốc trước, anh và anh ta sẽ đi mua đồ dùng trong mấy ngày tới.”
Triệu Vân biết Thẩm Gia Nhất hẳn là muốn nói với Tần Phong cái gì đó,
nhưng không chắc anh sẽ nói gì, cô ngồi trên ghế hơi do dự, Tần Phong
cũng ngồi trong xe, ấn tay lên trán Triệu Vân: “Em đi trước đi.”
Triệu Vân đành phải đưa Lưu Tiểu Ngạo đi trước.
Tần Phong ra khỏi xe, ngửa đầu nhìn phía trước, Thẩm Gia Nhất đóng cửa
sổ xe lại, đi cùng Tần Phong đến cửa hàng tiện lợi gần đó.
Hai người vẫn không nói gì, Thẩm Gia Nhất chọn đồ cho Lưu Tiểu Ngạo, Tần Phong chọn đồ cho Triệu Vân, Thẩm Gia Nhất dùng tiếng Đan Mạch thuần
thục thanh toán rồi cùng nhau ra khỏi cửa hàng.
Tần Phong hỏi: “Đi đâu nói chuyện?”
Thẩm Gia Nhất chỉ tay vào chỗ ngồi trên quảng trường, nói: “Chỗ đó thế nào?”
Hai người đàn ông, một người mang theo khí phách bẩm sinh, một người
nhìn rất ôn hòa, trong ánh mắt kinh ngạc lẫn nhiệt tình của người Đan
Mạch, ngồi cạnh nhau trên ghế.
Tần Phong mở miệng đầu tiên: “Hôm đó vì sao trực tiếp cúp điện thoại?
Anh phải biết là nếu như không có anh giúp đỡ, Triệu Vân có thể sẽ lâm
vào nguy hiểm.”
Thẩm Gia Nhất gật đầu, hỏi lại: “Anh không nghĩ ra sao?”
Hai người đàn ông đều cực kỳ thông minh, khi vừa từ trên trực thăng
xuống, Tần Phong nghe thấy những lời Thẩm Gia Nhất nói với Triệu Vân
liền biết Thẩm Gia Nhất chính là Boss của Triệu Vân, khả năng nhạy bén
Tần Phong chưa bao giờ thiếu.
Còn Thẩm Gia Nhất, từ khi Tần Phong lạnh lùng nhìn anh, nhưng lại thân
mật với Triệu Vân trước mặt anh, anh đã hiểu ra Tần Phong biết chuyện
anh chính là Boss của Triệu Vân.
Tần Phong lắc đầu: “Tôi đương nhiên có thể nghĩ ra, tôi biết anh có chút kiêng dè với tôi. Nhưng điều tôi không nghĩ ra chính là, vì sao anh lại kiêng dè tôi?”
Thẩm Gia Nhất nghe xong cũng không nói gì, chỉ cười nhạt nhìn từng tốp
người Đan Mạch đang bước đi xung quanh quảng trường. Bên đường, ánh đèn
phát ra ánh sáng tuyệt đẹp, không gian mông lung, phong tình ngay trước
mắt.
Còn Tần Phong chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm Gia Nhất, không hề có tâm tình ngắm cảnh, tiếp tục nói: “Triệu Vân nếu nói cô ấy bị
thương, anh nhất định sẽ tới cứu cô ấy, đồng thời nhất định sẽ bỏ mặc
tôi; còn Triệu Vân nếu nói tôi bị thương, có lẽ sẽ có một phần khả năng
anh sẽ đến cứu, vì anh biết rõ Triệu Vân sẽ không bỏ mặc tôi, có nghĩa
là phải cứu cả hai người. Nhưng nếu chỉ vì quan hệ của tôi với Triệu
Vân, anh không có lá gan lớn đến mức không cứu tôi, cũng không lớn gan
dám đắc tội với Gia tộc Gambia”, dừng lại một chút, ngón tay khẽ bấm vào đùi, hắn đưa ra kết luận, “Cho nên, anh, ngoại trừ là Boss của Triệu
Vân, thân phận của anh là gì?”
Thẩm Gia Nhất cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn người đàn ông anh tuấn
lai Trung Quốc và Phương Tây này, khó trách năm đó Triệu Vân rơi vào tay quân địch đơn giản như vậy.
Sáu năm trước, hắn âm tàn, hắn yêu nghiệt, hắn âm mưu, hắn sẽ lấy phụ nữ làm niềm vui.
Sáu năm sau, hắn đã bớt đi vẻ lỗ mãng bề ngoài, trở nên anh tuấn còn tâm cơ lại càng lớn.
Nhưng hắn vẫn là Mafia.
Với nhân viên trong Cục an toàn quốc gia, hoặc bất cứ cảnh sát bình thường nào, đều không thể kết hôn với người ngoại quốc.
