Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Cũng không biết mấy năm nay Đàm Dật Trì anh đã đi xem mắt bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng qua loa cho xong chuyện, thậm chí chỉ ngồi lại chưa đến mười phút đã đi ngay. Nhưng lần này thì khác, anh cũng không còn nhỏ mà ông nội cũng không thể chờ mãi được, nếu để ông phải ra đi trong tiếc nuối, vậy thì anh sẽ phải tự trách mình cả đời.

Thế nên, anh không còn cách nào khác, cũng không còn bất kì lựa chọn nào khác, đành phải làm theo ý ông, để ông vui lòng, nghiêm túc tìm hiểu đối phương. Dù sao thì, có kết hôn với người phụ nữ nào đi chăng nữa, đối với anh đều không quan trọng, vì từ sáu năm trước anh đã không tin tưởng vào tình yêu nữa rồi.

Tình cảm... là thứ rẻ mạt nhất trên đời này, ai ai cũng có thể lấy nó làm danh nghĩa tiếp cận anh, che đậy đi sự tham lam, tâm cơ của bản thân.

Vậy nên, chỉ cần ông thích người phụ nữ nào, anh cùng cô ta sinh cho Đàm gia một đứa cháu cũng xem như là làm tròn đạo hiếu rồi.

Ngặt nỗi, chuyện này cũng không phải đơn giản, có lẽ phải nhờ sự can thiệp của y tế, vì anh... có một chút chướng ngại về tâm lí.

Suy suy nghĩ nghĩ, Đàm Dật Trì thật sự đã đến buổi xem mắt đó.

Mà nhị tiểu thư Cố gia này cũng thật là xinh đẹp, cô ta mặc chiếc váy màu trắng, thuần khiết trong sạch cứ như bước ra từ trong truyện tranh, từng cử chỉ đến ánh mắt đều sang trọng và dịu dàng đến khó tin. Nhưng mà... lại không thể lọt vào mắt xanh của anh, phàm là thứ gì quá hoàn hảo thì càng có nhiều sơ hở.


Đàm Dật Trì nhếch môi, anh nâng ly rượu vang lên, cảm thấy nhàm chán, không nhịn được mà nói: "Cố tiểu thư, với người đàn ông nào cô cũng sẽ như vậy à?"

"Hả?" Cô ta không hiểu anh đang muốn nói gì, tròn mắt nhìn anh.

"Ý tôi là, cô diễn không cảm thấy mệt sao? Lần trước gặp cô ở Cố gia, phong cách của cô đâu phải như vậy. Chiếc váy màu trắng này... không hợp với cô đâu, cẩn thận làm bẩn đấy." Anh lạnh giọng, liếc nhìn một cái đã nhìn thấu loại người này, cô ta rõ ràng đang cố xây dựng hình tượng một người phụ nữ mà anh thích, trong sạch như đoá liên hoa. Nhưng mà... lại giống với trà xanh hơn, quá giả tạo.

"Đàm Dật Trì, anh là có ý gì đây? Anh là đang nhắc nhở tôi hay đang nói, chính tôi khiến cho chiếc váy này bị bẩn?" Cô ta thập phần tức giận, nhất thời hình tượng dịu dàng cũng bị đổ vỡ. Đúng là thiếu chuyên nghiệp.

"Tiểu thư nghĩ nhiều rồi, tôi sao dám có ý đó. Phải rồi, tôi còn có việc, đi trước đây." Nói xong anh liền đứng dậy, cài lại cúc áo vest, xoay người bỏ đi.

"Đàm Dật Trì, anh... Loại người gì vậy chứ?"

Chiết tiệt thật, rõ ràng anh muốn nghiêm túc tìm hiểu vậy mà lại thành ra như vậy, nếu để ông biết thì anh phải giải thích thế nào đây? Mặc kệ vậy, có lẽ là do anh không phù hợp với yêu đương.

...

Tối hôm đó ở quán mì phải nói là đông khách hơn bình thường rất nhiều, có rất nhiều khác du lịch từ xa đến chỉ để ăn một bát mì. Vậy nên, ông chủ quán chỉ còn cách phá lệ, mở cửa đến khuya.

Cũng vì vậy mà nhân viên trong quán ai cũng bận rộn, chạy tới chạy lui đến mức hai chân rã rời.

Tĩnh Ngữ vốn dĩ còn chưa khỏi bệnh, buổi sáng lại còn đứng dưới nắng để phát tờ rơi, chạy giao hàng trong thời tiết nóng bức, vậy nên bây giờ tay chân cô không còn chút sức lực nào, cảm thấy có chút khó thở.

Cô đứng dựa vào tường, mệt mỏi nhắm mắt ngửa đầu lên trời, khẽ thở dài, cô thật muốn ngủ một giấc cho đến khi tự thức, cô muốn ăn một bữa no nê, cô muốn có được một ngày tự do không cần phải đi làm. Dù sao cô cũng chỉ mới có mười chín tuổi, vẫn là một thiếu nữ mơ mộng, nhưng ước mơ của cô sao lại tầm thường đến vậy, tầm thường đến mức chính bản thân cô cũng cảm thấy nực cười.


"Tĩnh Ngữ, uống ngụm nước đi!" Một người đồng nghiệp đưa cho cô một chai nước suối.

Tĩnh Ngữ cảm thấy hơi lạ, dường như từ trước đến giờ cô và người này chưa từng nói chuyện với nhau, không hiểu tại sao lại ân cần đến vậy.

"Cảm ơn." Nhưng Tĩnh Ngữ là một người đơn giản, cô mỉm cười nhận lấy chai nước, uống một hơi hết nửa chai.

"Vậy tôi đi trước, cô nghỉ ngơi đi, đừng phạm lỗi giống lần trước nữa."

"Ừm, tôi biết rồi."

Sau khi người đồng nghiệp đó rời đi, ông chủ cũng bước đến hỏi han, ông ấy rất quan tâm đến cô, bởi vì ông ấy rất quý mến những người thật thà, hơn nữa cô còn làm việc rất siêng năng, chưa từng lười biếng hay than vãn dù chỉ một lần.

"Cô bị bệnh thì về nghỉ ngơi đi, không cần phải gắng sức." Ông chủ nói.

"Không cần đâu ạ, con khoẻ lắm, ông chủ không cần lo cho con, giờ con đi làm việc ngay đây." Cô sợ ông chủ nghĩ mình đang lười biếng nên có hơi luống cuống.


"Mau về nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc cho khoẻ, tôi sẽ không trừ lương cô đâu."

"Nhưng mà... mọi người vẫn đang làm việc..."

Ông chủ ngắt lời cô: "Con bé này, không sao đâu, quán cũng sắp đóng cửa rồi, tôi cho phép cô về trước, xem ai dám ý kiến. Cô còn nhỏ, vô tư một chút cũng không sao, đừng việc gì cũng đổ hết lên đầu mình."

"Vậy... cảm ơn ông chủ." Cô cúi đầu, khoé mắt cay cay, lâu lắm rồi không có ai quan tâm cô đến vậy.

"Ừm, về đi!" Ông chủ xoa đầu cô, ôn nhu nở nụ cười, ông ấy có cảm giác như cô là một đứa cháu gái ngoan ngoãn của ông ấy.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận