Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Trên đường trở về biệt thự, Đàm Dật Trì đã suy nghĩ đến một chuyện, anh không hiểu, rốt cuộc là do bệnh về tâm lí của anh đã khỏi hay là vì nguyên nhân nào khác mà lại khiến anh có thể phát sinh ham muốn với cô nhóc đó. Liệu có phải anh đã hoàn toàn bình phục rồi không?

“Không lí nào mà mình chỉ có phản ứng với mỗi cô nhóc đó được, nhưng chuyện này cũng thật trùng hợp, cô ta vừa xuất hiện thì bệnh của mình liền khỏi.” Trong lòng anh đầy nghi hoặc, vì vậy anh nhất định phải kiểm chứng xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Sau một lúc chần chừ, trở về biệt thự, cuối cùng anh vẫn gọi điện cho Triệu Vân Trác.

“Tìm một cô gái đến đây cho tôi.” Anh lạnh giọng, thật sự không nghe ra biểu cảm của anh lúc nào là gì.

Triệu Vân Trác có chút không tin vào những gì mình nghe thấy, sáu năm nay, đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi điện đến cho anh ta, nhờ anh ta tìm một cô gái, không lẽ mặt trời mọc đằng tây rồi?

Triệu Vân Trác hắng giọng rồi mới nói: “Khụ… chuyện này… cậu đang nghiêm túc đấy à?”

“Đừng nói nhảm, nhanh một chút!” Đàm Dật Trì hừ lạnh rồi tàn nhẫn tắt ngang, không cho Triệu Vân Trác có quyền tò mò.


Bên phía Triệu Vân Trác: “Gì vậy chứ? Không lẽ cậu ấy thật sự khỏi bệnh rồi? Ha ha ha, lại còn nôn nóng đến vậy, đúng là tinh lực dồi dào, chắc phải lăn lộn trên giường bảy ngày bảy đêm mới có thể thoả mãn được cậu ấy.”

Đàm Dật Trì ngả lưng trên ghế sofa, không hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy căng thẳng, cũng đâu phải là chưa từng làm những chuyện như vậy.

“Chậc!” Anh tặc lưỡi, sau đó đi tìm một chai rượu vang, uống một hơi cạn hết một ly.

Mười lắm phút sau, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, anh nhìn camera, chần chừ một chút rồi dùng điều khiển mở cửa cổng cho người phụ nữ kia vào.

“Cộc! Cộc! Cộc!”

Tiếng giày cao gót vang lên bên tai như tiếng đồng hồ tích tắc, vô cùng chuẩn khớp, xem ra là một nàng người mẫu nào đó.

Đàm Dật Trì ngồi trên sofa, chóng cầm chờ đợi người nọ xuất hiện, trong ánh đèn mờ, cảm giác này càng khiến người ta thêm phấn khích.

“Anh Đàm, không ngủ được sao?” Cô ta bước đến trước mặt anh, giọng nhẹ nhàng như hương hoa, chỉ là hoa này cũng gắt mùi quá rồi, có chút khó ngửi.

Đàm Dật Trì thoáng nhìn cô ta, dáng người thon gọn, đôi chân thướt tha, đã vậy cô ta còn mặc một chiếc váy bó sát gợi cảm, tôn lên đường cong quyến rũ, quả thật rất biết sở thích của đàn ông.

Nhưng anh lại không mấy để ý lắm, tắt đèn rồi thì không phải Thị Nở cũng sẽ thành mỹ nữ sao? Có gì khác biệt đâu chứ?

Mà nếu nói vậy cũng không đúng nhỉ? Dù sao cũng phải xinh đẹp, đâu thể vì đói quá mà thứ gì cũng có thể ăn, như vậy sẽ bị đau bụng mất.

“Cô còn đừng đó làm gì? Muốn tôi chỉ cô cách làm tình à?” Anh nhướng mày nhìn cô ta, lời lẽ thốt ra thật thô tục, rõ ràng là không như một người đàn ông với một người phụ nữ.


Cô ta gượng cười, da mặt dày mà cũng bị là anh làm cho ngượng ngùng: “Anh Đàm, có cần phải gấp gáp đến vậy không? Chẳng tình thú gì hết á.”

Cô ta bước đến ngồi lên đùi anh, choàng tay lên cổ anh, chậm rãi ghé bên tai anh, phả hơi nóng hổi.

Cô ta đã ra sức câu dẫn như vậy mà anh lại không có chút phản ứng nào, ngược lại còn cảm thấy khó chịu vì mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta mà khịt mũi.

Anh vốn dĩ là một người dễ cáu giận, đã vậy còn nhạy bén với mùi hương, mỗi lần ngửi thấy mùi nước hoa nồng nàn là anh lại cảm thấy nhức đầu, sau đó là nổi nóng, tức giận vô cớ.

Đàm Dật Trì đẩy cô ra, trong bóng tối, đôi mắt của anh như có ánh sáng xanh, cực kì đáng sợ: “Đủ rồi đấy, bớt làm những chuyện vô bổ đi.”

Cô ta cho rằng anh đang nôn nóng, khoé môi cong lên, cô ta vén mái tóc sang một bên rồi quỳ xuống trước mặt anh, nâng mắt nhìn anh đầy mê hoặc, bàn tay thon dài mân mê trên đùi anh: “Anh Đàm à, đừng nhìn người ta chầm chầm như vậy, người ta sẽ ngại đó.”

Anh hừ lạnh, nâng cằm cô ta lên: “Cô cũng biết ngại à?”

Cô ta mỉm cười, điêu luyện liếm mút ngón tay anh như đang liếm mút thứ ở giữa hai chân anh, ánh mắt gợi tình khiến người ta không thể nào trong sáng nổi.


Nhưng thật kì lạ, anh vậy mà… lại không có chút phản ứng nào, rõ ràng hôm qua chỉ cần nhìn thấy Tĩnh Ngữ quỳ trước mặt anh thì anh đã cứng, cơ mà lần này, anh có muốn cũng không thể, chỉ cảm thấy… bẩn, thật sự vô cùng bẩn.

Đàm Dật Trì không tiếp tục kiên nhẫn được nữa, anh hất cô ta ngã xuống sàn, dứt khoát đứng dậy bỏ lên lầu: “Cút đi! Nhìn cô là tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi.”

Cô người mẫu ấy ngơ ngác, cô ta vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: “Buồn nôn? Tôi sao? Anh bị mù à? Tôi xinh đẹp thế này cơ mà. Đúng là đồ điên!”

Sau khi trở về phòng, anh liền bước vào phòng tắm, anh muốn rửa sạch đi mùi hương khó chịu của cô ta, rửa đi cảm giác bực bội ở trong lòng.

Nhưng, anh dường như lại không thể bình tĩnh được, vừa nhắm mắt lại, hình ảnh trần trụi của Tĩnh Ngữ lại hiện ra trước mặt anh, ngay cả giọng rên rỉ vụn vặt đó anh cũng nhớ rất rõ, tất cả những thứ đó đều không ngừng kích thích anh, khiến cơ thể anh nóng bừng.

Đàm Dật Trì thở gấp, anh tắt đi vòi nước, vừa mở mắt ra đã phát hiện thứ ở bên dưới đã cứng, nó còn đang không ngừng run rẩy, bí bách muốn tìm cái lỗ để xuất ra.

“Huh! Lưu Tĩnh Ngữ! Chiết tiệt! Cái đồ phiền phức này!” Anh vừa gọi tên cô vừa nhớ lại những khoảnh khắc hưng phấn đêm qua vừa liên tục “quay tay” không ngừng, anh cảm thấy bản thân mình đúng thật là điên rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận