“Ưm…” Nửa đêm, Tĩnh Ngữ bị cơn đau nhói đánh thức, cơ thể gầy gò của cô co lại thành một nắm, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cô cắn chặt môi, cố đè nén cơn đau và sự vui sướng của mình mình trong lòng, vì đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ sức sống của đứa con trong bụng, mặc dù rất đau nhưng cũng rất đáng giá.
“Ư…” Hai tay cố siết chặt vào chăn, vốn dĩ không định phát ra tiếng động nhưng lại không nhịn được mà run rẩy, âm thanh cũng từ đó mà thoát ra khỏi cổ họng.
Đàm Dật Trì thường không có giấc ngủ sâu, nghe thấy tiếng động anh liền ngồi bật dậy, xem xem cô thế nào.
“Sao vậy? Em đau ở đâu? Có phải là đau lắm không? Tôi đưa em đến bệnh viện?” Trong lòng anh hốt hoảng, cứ sợ là cô sẽ xảy ra chuyện nên lo lắng lại chất chồng thêm lo lắng, gấp gáp đến mức không cho cô nói lời nào.
Tĩnh Ngữ lắc đầu, cô siết chặt lấy cánh tay anh, khó nhọc nói: “Không, không sao, là con đang đạp tôi.”
“Hả?” Anh đờ người ra, nhất thời trở nên ngu ngơ như một đứa trẻ, phải một lúc sau mới thức tỉnh.
“Nó… là nó đang cử động sao? Tôi có thể sờ thử không?” Đôi mắt anh ánh lên sự vui sướng, thêm vào đó là sự tò mò, không biết cảm giác khi chạm vào sẽ như thế nào.
Tĩnh Ngữ gật đầu, cô chủ động nắm lấy bàn tay thô kệch của anh đặt liên chiếc bụng của mình, trên môi giương lên nụ cười, mặc dù rất đau: “Chú đã cảm nhận được chưa? Có phải là rất kì diệu không?”
Anh mỉm cười, còn cảm thấy chưa đủ mà áp tai sát vào bụng cô: “Đúng là rất kì diệu, sao một đứa bé lại có thể ở trong đây được chứ, còn hành hạ em cả chín tháng mười ngày.
Sau này khi nhóc con được sinh ra, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thay em, phải để nó biết thương yêu mẹ của nó nhiều hơn nữa.”
“Chú thích con trai sao?” Cô nhỏ giọng, dường như có chút gì đó không được vui.
“Trai hay gái đều không phải như nhau sao? Chỉ cần là em sinh ra, tôi đều thích.
Với cả, em nghĩ rằng đứa bé này quan trọng hơn em hả? Sai rồi, đối với tôi, em chính là lựa chọn hàng đầu.” Anh nắm lấy hai tay cô, hôn nhẹ lên tay cô, ánh mất ôn như như nước khiến cõi lòng cô lay động.
“Tĩnh Ngữ, mai tôi đưa em đi khám thai, có được không?” Anh chỉnh lại mái tóc bết dính trên gương mặt cô, ánh mắt tràn đầy hi vọng.
“Được.” Tĩnh Ngữ khẽ gật đầu đồng ý, dù sao thì cô cũng không thể từ chối được người đàn ông này.
…
Sáng hôm sau, anh đưa cô đến bệnh viện khám thai, khoảng khắc mà anh nhìn thấy sinh linh bé bỏng trong bụng cô qua màn hình máy siêu âm, trong ánh mắt anh hiện lên một loại cảm xúc vô cùng dịu dàng, đến trái tim cũng dần trở nên tan chảy thành nước.
Không những vậy, anh còn đặc biệt chăm chú nghe bác sĩ dặn dò, vô cùng kiên nhẫn chứ không hề phàn nàn dù chỉ một lời.
Cho thấy, anh thật sự rất để tâm đến cô cũng rất quan tâm đến đứa bé này.
“Đàm Dật Trì, chú có từng nghĩ rằng… đáng lẽ ra chú không nên có bất kì liên quan gì đến tôi không?”
Anh khẽ cười, không ngại nói thật: “Quả thật là tôi từng có suy nghĩ đó, nhưng gì thì khác rồi, tôi yêu em, yêu con của chúng ta, tôi muốn cho con và em có một gia đình trọn vẹn, vậy nên, tôi không cảm thấy hối hận vì đã quen biết em.
Còn em thì sao? Nếu cho em được lựa chọn, có phải em sẽ chọn không bao giờ gặp tôi không?”
“Đúng.
Nếu được lựa chọn, tôi không muốn gặp chú, một lần cũng không.”
Tuy đã biết trước câu trả lời nhưng anh vẫn cảm thấy thất vọng, ánh mắt hướng về phía xa xăm, né tránh nỗi khó chịu trong lòng.
Nhưng một lúc sau, Tĩnh Ngữ lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, trên đời này làm gì có hai chữ nếu như chứ? Không phải mọi chuyện đã đi đến nước không thể cứu vãn được nữa rồi sao? Vậy thì chỉ còn một cách, chấp nhận với sự thật thôi.
Cứ xem như… nó là xui xẻo cũng là may mắn của tôi, vì đã gặp được chú.”
“Ý của em là…”
“Không có gì đâu, chú đừng để tâm đến những lời đó, tôi cũng chỉ là nói vu vơ vậy thôi.” Vừa dứt lời cô đã vội vàng tránh né ánh mắt của anh, cô không thể để anh nhận ra điều gì bất thường từ cô, bởi vì… cô vẫn chưa chắc chắn với lựa chọn của mình, vậy nên, cô cần suy nghĩ thêm một thời gian nữa..