Trước mắt Tĩnh Ngữ trở nên mờ ảo, cô vội vàng lau đi nước mắt khi nó vẫn còn chưa rơi ra ngoài, sau đó bò trên sàn, nhặt từng tờ tiền, khoé môi hơi cong lên. Cô thật sự vui đến vậy?
Bọn người đó lại cười phá lên không ngừng, có kẻ cao hứng còn phun hạt nho vào người cô, rõ ràng họ xem cô còn không bằng cả một con vật.
Nhưng cô lại không quan tâm, cô mặc kệ sự ồn ào xung quanh, tự nhủ với bản thân, tất cả rồi cũng sẽ qua thôi, không sao đâu, mạnh mé lên Lưu Tĩnh Ngữ.
Cô thật sự đã nhặt hết số tiền đấy lên, đến tờ tiền cuối cùng, cô định vươn tay ra lấy thì có một người đàn ông đã đạp lên nó, anh ta mang giày da bóng loáng, trên người là mùi hương thoang thoảng của gỗ đàn hương dường như cô đã từng ngửi được ở đâu đó.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt sắc bén của anh ta khiến cô cảm thấy có chút chột dạ, vội vàng cúi đầu, giọng mềm mỏng: "Chú làm ơn, nhấc chân lên có được không?"
Nghe cô gọi mình bằng chú, anh ta cong khoé môi, dùng mũi giày nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp: "Lần trước khi tôi nhìn thấy cô, cô còn vội vàng bỏ chạy không cho kẻ khác chạm vào mình, bây giờ lại thấp hèn ở đây nhặt từng tờ tiền. Giả vờ thanh cao như vậy, có mệt không?"
Trong không khí ồn ào, giọng trầm của anh ta như xé toạc bầu không khí, từng câu từ chữ cô đều nghe rất rõ ràng.
Tĩnh Ngữ mím môi, cô vội né tránh anh ta, sau đó nhặt tờ tiền cuối cùng lên: "Tôi đi trước!"
Cô loạng choạng rời khỏi như đang chạy trốn, có vẻ như lời nói của anh thật sự là một con dao nhọn đâm vào lòng tự trọng của cô.
"Ể! Sao lại đi vội như vậy? Tôi vốn còn muốn trêu đùa cô ta thêm nữa mà." Một tên phụng phịu nói, hắn cảm thấy như vậy là chưa đủ thoả mãn.
Người đàn ông mang theo mùi đàn hương kia chậm rãi nâng ly rượu lên thưởng thức, ánh mắt bất chợt hướng về phía cánh cửa, trong lòng không khỏi ghê tởm.
"Đàm Dật Trì, cậu nhìn gì đấy? Người cũng đã đi mất rồi, không lẽ cô nhắm trúng cô ta? Có cần tôi kêu người đem cô ta đến cho cậu không?" Một tên bỡn cợt nói.
Anh ta cau mày: "Thần kinh cậu có vấn đề à? Cậu nghĩ cô ta có điểm gì thu hút tôi?"
"Cũng phải nhỉ? Minh tinh, người mẫu còn không thể lọt vào mắt xanh của cậu, một cô nhóc tầm thường như cô ta sao có thể chứ? Ha ha ha!"
"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, từ khi cậu bị nhỏ kia chơi đùa tình cảm, còn ôm tiền của cậu bỏ trốn theo thằng đàn ông khác, hình như tôi chưa từng thấy cậu gần nữ sắc nhỉ? Không sao đó chứ? Tinh binh ứ động lâu ngày không xuất ra được là không ổn đâu. Ha ha ha! Hay để tôi giúp cậu tìm vài em điện nước đầy đủ để cậu tự chọn?"
Đàm Dật Trì bực bội mắng: "Câm miệng chó của cậu lại!"
...
Sau khi rời khỏi phòng số 04 đó Lưu Tĩnh Ngữ đã vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nôn đến mức muốn nôn cả ruột ra ngoài. Nhưng có vẻ như không dễ chịu hơn chút nào, ngược lại cơ thể cô càng lúc càng không ổn, chưa ăn gì mà đã uống nhiều rượu như vậy khiến dạ dày cô vô cùng khó chịu, không những vậy mà cô còn cảm thấy ngứa ngáy, khó thở, cơ thể nóng bừng, không thể đi nổi.
Tĩnh Ngữ hất nước lên mặt để cho bản thân tỉnh táo hơn, chỉ là nó không hề có tác dụng, xung quanh cô như bị rút cạn không khí, cô cảm thấy vô cùng khó thở, có cảm giác như là sắp chết vậy.
Trước mắt cô càng lúc càng tối sầm lại, hoa mắt, chóng mặt, cô phải lần mò theo bức tường mới có thể đi vững.
Chợt, phía trước xuất hiện một người đàn ông say xỉn, Tĩnh Ngữ không dám nhìn hắn, bước chân nhanh hơn vì bất an.
Không ngờ, hắn vậy mà lại thật sự chặn đường cô, cô đi sang bên kia muốn tránh hắn nhưng hắn vẫn chặn ở trước mặt cô.
"Có thể cho tôi qua không?" Cô nhỏ giọng, ánh mắt né tránh.
Hắn ta không thèm để ý đến lời cô nói, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm vào chiếc áo trắng bị ướt của cô như muốn nhìn xuyên qua lớp áo, vô cùng biến thái.
Tĩnh Ngữ sợ hãi nắm chặt cổ áo, vội vàng muốn bỏ chạy nhưng hắn lại nắm lấy cổ tay cô: "Đi đâu vậy? Cho anh đi cùng với được không?"