Triệu Vân vẫn mỉm cười, mặc kệ tiếng súng bên ngoài có vang dội đến mức nào, chỉ cười nhìn hắn.
Triệu Vân chính là người như vậy, đã yêu sẽ không bao giờ buông tay.
_____ Em yêu anh, nên dù cho anh mang lại cho em những tổn thương lớn
thế nào đi nữa, em vẫn luôn yêu anh, thậm chí đánh đổi tất cả những gì
em có, thậm chí không cần đáp lại, không cần kết quả.
Thời gian như bị một chiếc máy thời gian kéo dài, trong chiều không gian thứ tư trong thuyết tương đối, một giây đồng hồ bị kéo dài thành một
phút, Triệu Vân nhìn rõ ràng từng động tác Tần Phong vội vàng chạy đến
bên cô, hơi thở nhẹ như không, đôi mắt chăm chú nhìn mình cô, thấy cô
bình yên vô sự đang đứng cạnh giường mới khẽ thả lỏng.
Thời gian cũng như bị chiếc máy thời gian kéo vào đường hầm, cảnh vật
xung quanh trở nên méo mó, mơ hồ, nhưng người trước mặt lại rõ ràng như
gần trong gang tấc, cảnh vật xung quanh biến đổi, hai người bọn họ từng
bước từng bước gần nhau hơn.
Cuối cùng Triệu Vân khắc sâu giây phút này vào trong lòng, chậm rãi đưa
cánh tay lên, lúc định vươn tay về phía Tần Phong, đột nhiên bị hắn đẩy
một cái ngồi xuống giường.
Bên eo Triệu Vân bị thương nghiêm trọng, bị đẩy một cú mạnh như vậy, cơn đau trong đầu “ông” một tiếng.
Tần Phong nói rất nhanh: “Nghe đây, có ba gã đặc công FBI đang xông vào
nông trại, chúng ta không thể động vào họ, chỉ có thể làm họ bị thương,
đại khái có thể kéo dài ba phút đồng hồ.” Hắn lại nhìn mấy bộ đồ trên
giường một lúc, nhanh chóng lấy ra một chiếc váy màu đen quá đầu gối ném cho cô, “Bây giờ cô nhanh chóng thay nó cho tôi, Emilia sẽ đến thảm đỏ
La Mã, chúng ta cần hai giờ để đến đó, lúc đó FBI dù có hàng vạn người
cũng không dám động thủ trực tiếp.” Nói xong, Tần Phong liền xoay người
chờ cô thay quần áo.
Triệu Vân đã hiểu ý hắn, FBI nước Mỹ không có quyền công khai đến Ý bắt người, chỉ có thể âm thầm tiến hành.
Triệu Vân đồng thời bị bầu không khí căng thẳng kích động, không trách
hắn đã dùng sức mạnh như vậy, đưa tay ấn ấn vào chỗ đau bên cạnh eo,
nhanh nhẹn thay quần áo. Nhưng vừa cởi áo khoác, lúc thay áo trong, cánh tay dùng sức đau toàn thân “A” lên một tiếng.
Tần Phong nghe được âm thanh này liền xoay người lại, nhìn cô nhíu mày,
bỗng nhiên xoay người vươn tay về phía trước giúp cô cởi quần áo, Triệu
Vân hoàn toàn bị động tác của hắn làm hoảng sợ, ngây ra như phỗng mặc
hắn loay hoay.
Động tác tay của Tần Phong rất gọn gàng như thể người trước mặt hắn bây
giờ căn bản không phải phụ nữ, không có bất cứ chỗ nào đẹp cả. Cho đến
khi hắn cởi toàn bộ đồ trên người cô chỉ còn lại nội y màu đen, lúc nhìn thấy những vết xanh tím trên người cô, đồng tử màu đen khẽ co lại nhưng cũng chỉ ngẩng đầu nhìn cô rồi tiếp tục mặc chiếc váy màu đen quá đầu
gối vào cho cô, sau đó lôi cô đứng lên, cởi quần của cô ra.
Toàn bộ quá trình vô cùng gọn gàng.
Triệu Vân ngây ngốc mặc hắn loay hoay, như thiếu nữ hai mươi tuổi ngốc nghếch nhìn hắn.
