Khoảng một tuần sau, Triệu Vân Trác mới điều tra được tất cả thông tin về người con gái tên Lưu Tĩnh Ngữ này, còn tìm được địa chủ mà cô đang sinh sống.
“Đàm Dật Trì, bây giờ tôi không còn giống như cậu nữa đâu, tôi là người đã có vợ rồi đấy, còn bất tôi làm mấy việc này, cậu có thấy là cậu quá đáng không vậy?” Triệu Vân Trác liên tục phàn nàn, cũng không biết đã mấy đêm anh ta không được ngủ một cách tử tế rồi.
Đàm Dật Trì cau mày, trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc: “Cậu thật sự đã kết hôn cùng Thiên Kỳ hả? Sẽ không hối hận chứ?”
Nghe anh nói vậy Triệu Vân Trác liền đùng đùng tức giận, hùng hổ quát mắng: “Cậu có biết nói chuyện không vậy? Tôi nói cho cậu biết, Triệu Trác Vân tôi chưa từng biết hai chữ hối hận như thế nào. Cậu cứ chống mắt lên mà xem đi. Các người không cần cô ấy nhưng tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy, có tôi ở đây, đừng hòng làm tổn thương cô ấy.”
“Tôi cũng chỉ nói vậy, sợ cậu vội vàng quyết định mà chưa kịp suy nghĩ kĩ thôi.” Đàm Dật Trì trầm giọng, anh không có ý khinh thường vì Triệu Vân Trác đã kết hôn cùng bạn gái cũ của anh, chỉ là có chút quan tâm đến người bạn tốt này, sợ anh ta chưa đủ đứng đắn.
“Hừ!” Triệu Vân Trác hừ lạnh sau đó xua tay: “Nói chuyện chính trước đi! Này, thông tin của cô ấy.” Anh ta đặt tài liệu có liên quan đến Tĩnh Ngữ lên bàn anh, sắc mắt phút chốc đã thay đổi, trở nên nghiêm túc vô cùng.
Đàm Dật Trì vừa xem thông tin Triệu Vân Trác vừa thuật lại những vấn đề chính: “Tên đầy đủ của cô ấy là Lưu Tĩnh Ngữ, mười chín tuổi, cô ấy sinh ra ở một làng quê nhỏ, ba mẹ mất sớm, bên cạnh cô ấy còn có em gái. Mấy tháng trước em gái của cô ấy bị bệnh, là u não lành tính, vì điều kiện chữa trị ở quê không tốt nên cô ấy phải đưa em gái lên thành phố để chữa trị.”
“Em gái? U não?” Đàm Dật Trì có phần sững sốt, anh không ngờ hoàn cảnh của cô lại khó khăn như vậy, hèn gì lúc trước khi anh nhắc đến ba mẹ cô, cô đã vô cùng uất ức, còn tức giận đến vậy.
“Đúng vậy? Sau đó thì cậu cũng đã biết rồi đó, một cô gái nhỏ từ quê lên phải khó khăn và vất vả như thế nào chứ, đã vậy em gái còn bị bệnh, cần có tiền chạy chữa. Vậy nên cô ấy đã làm rất nhiều công việc làm thêm, thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi. Giờ nghĩ lại thì, trước đây cô ấy đến quán bar làm việc cũng chỉ là do hoàn cảnh bắt buộc, nếu không với tính cách nhút nhát, quê mùa của cô ấy sao lại dám đến những nơi như vậy được, cậu nói xem có đúng không?” Triệu Vân Trác thở dài, cảm thương cho hoàn cảnh của Tĩnh Ngữ, trong lòng cũng có chút khó chịu khi trước đây anh ta đã từng hiểu lầm cô, còn so sánh cô với những cô gái khác ở quán bar.
