Buổi chiều hôm đó trời đột nhiên đổ mưa to, mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ ảo, chỉ còn nghe thấy tiếng xào xào của mưa rơi.
Tĩnh Ngữ bị dính mưa, cô ra sức chạy tìm chỗ trú, đột nhiên trên đỉnh đầu lại không còn nước rơi xuống nữa, bên tai có tiếng lộp bộp.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, vô tình chạm vào ánh mắt người kia: “Âu Dương Chấn? Không phải anh đang ở siêu thị sao?”
Âu Dương Chấn nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc dính bết trên gương mặt cô sau đó đưa chiếc ô cho cô cầm, còn bản thân thì cởi chiếc áo khoác ngoài ra khoác lên cho cô.
“Em vừa đi được một lúc thì mưa to, anh nghỉ em chưa đi xa nên đuổi theo, nhưng mà không ngờ em lại chạy nhanh đến vậy. Nhưng cũng may, trong biển người anh vẫn có thể tìm thấy em.” Anh ấy mỉm cười: “Em thấy anh có hay không?”
Dưới cơn mưa như trút nước, chàng trai ấy nở một nụ cười toả nắng, trong lòng Tĩnh Ngữ chợt cảm thấy ấm áp, bất giác cong khoé môi.
“Đừng để bị ướt, sẽ cảm đấy. Chúng ta tìm chỗ trú mưa đi.” Âu Dương Chấn nói.
Tĩnh Ngữ nhanh chóng thu lại ánh mắt thiếu nữ của mình, e thẹn gật đầu.
Được đi chung ô dưới mưa cùng người mình thích, đó thật sự là một điều rất lãng mạn, mà lúc này, trái tim cô gái nhỏ đang đập rất nhanh, xém chút nữa thì đã thích anh chàng này mất rồi.
Tại vì… cô không nên thích người mà mình không nên thích, còn thỉnh thoảng mơ mộng một chút thì lại không sao.
Âu Dương Chấn là một chàng trai tài giỏi, có học vấn, còn xuất thán từ gia đình gia giáo, đã vậy anh ấy còn là con một trong gia đình, từ nhỏ đã là niềm hi vọng của ba mẹ, được ba mẹ nuông chiều.
Còn Lưu Tĩnh Ngữ cô, xuất thần bần hàn, là một cô gái nhà quê, ba mẹ mất sớm, bên cạnh còn có em gái phải lo lắng. Vậy nên cô không thể là người kéo chân sau, khiến Âu Dương Chấn phải cùng mình gánh vác. Hơn nữa, cô cũng không thể ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ đến bản thân mà không nghĩ đến em gái. Nói đi nói lại, cô vẫn không thể như bao cô gái khác, chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương tình trường.
Sự rung động nhất thời này, cũng chỉ là nhất thời, vã lại, Âu Dương Chấn sao có thể thích một cô gái tầm thường như cô?
Tĩnh Ngữ và Âu Dương Chấn cùng nhau trú mưa ở trạm xe buýt, nhưng mà ở đây cũng có rất nhiều người như họ, vậy nên có chút chật chội.
Âu Dương Chấn không nghĩ nhiều, anh ấy nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Tĩnh Ngữ, ôn tồn khẽ nói bên tai cô: “Ở đây đông người, đứng gần anh một chút.”
Cô gái nhỏ với hai má ửng hồng cúi đầu trốn tránh ánh mắt của anh, cô cảm thấy cho dù anh ấy có làm gì cũng sẽ thu hút người khác, khiến cô không có cách nào cưỡng lại sự dịu dàng và ấm áp này.
Ở phía trước, có một chiếc xe lao đến với tốc độ ánh sáng, Âu Dương Chấn trông thấy liền xoay lưng lại, nhốt cô trong lòng mình.
Chiếc xe đó vừa chạy ngang qua, nước đã bắn lên tung toé, khiến nhiều người đều bị ướt, còn dính cả cát đất, rất bẩn. Nhưng chỉ có Tĩnh Ngữ là không bị gì, vì đã có Âu Dương Chấn bảo vệ cho cô.
“Anh… anh bị ướt rồi, sẽ bị bệnh đấy!” Tĩnh Ngữ bị hành động của anh ấy làm cho rung động, trong đôi mắt hiện lên sự lúng túng.
“Anh không sao, anh đâu có yếu ớt đến vậy. Ngược lại là em, có bị bắn nước lên người không?” Người đông chen chúc, xô đẩy, để cho chắc chắn, Âu Dương Chấn ôm lấy cô ở trong lòng, dùng thân mình bảo vệ cho cô, người ngoài nhìn vào, cứ tưởng họ là một cặp đôi đang yêu nhau, vô cùng thân mật.
Tĩnh Ngữ lén nâng mắt lên nhìn anh ấy, phát hiện ra anh ấy cũng đang nhìn mình, cô nhanh chóng rụt rè cúi đầu xuống như đang trốn tránh điều gì đó.
Chính là có một số người, sợ người khác sẽ nhìn ra suy nghĩ trong lòng mình, mà cô lại là một trong số đó.
Âu Dương Chấn nhìn cô bằng đôi mắt ôn nhu, ôm cô gái nhỏ trong lòng, không hiểu sao trái tim cứ loạn nhịp, xao xuyến không thôi.
Giây phút đó, Âu Dương Chấn chợt hiểu ra, thế nào là thích một người, thế nào là trong lòng nở hoa.