Triệu Vân Trác đưa Thiên Kỳ đến một khách sạn gần đó, đến cuối cùng lí trí vẫn không thể đánh bại được con ác ma ở trong cơ thể một người đàn ông.
Triệu Vân Trác đẩy cô ấy xuống chiếc giường rộng, gấp gấp cởi bỏ chiếc áo vest và chiếc áo sơ mi vướng víu, cúi xuống ôm lấy cơ thể cô ấy, hôn lên bờ môi màu hồng đào sớm đã bị anh ta ăn mất lớp son.
“Thiên Kỳ, anh thực không muốn lợi dụng em lúc say, nhưng phải làm sao đây, em đáng yêu đến mức anh không thể nào cưỡng lại. Tha thứ cho anh lần này có được không?” Triệu Vân Trác liếm nhẹ vào vành tai cô ấy, thỏ thẻ những lời dụ ngọt.
Nếu là những người phụ nữ khác, có lẽ sẽ không dễ dàng bị rù quến như vậy, nhưng cô ấy là Thiên Kỳ, một người phụ nữ thiếu thốn sự yêu thương và đồng cảm. Vậy nên chỉ bằng một lời nói của Triệu Vân Trác, cô ấy đã rung động, thật sự rung động.
Cơn say làm cho đầu óc cô ấy trở nên mụ mị, gò má ửng đỏ, cho dù Triệu Vân Trác nói gì làm gì cô ấy cũng nghe theo.
Đôi mắt Thiên Kỳ cong cong, bờ môi mỏng khép hờ, có lẽ ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết được bản thân quyến rũ đến mức nào và thu hút Triệu Vân Trác ra sao.
“Anh đẹp thật!” Thiên Kỳ dùng ngón trỏ khẽ chạm vào bắp tay rắn rỏi của anh ta, đôi môi cong lên một cách ngờ nghệch.
Triệu Vân Trác nhếch môi, anh ta thầm nghĩ, có lẽ Thiên Kỳ thật sự say rồi, chỉ có khi say cô ấy mới không để ý nhiều thứ như vậy, còn có thể nói ra những lời này. Quả thật vô cùng dễ thương, thật khiến người ta muốn bắt nạt.
“Có thích không?” Triệu Vân Trác hỏi.
Thiên Kỳ gật đầu.
Nhận được câu trả lời, anh ta liền nắm lấy bàn tay cô đặt ở múi bụng của mình, đắc ý nhướng mày nhìn cô ấy: “Vậy thì sờ nhiều một chút.”
“Cứng thật!” Cô ấy cười ngu ngơ, cảm giác không giống một người phụ nữ đã ba mươi mốt tuổi.
“Còn một chỗ cũng đã cứng từ lâu rồi, em có muốn sờ thử không?” Triệu Vân Trác cong khoé môi lên một cách gian xảo, đôi mất biến thái cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
“Chỗ nào?” Thiên Kỳ nhất thời không nghĩ ra được, lỡ miệng hỏi.
Khi cô ấy dứt câu thì mới phát giác ra có điều gì đó không đúng những đã muộn, Triệu Vân Trác nắm lấy bàn tay thon dài của cô đặt chỗ đang nhô lên ở đũng quần, đồng thời cúi người xuống khoá chặt đôi môi mềm mại của cô ấy.
Triệu Vân Trác không nhịn được nữa, anh ta đưa tay ra sau lưng cô, kéo khoá váy xuống, vứt bỏ chiếc váy của cô ấy xuống sàn.
Trong cơn mê man, Thiên Kỳ không nhận ra điều gì bất thường, đến một lúc sau cô ấy mới tỉnh táo đẩy Triệu Vân Trác ra, dùng chăn che kín cơ thể, đôi mắt hiện lên sự hoảng sợ.
Triệu Vân Trác bị hành động của Thiên Kỳ làm cho bất ngờ, nhất thời bất động.
“Anh… anh đừng nhìn.” Giọng cô ấy run run, như đang che giấu điều gì đó.
“Đừng, xấu lắm! Anh sẽ bị doạ sợ đấy!” Cô ấy lùi về phía sau, ra sức trốn tránh của Triệu Vân Trác đang chăm chăm nhìn mình.
Nhưng Triệu Vân Trác lại không hề để tâm đến những lời mà cô ấy nói, anh ta tiến về phía cô, trán chạm trán, lời nói nhỏ nhẹ an ủi đối phương: “Không cần sợ, anh không để ý đâu. Nghe lời anh, được không?”
Triệu Vân Trác chậm rãi mở tấm chăn ra, bàn tay dịu dàng chạm qua từng nơi trên da thịt cô ấy, từ bả vai, cánh tay đến eo một cách nâng niu.
Nhưng khi Triệu Vân Trác chạm vào tấm lưng sần sùi của cô ấy, anh ta đã phải giật mình.
Trên lưng Thiên Kỳ có một vết sẹo rất lớn và ghê sợ, đó là do bị bỏng mà ra.
Bờ vai cô ấy run run, cúi đầu trốn tránh ánh mắt thương xót của Triệu Vân Trác, cô ấy biết vết sẹo đó nhìn rất tởm, thậm chí khi mẹ cô ấy nhìn thấy còn không thể kiềm chế được mà hét lên.
“Xấu lắm phải không?” Giọng cô ấy nghèn nghẹn, trên môi nở một nụ cười trào phúng.
Triệu Vân Trác không cầm lòng được, anh ta bì tức giận mà cắn lên bờ môi cô, mày nhíu chặt: “Nói gì vậy chứ? Anh thấy không xấu chút nào. Anh chỉ tức giận vì có kẻ đã dám làm đau em, anh nhất định sẽ giết hắn.”
Thiên Kỳ có chút không tin vào những gì mà mình nghe thấy, đôi mắt đỏ hoe ngước nhìn Triệu Vân Trác, trái tim dần trở nên loạn nhịp.
“Giết người sẽ phải đền mạng.” Cô ấy nhỏ giọng, mặc dù trong lòng cảm thấy vui sướng nhưng cô ấy lại không muốn Triệu Vân Trác vì mình mà làm những chuyện hại người hại mình.
“Anh không quan tâm, anh nhất định sẽ…”
Thiên Kỳ ngắt lời anh ra bằng một nụ hôn ngọt ngào còn chủ động nhào vào lòng anh ta: “Đừng nói những lời ngu ngốc!”
Triệu Vân Trác cắn chặt quai hàm, cơ thể lành lạnh của cô ấy dính sát vào cơ thể anh ta khiến đầu óc anh ta không thể nghĩ đến chuyện gì khác ngoài chuyện “tiến sâu” vào cơ thể cô ấy.
Triệu Vân Trác không nhịn được nữa,cơ thể anh ta nóng bừng, thứ ở bên trong quần cũng đã cứng đến độ phát đau.
Anh ta đè Thiên Kỳ xuống giường, thú tính bộc phát mà kéo áo ngực của cô ấy xuống, cắn vào bầu ngực căng tròn.
“Thiên Kỳ, đêm nay em không trốn được đâu, anh sẽ khiến cho em khóc trong sung sướng.”
Mười ngón tay của Triệu Vân Trác đan chặt lấy mười ngón tay của Thiên Kỳ, cùng nhau làm chuyện ám muội. Dù cho thời gian chóng trôi qua, trời cũng đã gần về sáng, vậy mà bên trong căn phòng ấy lại không ngừng vang lên tiếng thở dốc của người phụ nữ và đàn ông, hết tư thế này đến tư thế khác cũng không muốn dừng lại.