"Anh Đàm, vậy tôi đưa người đi trước?"
Hắn ta vừa vươn tay ra, còn chưa chạm vào cô thì Đàm Dật Trì đã kéo cô về phía mình, để cô trốn ở sau lưng mình, trầm mặc nói: "Khoan đã."
"Còn, còn có việc gì sao?" Hắn ta dừng chân, dường như vô cùng sợ người đàn ông họ Đàm này.
"Nếu tôi nói, tôi muốn cô ta thì sao?" Anh nhẹ giọng, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô không chịu buông.
Tĩnh Ngữ có chút không ngờ, cô cứ tưởng là anh sẽ không cứu cô, vậy mà...
Đứng sau lưng anh, ngửi mùi hương dịu nhẹ trên người anh hoà với mùi rượu, khiến cô cảm thấy vô cùng dễ chịu. Cô ngẩng đầu nhìn vào bờ lưng cao ráo ấy, cứ như mình đang đứng sau một tảng băng lớn, rất lạnh lẽo nhưng cũng vô cùng an toàn.
"Vậy..." Gân xanh hắn nổi đầy mặt, ánh mắt nhìn cô rõ ràng là không cam tâm nhưng lại không thể làm được gì, hắn nói: "Không lẽ anh lại nhìn trúng loại phụ nữ dơ bẩn này sao anh Đàm? Tôi thấy anh vẫn nên giao cô ta lại cho tôi thì hơn."
"Tôi nhìn trúng ai, đến lượt anh lên tiếng sao?" Anh lạnh giọng, sát khí bao trùm cả bầu không gian.
"Anh Đàm, tôi không phải có ý đó, nếu anh thích, tôi có thể chọn cho anh vài cô gái mới lớn, còn xinh đẹp hơn cả cô ta." Hắn ta như một con đỉa không muốn buông, phải bất cô về thì hắn mới cam thấy cam lòng hả giận.
"Nhưng tôi chỉ muốn cô ta. Anh không nỡ?" Anh nhếch môi khiêu khích, đồng thời cũng là đe doạ.
Hắn ta sợ hãi đến nỗi mặt tái mét, mặ dù tức giận nhưng phải gương cười: "Tôi, đâu có, sao lại như vậy được. Thứ rác rưởi như cô ta, anh muốn chơi đùa thì chơi đùa, tôi làm gì dám có ý kiến. Vậy... chúc anh vui vẻ."
Sau khi quay lưng đi hắn liền nghiến răng, hai tay siết chặt, miệng lẩm bẩm: "Mày chứ chờ đó cho tao."
Kẻ đó vừa đi, anh đã liền buông tay cô ra, ung dung bỏ tay vào túi quần, dáng vẻ chán ghwts đến cùng cực.
"Người như cô mà cũng biết sợ sao? Lúc nãy ở trong phòng, không phải còn mặt dày quỳ trên sàn nhặt tiền à?"
"Bịch!"
Đàm Dật Trì vừa quay người lại, Tĩnh Ngữ đã không chống cự được thêm nữa mà ngất xỉu trên đất. Cơ mặt anh cứng đờ, nụ cười cũng bị dập tắt, thầm mắng một tiếng: "Đệt! Sao mình lại vây vào loại phụ nữ phiền phức này chứ? Đáng lẽ nên mặc kệ cô ta mới đúng."
Anh thở dài, bất đắc dĩ bế cô lên, nhưng khoan đã.
"Sao lại nhẹ đến vậy? Còn không bằng cục tạ 50kg ở phòng gym."
Anh bế cô lên xe, trầm giọng ra lệnh cho tài xế: "Đến bệnh viện!"
Tài xế vừa khởi động xe vừa nhìn Tĩnh Ngữ qua chuếc gương ở giữa xe, cảm thấy hơi bất ngờ vì trông cô vẫn còn rất nhỏ, tầm mười tám, mười chín tuổi. Không lẽ sau khi chia tay sáu năm, anh đổi tính đổi nết muốn làm trâu già gặm cỏ non? Dù gì thì anh cũng đã ba mươi tư tuổi rồi còn gì, cũng đâu còn trẻ.
"Cậu còn nhìn, có tin tôi móc mắt cậu không?" Anh bực bội nói.
Tài xế thấy sắc mặt anh không tốt liền không dám nhìn nữa, cẩn thận thăm dò: "Cô ta là phục vụ của quán bả đó sao? Là cô ta tiếp cận anh?"
"Tôi cũng không biết, vô tình gặp thôi." Anh lười biếng trả lời, cũng không hiểu tại sao lại vướng phải cô.
"Đàm tổng, tôi thấy anh vẫn nên cẩn thận thì hơn, tuổi cô ta còn nhỏ mà đã đến những chỗ phức tạp thế này, chắc chắn không đơn giản chỉ để làm việc."
"Đừng nói mánh nói khoé với tôi, không lẽ tôi còn cần cậu nhắc à?" Anh bực bội, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, không nhìn cô lấy một lần.
Chợt, chiếc xe chạy qua con đường sốc, Tĩnh Ngữ bị mất ý thức nên không kiểm soát được mà ngã vào người anh.
Anh cau mày, vốn muốn đẩy cô ra, nhưng vừa chạm vào người cô anh đã cảm thấy kì lạ, người cô rất nóng, quan sát kĩ những vết trên cổ lúc nãy không phải là vết hôn mà là vết ban đỏ, bây giờ đã lan ra khắp người, đến mặt cũng có.
"Lái nhanh hơn một chút đi, cậu lề mề quá rồi đấy!" Anh thở dài, có cảm giác như mình đang lo lắng cho con gái vậy.
Ý thức Tĩnh Ngữ mơ hồ, cô vươn tay lên muốn gãi nhưng lại bị anh siết chặt hai tay: "Không được gãi!"
Đàm Dật Trì lại tặc lưỡi, đã lâu rồi anh không có cảm giác bất lực như thế này, cái kiểu chán ghét nhưng lại không thể bỏ mặc, đúng là khiến người ta phải tức điên.