Đó là quy định rõ ràng trên văn bản pháp luật Trung Quốc. Cho nên, họ không có tương lai.
Thẩm Gia Nhất chậm rãi nói: “Tôi chẳng có thân phận gì cả, tôi chỉ là
Boss của Triệu Vân thôi. Hoặc là, anh cũng có thể nghĩ rằng, tôi là
người bạn nam giới duy nhất có quan hệ không tệ với Triệu Vân.”
Tần Phong nghe anh nói như vậy, ngược lại thả lỏng một chút, miễn cưỡng
ngồi tựa trên ghế, nhíu mày bác bỏ đề nghị của anh: “Tôi đương nhiên sẽ
không nghĩ như vậy, bạn là nam giới có quan hệ tốt với Triệu Vân còn có
Lục Ngạn. Còn anh, tôi nghĩ anh chỉ là một người đàn ông cho tới bây giờ chưa từng mở miệng hoặc chưa từng có nửa phần ý định thể hiện sự yêu
thương với Triệu Vân mà thôi.”
Chỉ một câu, đâm trúng vào nỗi đau của Thẩm Gia Nhất, Cục an toàn quốc
gia sẽ không ép người đến mức “Tuyệt tình diệt thân”, nhưng Cục an toàn
quốc gia có quy định bất thành văn, chỉ có đối tác hợp tác mới có thể
phát sinh tình cảm, còn quan hệ cấp trên cấp dưới vĩnh viễn không thể
đến với nhau.
Nhưng tình cảm của Thẩm Gia Nhất với Triệu Vân là gì, thực tế Tần Phong cũng không xác định được.
Vẻ mặt vĩnh viễn mỉm cười của Thẩm Gia Nhất cuối cùng cũng dần dần biến
mất, lạnh lùng nhìn thẳng vào Tần Phong. Còn Tần Phong lại hoàn toàn
bình thản ung dung, dùng đôi mắt màu lam đẹp mắt nhìn lại, khóe môi chậm rãi cong lên.
“Velkommen til Kobenhavn!” Tần Phong như chủ nhà nói với Thẩm Gia Nhất
“Chào mừng đã đến với Copenhagen”, thậm chí chỉ thiếu một câu “Chào mừng đã đến tham gia hôn lễ của chúng tôi”.
Trong mắt Thẩm Gia Nhất hiện lên sự kinh ngạc.
Tần Phong từ trên ghế đứng lên, quay đầu từ trên cao nhìn xuống Thẩm Gia Nhất đang ngồi, tự tin nói: “Không phải chỉ có anh mới chuẩn bị học
tiếng Đan Mạch đâu. Hơn nữa, tôi không hỏi sao anh lại đến Đan Mạch,
không có nghĩa là tôi không thể nghĩ ra.”
Thẩm Gia Nhất nheo mắt lại nhìn bóng lưng của người đang tự tin cao cao
tại thượng kia, đứng lên rất nhanh đi hai bước theo, lúc đứng cạnh Tần
Phong, anh trầm thấp nói một câu: “Tần Phong, sáu năm trước anh đã mất
những gì anh vĩnh viễn không thể tưởng tượng được đâu.”
Bước chân Tần Phong khựng lại, Thẩm Gia Nhất đã vượt qua hắn đi thẳng vào quán cà phê.
Tần Phong đứng yên tại chỗ, suy nghĩ nhiều lần về câu nói đó của Thẩm
Gia Nhất, bỗng nhiên hắn cảm thấy trong ngực truyền đến cảm giác như
nhìn thấy Triệu Vân trúng viên đạn nguy hiểm đến tính mạng, có thứ gì đó đang đập thình thịch, cũng giống như có gì đó đang bào mòn dọc theo máu của hắn yên lặng không một tiếng động, ngay sau đó khiến trái tim hắn
bất an và sợ hãi.
Thẩm Gia Nhất về quán cà phê sớm hơn Tần Phong, Triệu Vân đang ngồi đối
diện với Lưu Tiểu Ngạo, bên cạnh mỗi người đều không có ai ngồi. Đôi mắt Lưu Tiểu Ngạo không ngừng đánh giá bốn phía, cơ thể không ngừng đong
đưa, hận không thể đứng lên đi vòng quanh quán cà phê. Bộ dạng mất mặt
khiến Triệu Vân không ngừng nhíu mày.
Cậu ta nghe nhân viên phục vụ dùng tiếng Anh nói chuyện với Triệu Vân:
“Đế Phật bên trong khu vui chơi chính là một đại cảnh của Copenhagen,
sáu giờ tối mới mở cửa, đến lúc đó tất cả các ngọn đèn đều được mở ra,
bên trong có 28 nhà hàng với phong vị của nhiều quốc gia. Trong đó có
thưởng thức âm nhạc cổ điển, sàn nhảy, bên ngoài có nhạc Jazz, đồ ăn
Trung Quốc, chèo thuyền. Trước 12 giờ sẽ có pháo hoa bắn bên bờ sông,
ngụ ý chúc phúc.”