Sau khi Tần Phong mặc váy cho cô xong, hắn thấy cô đã mất đi nét lạnh
lùng khi mới gặp, mà dường như mềm yếu hơn liền thở dài cực khẽ, đưa tay ra vắt tay cô lên vai, một tay choàng qua ôm lấy eo mảnh khảnh của cô,
một tay luồn xuống đầu gối, bế ngang cô ôm vào lồng ngực, vừa nói “Ôm
chặt tôi” vừa đi nhanh ra sân thượng.
Triệu Vân chăm chú nhìn một bên mặt hắn, cuối cùng mới kịp phản ứng vừa
rồi cô bị hắn loay hoay như thế nào, lúc định mở miệng nói gì đó, Tần
Phong đột nhiên làm khẩu hình miệng im lặng với cô.
Tần Phong ôm cô đứng trên sân thượng, nghe thấy tiếng của những người
xung quanh, cúi đầu nhìn xuống dưới lầu thấy hai người đứng cạnh chiếc
Maybach 62, thành thục nhảy từ trên ban công xuống, ôm Triệu Vân đi đến
chiếc xe, nhét cô vào ghế sau rồi mới lách người chui vào.
Maybach lập tức khởi động rời đi.
Trong xe có hai người nữa, lái xe là một tên nhóc da trắng khoảng hơn
hai mươi tuổi, bên cạnh là một người đàn ông hơi béo khoảng 50 - 60
tuổi.
Tần Phong kéo rèm che nắng xung quanh lên, nhìn cảnh vật bên ngoài không ngừng trôi đi, mở tủ phía sau xe đưa cho Triệu Vân một cái bánh mỳ
olive, có chút mệt mỏi dựa đầu vào ghế sau rồi cuối cùng mới mở miệng
nói: “Tình hình thế nào?”
Triệu Vân đối với thái độ lúc nóng lúc lạnh này của hắn chỉ cảm thấy khó hiểu, nhận bánh mỳ nhíu mày không ăn, nghe cậu nhóc ngồi phía trước trả lời bằng tiếng Ý: “Simone, ba gã đặc công thân thủ không tệ, chúng ta
có sáu anh em bị thương, một người chết tại chỗ. Em vừa mới phái thêm
vài anh em đến ứng phó với chúng, không biết tình hình bây giờ thế nào.”
Tần Phong trầm giọng ừ một tiếng.
Triệu Vân cúi xuống lập tức nhìn nhìn thấy ngón tay thon dài của hắn nắm chặt lại thành nắm đấm, nắm chặt đến mức nổi gân xanh, nhưng trên mặt
vẫn vô cùng bình tĩnh. Bởi vì cô biết cho đến bây giờ hắn vẫn trọng chữ
nghĩa, hắn coi trọng những người anh em kia, sáu năm trước thế nào, sáu
năm sau vẫn vậy.
Cô muốn đưa tay lên nắm tay hắn, nhưng vừa nâng lên, nghĩ thật lâu rồi không phủ tay lên tay hắn nữa, đặt tay về chỗ cũ.
Người hơi béo phía trước như một lão quản gia nghiêm túc khàn khàn nói: “Simone, kia là cô gái cậu không quên được à?”
Tay Triệu Vân đang cầm bánh mỳ chợt khựng lại, rồi tiếp tục làm như căn bản nghe không hiểu những gì người đàn ông đó nói về cô.
Tần Phong mở đôi mắt có chút hồng hồng, không lưu lại dấu vết gì nhìn
Triệu Vân, sau đó nhẹ nhàng nhắm lại, mang theo ý cảnh cáo nói: “Đừng có ý định động vào cô ta.”
Triệu Vân yên tâm, khóe môi không khống chế được nhướn lên. Bất kể yêu
hay không, hận hay không, ít nhất hiện tại hắn vẫn đang che chở cho cô.
Cuối cùng cô cũng ăn xong cái bánh mỳ, xoa xoa tay, quay đầu nhìn hắn,
hỏi: “Sau khi đến thảm đỏ chúng ta đi đâu? Cục điều tra liên bang đã
nhắm vào anh lâu rồi à? Từ Mỹ đuổi đến Ý, không chỉ đơn giản vì trong vụ nổ kia có cả người Mỹ thôi đúng không? Có phải...các anh bán cả sang Mỹ khiến bọn họ chú ý chứ?”
Tần Phong một tay xoa lông mày, thở dài một chút, mãi đến khi cô nghĩ
hắn sẽ không trả lời, Tần Phong đột nhiên mở mắt, đưa tay ấn cái nút
phía sau tay vịn, một tấm bình phong xuất hiện ngăn cách hai người phía
trước, rốt cuộc mới mở miệng: “Cảnh quan Triệu, xin nhớ kỹ, bây giờ cô
là con tin bị tôi áp chế, cô không có tư cách quan tâm nhiều như vậy.”
Triệu Vân giễu cợt: “Tôi không tin Tần Phong anh thật sự chỉ coi tôi là
con tin, cảnh sát trên thế giới nhiều như vậy anh không bắt, sao bắt mỗi mình tôi?” Cô lắc đầu, “Tần Phong, tôi không tin anh không có một chút
tình cảm nào với tôi...”
Tần Phong bỗng nhiên đứng dậy gắt gao nắm lấy chân cô, toàn thân đè lên
người cô, một tay bóp chiếc cổ mảnh khảnh, ngắt lời cô: “Triệu Vân, nghe đây, sáu năm trước lúc cô hại những người anh em của tôi chết thảm, tôi đối với cô, một chút tình cảm cũng không còn.” Tần Phong nhắm đôi mắt
sâu hun hút lại, vuốt ve cổ Triệu Vân, giọng nói đột nhiên lạnh lùng:
“Nếu cô không tin, tôi cũng không ngại giải quyết cô trong xe ngay bây
giờ.”
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Phong như muốn chứng minh những gì hắn nói là
thật, tay bóp lấy cổ Triệu Vân chặt hơn từng chút từng chút một.
Triệu Vân ngửa đầu nhìn hắn, thu lại ánh mắt sắc bén.
Trong xe âm u, đôi mắt hắn như ẩn như hiện, cô thấp giọng hỏi: “Tần
Phong, nếu như năm đó tôi không bắt những anh em của anh, không hại chết họ, anh có dẫn tôi cùng trở về Ý hay không?”
Tần Phong lắc đầu: “Năm đó tôi muốn đưa một cô gái bình thường về Ý sống cùng tôi, là cô gái thật thà, thẳng thắn trong sân trường đại học C, là cô gái vì muốn tôi ăn xong bữa sáng không ngại đánh nhau với đám thuộc
hạ của tôi, là cô gái nằm trong ngực tôi nói sẽ chờ tôi bình an trở về.
Nhưng cô ấy không phải là cô, cô chỉ là cô gái không ngại hi sinh bất cứ giá nào để nằm vùng bên cạnh tôi, Triệu Vân, cô ấy không phải cô, tôi
cũng không định đưa cô trở về.”
Sống mũi Triệu Vân cay cay, suýt nữa rơi lệ.
Năm đó hắn yêu cô, cô rõ hơn ai hết. Nhưng thời gian thấm thoắt trôi qua, mọi thứ đều không còn.
Năm đó hắn tiêu sái phong lưu, cô trong sáng xinh đẹp. Mà bây giờ hắn
vẫn tiêu sái như vậy, nhớ lại năm đó, hắn tỉnh táo hơn nhiều, còn cô,
mất đi ánh sáng và sự trẻ trung năm đó, biến thành bộ dạng lạnh lùng như hôm nay.
Thời gian là một loại độc dược, trúng độc của nó, vĩnh viễn không trở lại được như đã từng.
Triệu Vân cười lạnh, nghĩ đến đây, nước mắt thực sự từ hốc mắt chảy
xuống, thì thầm hỏi: “Vậy bây giờ anh còn yêu cô gái đó không?”
Tần Phong rút tay về, yên lặng nhìn cô, đôi mắt thâm thúy trong không
giản nhỏ hẹp lúc sáng lúc tối, chậm rãi nói: “Yêu, nhưng cô ấy không
phải cô.”
Triệu Vân cười đắng chát, “Anh rất thật thà.” Cô đưa mu bàn tay lên lau những giọt nước mắt sáu năm muộn màng.
Tần Phong gật đầu: “Tôi chưa từng lừa bất cứ ai, Triệu Vân, tôi và cô khác nhau.”
Triệu Vân bị những lời này của hắn chặn họng không nói được bất cứ âm
thanh nào, cuống họng như nghẹn lại, hít hít mũi, giọng nói quật cường
phát ra từ trong cổ: “Hoàn toàn chính xác, Triệu Vân tôi khác anh, tôi
là cảnh sát, anh là tội phạm.”
