Anh kéo cô vào trong phòng tắm, trực tiếp đẩy cô vào bồn tắm làm cho nước văng tung tóe khắp nơi.
Tĩnh Ngữ bị dòng nước lạnh lẽo nuốt chửng, trí óc mơ màng tửng chừng như mình bị rơi xuống hồ nước sâu, cô giãy dụa, cơ thể dần dần chìm xuống, cổ họng vang lên tiếng vụn vặt.
"Cứu... cứu... tôi, tôi không biết bơi." Giọng cô yếu ớt như thật sự bị nước trong bồn tắm nhấn chìm.
Đàm Dật Trì siết chặt tay, anh không còn cách nào khác mà phải kéo cô gái ngu ngốc này lên: "Cô tỉnh táo một chút đi, đây là bồn tắm!" Anh hét vào mặt cô, tức đến muốn phát điên, anh không biết rốt cuộc Triệu Vân Trác đem cục nợ này đến cho anh là để làm gì.
Tĩnh Ngữ ho sặc sụa, cô ngơ ngác nhìn anh, cơ thể run cầm cập vì lạnh.
"Chú!" Cô cất tiếng gọi anh, giọng dịu dàng mang theo chút ấm ức khiến cho người ta tình nguyện bị mê hoặc.
Nhưng anh là ai chứ? Anh là Đàm Dật Trì, sao có thể để cô dụ hoặc một cách dễ dàng như vậy?
Anh đanh mặt lại, một chút kiên nhẫn cũng không còn, giọng gầm gừ như sói hoang: "Nếu đã tỉnh rồi thì mau cút ra khỏi đây cho tôi!"
Tĩnh Ngữ không nói gì, cô nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh như hai viên ngọc quý, trong trong sạch sạch.
"Đừng dùng đôi mắt đó nhìn tôi, tôi sẽ không mềm lòng đâu." Anh lạnh giọng cảnh cáo cô đừng khờ dại mà vây vào lửa, vì căn bản, anh sẽ không bao giờ để phụ nữ lừa dối thêm một lần nào nữa.
Vậy mà Tĩnh Ngữ lại có vẻ không sợ, cô đã hoàn toàn mất trí, anh vừa dứt lời cô đã đột nhiên tiến gần lại anh, nắm lấy cổ áo choàng tắm của anh, nhón chân, liếm giọt nước đọng trên cổ anh, còn cả gan hôn vào yết hầu đanh nhấp nhô kia.
"Cô đúng là điên rồi!"
Đàm Dật Trì tức giận đẩy cô ra nhưng cô lại không đứng vững, kết quả kéo anh cùng nhau ngã xuống bồn tắm, khiến cả hai đều bị ướt sũng.
Bầu không khí trong phòng tắm càng lúc càng nóng lên làm cho đầu óc của người ta cũng không có cách nào trong sáng nổi.
Đàm Dật Trì vừa nâng mắt đã trúng ánh mắt của cô, tư thế này... cũng khá ngượng ngùng.
Dường như hai má anh hơi đỏ lên, vội vàng quay ngoắt đi, muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng cô gái nhỏ có vẻ can đảm hơn thường ngày, cô chợt nắm lấy tay anh, quỳ gối lên trong bồn tắm, ngước nhìn anh.
Từ trên nhìn xuống, khung cảnh này, dáng vẻ này, lại cộng thêm sự ướt át diễm lệ, thật sự không có cách nào không nghĩ đến điều ấy.
Anh dùng tay bịt miệng, dường như là có phản ứng, ở giữa hai chân có thứ gì đó đang nhô lên.
Mà điều này, ngay chính bản thân anh cũng không thể ngờ đến.
"Chết tiệt! Sao lại vào lúc này?" Anh nghiến răng, hai tay siết chặt.
Thật ra, Đàm Dật Trì có bệnh về tâm lí, chính là "lực bất tòng tâm", lúc bình thường thì không sao nhưng mỗi khi làm chuyện ấy thì trên bảo dưới lại không nghe.