Triệu Vân nghe xong, tâm tư thay đổi, Tần Phong có lẽ đã lâu lắm rồi chưa được nếm đồ ăn Trung Quốc.
Thẩm Gia Nhất vừa mới dùng một câu cuối cùng để đả kích Tần Phong, hiển
nhiên sẽ để hắn có thể khôi phục lại trạng thái bình thường một lần nữa, cười khẽ một tiếng, ngắt lời người phục vụ đang nói với Triệu Vân:
“Muốn đi vệ sinh không?”
Lưu Tiểu Ngạo giống như không nghe thấy gì, tiếp tục ngẩng đầu đánh giá
bố cục quán cà phê, bức bích họa trên bức tường, cách sắp xếp chỗ ngồi,
lá cờ mang ý nghĩ sáng tạo, đây là đất nước phong tình đến không ngờ,
chưa nói đến rượu bản địa, chỉ cần nghĩ đến mỹ nữ tắm nắng thôi cũng đã
khiến Lưu Tiểu Ngạo hưng phấn.
Nhân viên phục vụ vừa rời khỏi, Triệu Vân gật đầu đi vệ sinh cùng Thẩm Gia Nhất.
Trước cửa nhà vệ sinh, Triệu Vân dừng lại, chờ câu hỏi của Thẩm Gia
Nhất, nhưng Thẩm Gia Nhất chỉ chỉ vào nhà vệ sinh nữ để Triệu Vân đi vào xem có người hay không. Vẻ mặt Triệu Vân không kiên nhẫn đi vào trong
gọi vài tiếng, đi ra vừa mới nói ba chữ “Không có người” đã bị Thẩm Gia
Nhất dùng sức đẩy ngược trở lại.
Vẻ mặt Triệu Vân ngạc nhiên, Thẩm Gia Nhất đã thong dong đi ra cửa quay
tấm biển đang bảo hành sửa chữa ngoài cửa ra vào, sau đó nhàn nhã nhìn
Triệu Vân. Ý cười nhạt trên mặt anh vẫn không thay đổi, như hồ ly muốn
phát tác, Triệu Vân có chút không phòng bị nhìn Thẩm Gia Nhất, nhíu mày
hỏi: “Có chuyện gì?”
Thẩm Gia Nhất không đáp, Triệu Vân lại hỏi: “Tần Phong đâu? Anh đã làm gì anh ấy?”
Lông mày Thẩm Gia Nhất khẽ nhíu lại, sau đó không cho cô phản bác cười cười nói: “Cởi, quần, áo.”
Triệu Vân mở to hai mắt nhìn, sau đó lập tức nghĩ đến ý đồ của Thẩm Gia Nhất, anh muốn xem miệng vết thương của cô.
Triệu Vân lắc đầu: “Miệng vết thương của tôi đã ổn rồi.”
Thẩm Gia Nhất cũng lắc đầu: “Tốt nhất giờ em hãy cho tôi xem vết thương
của em, nếu không tôi không đảm bảo tôi sẽ làm cái gì đâu. Tin tôi, với
tư cách là Boss của em, vũ lực của tôi còn mạnh hơn em.”
Triệu Vân im lặng, nhưng vẫn liều chết phản kháng: “Thẩm Gia Nhất, tôi
cảm thấy tôi cũng nên nói với anh, dù sao tôi cũng là phụ nữ, anh là đàn ông. Hơn nữa, anh không thể dùng thân phận Boss cưỡng chế tôi cho anh
xem miệng vết thương trên người được.”
Thẩm Gia Nhất không nói, Triệu Vân bất động.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, đồng thời Thẩm Gia Nhất đột nhiên dùng
thủ đoạn, nhanh chóng bẻ hai cánh tay của Triệu Vân ra sau, bước chân
rất nhanh đã đến sau lưng Triệu Vân, lập tức cởi áo ngoài của Triệu Vân
ra. Triệu Vân phản kích, duỗi chân đá ra sau, Thẩm Gia Nhất một tay bắt
lấy mắt cá chân của cô, tay kia luồn vào trong áo Triệu Vân, đẩy áo cô
lên một chút. Tay chân Triệu Vân không ngừng chống cự, ánh mắt cũng trở
nên cực kỳ sắc bén, miệng thấp giọng nói: “Mau dừng tay!”
Thẩm Gia Nhất bỗng nhiên chuyển động, dùng sức đẩy Triệu Vân khiến mặt
Triệu Vân quay vào tường, lưng quay lại phía anh. Lúc đầu Triệu Vân sắp
sửa đập vào tường, Thẩm Gia Nhất vươn tay ngăn lại, đầu Triệu Vân đập
thẳng vào mu bàn tay Thẩm Gia Nhất.
Ngay sau đó, một tiếng cửa bị bật ra vang lên, Triệu Vân và Thẩm Gia Nhất đều quay đầu nhìn lại.
Tần Phong xuất hiện ở cửa ra vào, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
Trong lúc ngẩn người, Triệu Vân không biết từ lúc nào đã bị Thẩm Gia
Nhất bày trở thành tư thế ám muội, Thẩm Gia Nhất một tay đặt trên mặt
Triệu Vân, một tay đặt trên lưng Triệu Vân; áo ngoài của Triệu Vân bị
cởi ra, áo đen bên trong bị đẩy lên một nửa, lộ ra vòng eo thon nhỏ, mặt ửng hồng.
Sắc mặt Tần Phong âm tàn, Thẩm Gia Nhất cười nhạt, ánh mắt Triệu Vân đờ ra.
Thẩm Gia Nhất không buông tay, Triệu Vân không phản kháng.
Tần Phong nói từng chữ: “Còn, không, buông, tay!”
Thẩm Gia Nhất cuối cùng cũng nhẹ nhàng buông Triệu Vân ra, đưa áo khoác
cho cô, chậm rãi nói: “Lúc bảo em cởi quần áo thì không cởi, giờ không
cởi được nữa rồi nhỉ? Hôm khác nói sau nhé.”
Thần sắc Triệu Vân ngạc nhiên, lo lắng đờ đẫn không biết làm sao lại biến thành sững sờ nhìn bóng lưng Thẩm Gia Nhất rời đi.
Thẩm Gia Nhất giống như hoàn toàn muốn Tần Phong hiểu lầm cô nên mới nói những lời mập mờ, cô lại hoàn toàn không nghĩ ra nguyên nhân Thẩm Gia
Nhất làm như vậy. Nhưng nhìn trước mắt, cô không rảnh bận tâm đến động
cơ của anh ta nữa, có lẽ cô nên quan tâm đến Tần Phong hai mắt đang đỏ
ngầu, hận không thể đưa tay bóp chết anh ta.
Triệu Vân mặc lại quần áo, có chút khó khăn đi về phía Tần Phong, muốn
mở miệng nói câu “Không phải như anh tưởng tượng đâu”, nhưng chỉ cảm
thấy câu nói này vô dụng, có vẻ sẽ khiến cảnh vừa rồi giống những gì hắn đang tưởng tượng. Do dự vài giấy, Triệu Vân ngẩng đầu hỏi một câu không sát thực tế: “Muốn đi Đế Phật trong khu vui chơi không? Nghe nhân viên
phục vụ nói chỗ đó có nhà hàng Trung Hoa đấy.”
Ngay sau đó Triệu Vân gặp phải trở ngại lần thứ hai trong ngày, Tần
Phong dùng sức đẩy Triệu Vân vào tường, không nói bất cứ điều gì hôn
Triệu Vân như một con sói. Hắn vội vàng đòi hỏi, đưa lưỡi khuấy đảo
khoang miệng Triệu Vân hết lần này đến lần khác, rồi lại liên tục liếm
láp bờ môi dần đỏ lên, giống như muốn nụ hôn đó chạm vào tận đáy lòng
Triệu Vân, không thể dừng lại.
Triệu Vân thấy Tần Phong vội vàng, đáy lòng thở dài, sau đó chậm rãi đưa tay lên ôm cổ Tần Phong, ngẩng đầu đưa lưỡi sang hôn trả lại Tần Phong, Tần Phong được cổ vũ, càng kéo eo cô áp sát vào mình.
Trong không gian vắng vẻ không ngừng phát ra những âm thanh mập mờ khiến người khác mơ màng. Triệu Vân ngửa đầu, Tần Phong hôn dần xuống dưới
cổ, tay dọc theo quần Triệu Vân dò xét bên dưới, xoa cặp mông đầy đặn
thật mạnh.
Không đủ, cảm giác không đủ, Tần Phong lại hướng lên, cả khuôn mặt đều chôn trước ngực Triệu Vân.
Lúc Tần Phong cắn lên ngực qua lớp áo của Triệu Vân, Triệu Vân bỗng
nhiên không thể khống chế giọng của mình hô lên: “Đừng, không được...”
Tần Phong từ trước ngực Triệu Vân ngẩng đầu lên, khiến toàn thân Triệu
Vân đổ mồ hôi, không tin nổi nhìn Tần Phong. Trong ánh mắt hắn không hề
có tình dục, chỉ lạnh lùng nhìn cô như thông qua ánh mắt muốn nhìn thẳng vào trong lòng cô.
Tần Phong dần nở nụ cười lạnh: “Triệu Vân, không phải anh không có trái tim, mà là em không có trái tim.”
Sau đó hắn thả Triệu Vân ra, quay người rời đi.