Triệu Vân nghiêng đầu tránh ánh mắt hắn đang trói chặt trên người cô,
khóe miệng lộ ra một tia đắng chát, đột nhiên đôi mắt cô trợn tròn,
hoảng sợ nhìn ánh sáng trắng lóe lên ngoài cửa sổ, không chút nghĩ ngợi
dùng toàn bộ sức lực đẩy Tần Phong ra, phủ lên người hắn.
Tiếng súng “Đoàng” một tiếng vang lên, một viên đạn đồng thời xuyên qua
cửa sổ xe trúng vào lưng Triệu Vân, nhuộm ướt chiếc váy màu đen.
Tần Phong nhìn Triệu Vân nặng nề đè lên người hắn, chớp mắt hoảng hốt lo sợ, duỗi tay trái ra chạm vào vết thương sau lưng cô, không thể tin nổi nhìn vết máu trên tay, giương mắt lên nhìn ngoài cửa sổ xe bị vỡ nát có một gã đặc công đang cầm súng ngắn, đôi mắt lập tức trở nên hung ác,
tàn nhẫn, một tay ôm chặt eo Triệu Vân, một tay nhanh chóng lấy súng
ngắn trong hộp ra, bắn mấy phát ra ngoài cửa xe.
Hai người phía trước cũng lấy súng ngắn ra không ngừng nổ súng bắn chiếc xe đuổi kịp bên cạnh, một phát đạn bắn trúng lốp trước.
Vài giây sau, chiếc xe đó dừng ngay tại chỗ phía sau, Maybach tăng tốc tiến về phía trước.
Tần Phong thu súng lại, đỡ Triệu Vân lên, nhìn khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh, lo lắng hỏi: “Có sao không? Còn cầm cự được bao lâu?”
Triệu Vân khó khăn lắc đầu, cố hết sức nói: “20 phút...”
Trong lòng Tần Phong như đang gào thét thật lớn, “xoảng” một tiếng đấm
vào tấm bình phong, tấm bình phong bị đấm nát, tay Tần Phong cũng chảy
máu.
Hắn trầm giọng hỏi: “Chúng ta còn bao lâu nữa sẽ đến La Mã?”
Tên nhóc người da trắng phía trước trả lời: “Nửa giờ.”
Mặt Tần Phong run sợ, như thể phải đưa ra một quyết định trọng đại, lấy
điện thoại trong túi ra bắt đầu gọi, đột nhiên bị Triệu Vân giữ chặt.
Triệu Vân dừng lại một chút nói: “Đưa tôi.”
Tần Phong lắc đầu không đưa, Triệu Vân cố chấp giữ chặt, khàn giọng nói: “Tôi có cách.”
Tần Phong nhếch môi mỏng đưa điện thoại cho cô.
Tần Phong nhìn Triệu vân gian nan ấn bàn phím điện thoại, đáy mắt một
mảng đỏ tươi, sau đó nghe Triệu Vân nói với đầu bên kia: “Boss, cần trợ
giúp.”
Sau đó nghe thấy giọng một người đàn ông nghiêm túc truyền đến: “Chuyện gì xảy ra?”
Triệu Vân trả lời đơn giản: “Bị tập kích, trúng đạn.”
Giọng nói bên kia thay đổi, giọng người đàn ông bỗng nhiên trở nên rất
lớn, giận dữ nói với Triệu Vân: “Tần Phong đâu? Là ai bị thương?”
Triệu Vân nhắm mắt lại, dừng vài giây, nói: “Hắn, hắn bị thương.”
Đôi mắt Tần Phong đang ôm Triệu Vân nhíu lại.
Thẩm Gia Nhất đột nhiên bật cười, sau khi cười xong liền hỏi: “Triệu Vân, nếu như tôi nói tôi không giúp thì sao?”
Triệu Vân dường như sững sờ, không lường trước Thẩm Gia Nhất lúc này sẽ
nói như vậy, chỉ thấp giọng khẩn cầu: “Boss, xin anh, chỉ lần này
thôi...”
Nhưng chưa chờ Triệu Vân nói hết, chỉ nghe thấy tiếng tút tút ngắt tín hiệu từ đầu bên kia truyền đến.