Tĩnh Ngữ không dám bỏ đứa bé cũng không có ý định nói cho Đàm Dật Trì biết, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, phải rời khỏi thành phố này càng sớm càng tốt.
Ngồi trong quán lẩu lần trước mà Âu Dương Chấn mời cô ăn, nhìn nồi lẩu sôi sùng sục vậy mà cảm giác lại vô cùng lạnh lẽo. Cô vẻ đây là một bữa ăn từ biệt cũng là lần cuối cô được gặp Âu Dương Chấn, có chút không nỡ.
Khi Âu Dương Chấn đến, mặc dù trong quán lẩu rất đông khách nhưng người mà anh ấy nhìn thấy đầu tiên chính là Tĩnh Ngữ. Vũng không biết từ khi nào, anh ấy lại cảm thấy rằng, cô thật sự rất quan trọng với anh ấy, cho dù cô có trốn trong đám người anh ấy cũng sẽ tìm ra cô một cách dễ dàng.
Nhưng anh ấy lại không biết rằng, nụ hoa vừa chớm nở đã phải bị ngắt bỏ, bởi vì thời gian không đúng, vốn dĩ ngay từ đầu đã không cần gieo rắc hi vọng.
Âu Dương Chấn bước đến, trên môi mang theo một nụ cười trìu mến, có vê như dạo gần đây anh ấy rất thích cười, đặc biệt là khi ở cùng cô: “Hôm nay em mời anh ăn lẩu có phải là trời sắp đổ mưa to rồi không? Anh nhớ bình thường em là người keo kiệt lắm không phải sao, đến bản thân cũng ngược đãi.”
“Em chỉ là muốn mời anh một bữa, sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa.” Tĩnh Ngữ cúi đầu, đôi môi cong lên nhưng khoé mắt lại ửng đỏ, cũng không biết tối qua đã khó nhiều đến cỡ nào.
“Cái gì mà không có cơ hội? Em đang nói gì vậy?” Âu Dương Chấn không hiểu cô đang muốn nó gì, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.
Tĩnh Ngữ cười trừ: “Thôi vậy, chúng ta ăn đi, chuyện khác cứ để sau hẳn tính. Hơn nữa, cũng không nên phá hỏng bầu không khí, sẽ khiến cả hai đều mất vui.”
Cô giả bờ như không có chuyện gì, còn vui vẻ mỉm cười. Nhưng Âu Dương Chấn không phải là một kẻ ngốc, khi cô vừa nâng đũa lên thì anh ấy đã cầm chặt lấy tay cô, không cho cô động đậy: “Em nói rõ đi, anh muốn nghe ngay bây giờ.”
Thái độ của Âu Dương Chấn vô cùng kiên định khiến trong lòng Tĩnh Ngữ cảm thấy bất lực. Cô hạ đũa xuống, đôi mắt né tránh, một lần cũng không dám nhìn thẳng vào Âu Dương Chấn.
Thật ra ngay từ ngày mưa ở trạm xe buýt cô đã có chút rung cảm với chàng trai này, thậm chí còn nhiều hơn một chút. Nhưng cô đã nhanh chóng dập tất đi suy nghĩ đó vì cô cảm thấy bản thân mình không xứng. Còn hiện tại, cô đã hoàn toàn hết hi vọng, thậm chí còn cảm thấy hổ thẹn, áy náy, vì người như cô, đáng lẽ không nên xuất hiện trong cuộc sống của anh ấy, còn để anh ấy tốn công lo lắng, chăm sóc cho mình bấy lâu nay. Cho dù chỉ là bạn đi chăng nữa, cô cũng không nghĩ rằng anh ấy muốn làm bạn với một kẻ bị vấy bẩn như cô đâu.
“Âu Dương Chấn, em phải về nhà rồi, nhà em ở một làng quê nhỏ, em phải trở về đó. Hôm nay… xem như là tiệc chia tay của hai chúng ta đi.” Cô không muốn phải khóc lóc hay đau buồn, vốn dĩ nơi này đã không thuộc về cô, gặp được Âu Dương Chấn là do cô may mắn.
“Về quê? Anh chưa từng nghe em nhắc đến chuyện này, sao lại đột ngột như vậy?” Âu Dương Chấn bị lời nói của cô làm cho kích động, khó khăn lắm anh ấy mới tìm được một cô gái mà bản thân cảm thấy thích, vậy mà…
“Thật ra không đột ngột một chút nào đâu, em đến nơi này chỉ muốn chữa bệnh cho em của em, giờ em ấy khỏi bệnh rồi thì em cũng nên rời đi. Em vốn dĩ… không có ý định ở lại thành phố này. Xin lỗi anh, là em đã không cho anh biết sớm hơn. Nhưng ít ra, chúng ta cũng từng là bạn của nhau, có phải không?” Cô nâng mất nhìn Âu Dương Chấn,muốn xem xem anh ấy rốt cuộc đang cảm thấy thế nào, có thái độ ra sao.
Vậy mà anh ấy lại chẳng biểu lộ điều gì mà chỉ chăm chú nhìn cô.
“Nhưng anh lại không muốn làm bạn cùng em, anh…” Âu Dương Chấn nói được một nửa rồi lại thôi, anh ấy không muốn doạ cô sợ cũng không muốn cô sắp đi rồi lại phải ôm theo một gánh nặng tâm lí, chỉ đành che giấu sự e ấp vào sâu trong lòng.
“Phải rồi Dương Chấn, em có làm một món quà tặng cho anh trước khi đi.” Cô lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho anh ấy: “Anh mở ra xem đi.”
Âu Dương Chấn chậm rãi mở hộp quà xinh xắn đó ra, bên trong là một chiếc móc hồ làm bằng len có hình dáng một cậu nhóc chibi với gương mặt vô cùng khó ở, rất giống với Âu Dương Chấn.
“Là em tự làm sao?” Âu Dương Chấn hỏi.
Cô gật đầu: “Đúng vậy, anh có nhận ra đó là ai không?”
“Là anh.” Anh ấy giữ chặt chiếc móc khoá trong tay, đột nhiên lại im lặng không nói khiến Tĩnh Ngữ cảm thấy căng thẳng.
“Anh… không thích sao?”
"“Không phải đâu, anh rất thích, anh sẽ luôn mang theo nó bên người, nhưng nếu anh tự đan em tặng cho anh thì anh lại càng thích hơn.” Âu Dương Chấn muốn giữ lại hình bóng của cô ở trong tâm trí vậy nên anh ấy muốn có một chiếc móc khoá hình chibi của Tĩnh Ngữ chứ không phải là bản thân mình.
Tĩnh Ngữ không viết nên nói gì, chỉ cười cười rồi lại cúi đầu che giấu nỗi buồn nơi đáy mắt.
Cả Âu Dương Chấn cũng vậy, nhưng anh ấy là một người đàn ông, anh ấy mạnh mẽ hơn cô: “Tĩnh Ngữ, anh với em vẫn là bạn đúng chứ?”
Tĩnh Ngữ có chút đờ người ra, do dự một lúc mới dám gật đầu: “Ừm.”
“Vậy anh có thể giữ liên lạc với em không?” Đôi mắt của Âu Dương Chấn chưa chứa đầy niềm hi vọng và khát khao cháy bỏng, mặc dù không biết kế quả ra sao, anh ấy vẫn muốn thử sức một lần.
Tĩnh Ngữ khẽ cười, cô cảm thấy vui khi quen biết được Âu Dương Chấn và có một người bạn như anh ấy: “Đương nhiên rồi.”