Việc này phải kể đến sáu năm trước, từ khi chia tay bạn gái anh đã mất lòng tin vào phụ nữ, mất lòng tin vào tình yêu, vậy nên mỗi lần làm tình anh đều cảm thấy ghê tởm, chán ghét, không có hứng thú.
Nhưng đàn ông mà lại không thể cứng được thì có còn là đàn ông không? Vậy nên anh cũng đã tìm rất nhiều cách, còn đi tư vấn tâm lí nhưng đều vô dụng. Những người phụ nữ mà Triệu Vân Trác tìm đến đều bị anh đuổi ra ngoài, tính ra cũng đã mấy năm rồi anh không đụng đến phụ nữ.
Cơ mà lần này lại... không ngờ anh lại bị một cô gái mới lớn như cô đánh thức bản năng của một người đàn ông, khiến cho thằng nhỏ của anh ngóc đầu lên đòi xông pha chiến trận.
Mặc dù đây có thể được coi là một tin vui, nhưng cô gái này vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa, anh vốn dĩ không thích loại phụ nữ giống như cô.
Anh gầm giọng, đột nhiên nổi cơn thịnh nộ: "Cút ra ngoài!"
"Chú ơi!" Cô nhỏ giọng, cơ thể vẫn còn rất khó chịu, đầu óc trống rỗng, cô chỉ biết, anh từng cứu cô hai làn, chắc chắn là người tốt, cô tin tưởng anh.
"Tôi bảo cô cút đi!" Không hiểu vì sao anh lại không kiểm soát được cơn giận của bản thân, mạnh bạo hất tay cô khiến cô ngã vào nước một lần nữa, đầu va vào thành bồn tắm.
"Á!"
"Cô..." Giây trước còn hùng hổ, giây sau anh đã lo lắng đỡ cô dậy, cảm thấy hơi có lỗi.
Ngay lúc đó, Tĩnh Ngữ bỗng ôm lấy cổ anh, thì thào bên tay anh: "Chú ghét bỏ tôi, tại sao còn cứu tôi khỏi những kẻ đó chứ?"
Cô thật sự mất trí rồi, còn nhầm rằng Triệu Vân Trác là anh.
"Cô đang nói gì vậy?" Anh cau mày, không hiểu sao trái tim lại khẽ rung lên.
"Có phải... chú rất ghét tôi, đúng không?" Tuy cô thường không quan tâm đến việc người khác nói gì về mình nhưng thật ra cô luôn để những điều đó trong lòng, bị những điều đó làm tổn thương.
"Cô nghĩ sao?" Anh không đẩy cô ra nhưng trong giọng nói lại thể hiện rõ sự lạnh nhạt.
"Vậy... tôi phải làm gì thì chú mới không ghét tôi?" Tĩnh Ngữ như một đứa trẻ sợ bị người khác ghét, ánh mắt nhìn anh vô cùng khẩn thiết.
Đàm Dật Trì đờ người ra một lúc, tâm trí không thể nào rời khỏi đôi mắt lẫn bờ môi cô, cứ như bị thôi miên.
"Chết tiệt! Cô muốn giả vờ đáng thương để câu dẫn tôi?"
"Hả?"
Cô gái ngốc nghếch còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị anh gặm lấy cánh môi anh đào của mình mà ngấu nghiến.
Anh từng bước từng bước tiến sâu vào bên trong khoang miệng cô, cắn lấy đầu lưỡi cô.
Tĩnh Ngữ căng thẳng siết chặt hai tay, hai mắt mở to, cơ thể như bị đông cứng, vì là nụ hôn đầu, cô thật sự không biết phải nên làm gì.
"Nhắm mắt lại, tập trung vào tôi!"
Giọng nói của anh trầm ấp đến mức nghẹt thở, Tĩnh Ngữ cứ vậy mà làm theo lời anh, hai mắt nhắm lại, bờ môi khép khờ, chậm rãi bị anh dẫn dắt, chậm rãi bị anh chiếm đoạt không chút phòng bị.