Đàm Dật Trì trầm mặc không nói nhưng trong lòng anh lại biết rõ, anh đã hiểu sai rất nhiều chuyện về cô. Còn về số tiền một trăm triệu kia nữa, chắc chắn là cô đã dùng nó cho việc điều trị bệnh cho em gái chứ cũng chẳng chi tiêu cho bản thân một đồng nào, không những vậy cô còn phải đi làm thêm để trang trải cho cuộc sống. Một cô gái chỉ mới mười chín tuổi đã phải gòng gánh nhiều thứ như vậy, so với một cậu ấm nhà giàu như anh, từ nhỏ đã được nâng đỡ, có gia tộc chống lưng thì anh có là cái thá gì đâu chứ, thậm chí anh còn không có được một phần nghị lực kiên cường như cô.
Nhưng tại sao cô lại không nói với anh những việc này, tại sao lại không giải thích? Đã vậy cô còn luôn cắn răng chịu đựng, chịu những lời phỉ báng, nhục mạ từ anh. Có phải là do cô sợ anh, không tin tưởng anh không? Nhưng như vậy cũng đúng thôi, rõ ràng anh là người làm sai trước mà còn đổ hết tội lỗi cho một cô gái nhỏ, có còn đáng mặt đàn ông không chứ?
Đàm Dật Trì rơi vào trầm ngâm, ánh mắt nhìn vào khoảng không, cảm giác vô cùng đau đớn và tự trách.
“Phải rồi, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không.” Triệu Vân Trác do dự một lúc rồi mới nói ra: “Trong lúc điều tra về bệnh tình của em gái cô ấy, Lưu Tĩnh Văn, tôi đã vô tình biết được một chuyện. Tôi có một người bạn làm ở khoa sản, anh ta nói với tôi Lưu Tĩnh Ngữ từng đến khám, còn đăng ký làm phẫu thuật bỏ đứa bé.”
Đàm Dật Trì vô cùng kích động khi nghe thấy tin này, thậm chí anh còn không giữ được bình tĩnh mà đứng bật người dậy: “Gì chứ? Có thai sao? Cô ấy còn dám bỏ đứa bé?”
“Cậu không cần kích động, cô ấy vẫn chưa làm phẫu thuật, có lẽ là do quá sợ hãi nên cô ấy đã chạy trốn. Tính đến nay chắc cáu thai cũng được năm tháng rồi nhỉ? Nhưng mà tôi nói này, cô ấy có thể vì em gái mình mà làm bất cứ chuyện gì, đứa bé đó cũng chưa chắc là của cậu đâu. Không phải tôi nghi ngờ về nhân cách của cô ấy, chỉ là tôi cảm thấy… trong chuyện này chúng ta không dám chắc chắn chuyện gì cả. Dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ, nếu đứa bé đó thật sự của cậu thì sao cô ấy lại không tìm đến cậu mà lại gấp gáp về quê? Chỉ sợ, chính cô ấy cũng không biết ba đứa bé là ai.” Triệu Vân Trác cũng chỉ nói ra những lời thật lòng chứ anh ta không hề có ý gì, dù sao những chuyện như lên giường, làm tình, với ai mà không được chứ? Hơn nữa trong thời gian đó cô còn rất cần tiền, làm sao anh ta biết cô có vì túng thiếu mà làm chuyện dại dột hay không. Cuộc sống này, vẫn nên có những sự nghi ngờ, đặc biệt là ở phố thị hoa lệ, lòng người là thứ khó tin nhất.
Nhưng Đàm Dật Trì lại không chút mảy may nghi ngờ, anh tin tưởng vào nhân cách của cô, anh muốn liều một lần, đánh cược một lần. Cho dù đứa bé có phải của anh hay không cũng không sao, chỉ là một đứa bé, cũng không phải là anh không nuôi nổi.
“Còn có một chuyện, thời gian mà em gái cô ấy ở bệnh viện, Diệp Hân Đồng đã giúp đỡ cô ấy rất nhiều, tôi còn biết được hai người họ vô cùng thân thiết với nhau, có lẽ vị bác sĩ Diệp này sẽ hiểu rõ cô ấy hơn chúng ta.” Triệu Vân Trác cũng chỉ nói những thứ mà mình nên nói chứ không dám can thiệp vào quá sâu, dù sao thì những việc tình cảm rắc rối này, chủ có người trong cuộc mới hiểu rõ được bản thân mình muốn gì, có nói nhiều cũng chỉ vô dụng mà thôi.