Không Thể Chạm Đến - Thúy Vy

Ở một nhà hàng sang trọng, nơi chỉ dành cho những người có địa vị lui đến, một bữa ăn đã có thể nuôi sống cả một gia đình ba người no đủ trong một năm.

Nói vậy thì có lẽ là hơi quá nhưng điều này hoàn toàn là thật, thế nên, người có thể xuất hiện ở nơi này chắc chắn không phải là người tầm thường, nếu không cũng là dựa hơi người khác mới có thể bước chân vào đây.

Hôm nay, Đàm Dật Trì và Triệu Vân Trác đều có mặt ở nơi này, họ đại diện cho Đàm gia và Triệu gia đến đây để bàn chuyện làm ăn cùng mấy ông lớn trong phòng đặt trước.

Chỉ là những người này cũng không dễ nói chuyện, chuyên đi làm khó người khác, nói được dâm ba câu lại phải uống mấy ly rượu, cứ vòng vo tam quốc, không chịu hợp tác. Nhưng mà không uống thì lại bị coi là không nể mắt, cuối cùng uống đến hoa mắt chóng mặt cũng chưa nói được chuyện chính.

Triệu Vân Trác tửu lượng khá tốt nhưng cứ uống như vậy thì thật sự chịu không nổi, anh ấy tìm cớ đi vệ sinh ra ngoài hít thở không khí.

Anh ta đi xuống tầng dưới, tầng phục vụ khách thường, còn tầng trên là phòng riêng cho khách VIP, anh ta định gọi một ly nước cam uống để giải rượu, nhưng lại vô tình nhìn thấy Thiên Kỳ.


Cô ấy đến cùng một người đàn ông trung niên, trông khoảng tầm trên bốn mươi tuổi, nhưng nhìn còn già hơn cả ba của Triệu Vân Trác, còn bị hói nữa.

Triệu Vân Trác nheo mắt, không hiểu sao mà Thiên Kỳ lại quen biết được người này, còn cùng hắn ta đi ăn tối ở nơi sang trọng như thế này.

Nếu là những cô gái khác, anh ta nhất định sẽ nghĩ rằng cô ấy đang muốn đeo bám theo người đàn ông giàu có này để moi tiền, nhưng vì đây là Thiên Kỳ, anh ta không dám nghĩ cũng không dám tin. Không lẽ trải qua bao nhiêu chuyện như vậy mà cô ấy vẫn chưa rút ra được bài học cho mình sao?

Người đàn ông trung niên kia đột nhiên nắm lấy tay cô ấy, cô ấy liền rút tay lại, sợ hãi siết chặt lấy váy, không dám ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Nói thật, Thiên Kỳ cũng không muốn đến đây, nếu không phải bị ép buộc thì cô ấy cũng sẽ không đi xem mắt.

Người đàn ông trung niên này là do dì cô ấy mai mối, ông ta từng có ba đời vợ, có hai người con trai, là một thương nhân khá có tiếng tăm, còn mở được nhiều chi nhánh trong nước. Nói sao nhỉ? Nếu như cô ấy chấp nhận kết hôn cùng ông ta, thì cô chính là đời vợ thứ tư của ông ta, còn phải làm mẹ kế của hai đứa con của ông ta.

Vậy nên Thiên Kỳ sao có thể đồng ý được, chỉ là ba mẹ cô không lên tiếng phản đối mà cô cũng không tiện từ chối, dù sao dì cô ấy cũng chỉ có ý tốt, muốn cô ấy được gả cho một người giàu có.

Nhưng mà, đây thật sự là điều cô ấy muốn sao? Ai nói rằng có nhiều tiền thì sẽ có cuộc sống tốt? Cô ấy từng chịu nhiều đau đớn từ người chồng cũ, đương nhiên sẽ không muốn giam cầm mình vào địa ngục hôn nhân nữa, cô ấy chỉ muốn làm tốt ở hiện tại, làm một người bình thường nhưng mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, chứ không phải bán mình cho kẻ giàu có làm một cái máy sinh đẻ.

“Ông Khương, tôi đến đây chỉ để nói, tôi sẽ không đồng ý kết hôn với ông, tôi cảm thấy tôi không phù hợp làm vợ ông. Ông rất tôi nhưng tôi lại rất tiếc, là tôi không xứng với ông.” Thiên Kỳ ngẩng cao đầu, trịnh trọng nói với ông Khương đó, hai tay siết chặt vào váy, cố giữ sự bình tĩnh.


“Cô nói vậy là sao hả? Cô tưởng cô vẫn còn là gái mười tám sao? Đã có một đời công rồi mà còn giữ giá gì nữa chứ? Cô nên biết điều một chút thì hơn. Chỉ cần cô kết hôn với tôi thì cô sẽ không cần đi làm, không cần lo nghĩ đến tiền bạc, ba mẹ của cô, tôi cũng sẽ chu cấp cho họ hằng tháng, như vậy mà cô vẫn chưa hài lòng?” Trong đôi mắt ông ta hiện lên thập phần tức giận, dần mất đi sự kiên nhẫn ban đầu.

“Tiền bạc quan trọng đến vậy sao?” Thiên Kỳ trầm mặc, cô ấy đã từng vì tiền mà gây ra sai lầm, đối với cô ấy, tiền là thứ rẻ mạt nhất trên đời này.

“Gì hả?” Ông Khương cau mày, sắc mặt dần trở nên khó coi.

“Ba mẹ tôi, tôi có thể tự lo được, tôi không cần sự bố thí của ông. Tạm biệt!” Thiên Kỳ dứt khoát đứng dậy, cầm chiếc túi xách xoay người bỏ đi.

“Đứng lại!” Trong giọng nói ông ta có sự thịnh nộ, ông ta đứng dậy nắm chặt lấy cánh tay cô ấy.

Ngay lúc đó, Triệu Vân Trác đột nhiên xuất hiện đẩy ông ta ra, kéo Thiên Kỳ vào lòng mình, anh ta nhỏ giọng, ấm áp thì thào bên tai cô ấy: “Đừng sợ!”


“Triệu tổng? Anh cũng ở đây sao? Anh và cô ta…” Ông ta không ngờ lại gặp được một nhân vật lớn, lập tức cúi đầu cong lưng nhỏ một con chó.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi, sao hả? Ông Khương đây cũng muốn?” Triệu Vân Trác lạnh giọng đe doạ, đôi mắt như có ánh xanh ghê rợn.

“Không, không, đương nhiên là không rồi. Người của Triệu tổng, sao tôi dám chứ.” Cô ta gượng cười, có chút gì đó không cam tâm đọng lại ở đáy mắt.

“Chúng ta đi thôi.” Triệu Vân Trác nhẹ giọng, công khai phân biệt đối xử.

Thiên Kỳ không nói lời nào, cô ấy gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn để cho Triệu Vân Trác bảo vệ trong lòng. Dù sao thì, một mình cô ấy cũng không chống lại nổi ông Khương kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận