Không Thể Chạm Tới


Chiếc gạt tàn đã được rửa sạch sẽ, lại một lần nữa đặt ngay ngắn trên cái bàn nhỏ ngoài ban công, tôi đứng ngây ra không biết nên nghĩ gì bây giờ.

Sắc trời dần dần sáng lên, nơi xa kia giữa những rặn mây đã chuyển sang màu da.

Một này mới lại bắt đầu.

Cầu Cầu thức giấc, sủa hai tiếng "Gâu gâu" tủi thân ở trong kho chứa đồ.

Tôi chớp chớp mắt, tâm trạng đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Tôi vẫn còn Cầu Cầu kia mà.

Cầu Cầu còn ở kho chứa đồ cào cào lên vách tường, khi vừa nhìn thấy tôi thì ngay lập tức nhào đến.

Nhưng hình như vẫn không thể đụng đến tôi, chỉ khi nào tôi chủ động muốn chạm vào nó, tôi mới có thể thật sự sờ được đến bộ lông mềm mại kia.

"Mày lâu rồi chưa tắm nha..." ngửi thấy mùi cơ thể nồng nặc trên mình Cầu Cầu, tôi vờ đẩy đẩy đầu nó tỏ vẻ ghét bỏ.

Qủa nhiên Cầu Cầu lộ ra xấu hổ lại thêm bất bình, trước giờ nó là một con chó ưa sạch sẽ, hiển nhiên cũng nhận biết bản thân nặng mùi.

"Ô...ô..." Cầu Cầu dụi mũi vào người tôi, chắc là đang kiến nghị tôi gần đây không tắm rửa cho nó.

Hơi thở Cầu Cầu ấm áp phả lên người khiến tôi cảm thấy an ủi chút đỉnh.

Nó đang dụi vào trong lòng ngực tôi mà phe phẩy cái đuôi, thỉnh thoảng lại liếm tay tôi.

Tôi chậm rãi vuốt lông Cầu Cầu, đột nhiên nghĩ nếu có thể tiếp tục như thế này cả quãng đời còn lại cũng không tồi.

Không có Tần Sở, không có Hứa Tử Mặc, chỉ có tôi và Cầu Cầu.

Tôi sẽ tiếp tục công việc ở bệnh viện, lâu lâu có thời gian rãnh sẽ đến nhà Doãn Thụy Kỳ làm khách.

Nhưng mà, cuộc đời tôi, đã kết thúc rồi.

Cầu Cầu vẫn còn làm nũng trong ngực tôi, trông rất thoải mái, lại còn kéo kéo tay tôi mà cào cào lên mình nó như đang gãi ngứa.

Lúc này đây bầu trời đã hửng sáng, mặc dù đã bước sang mùa thu nhưng vẫn còn rất nóng.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn xuyên qua bức tường.

Tần Sở còn đang ngủ, tư thế bá đạo ôm lấy chăn, đầu chôn trong gối, dáng vẻ có chút trẻ con.

Hứa Tử Mặc thay quần áo, môi hơi mấp máy, trước mắt đi đến kho chứa đồ mở cửa thả Cầu Cầu ra, đổ thức ăn cho chó vào chén, sau đó mới đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Cầu Cầu thấy có đồ ăn, lập tức phóng như bay đến.

Nó đầu tiên là thân mật cọ cọ vào chân Hứa Tử Mặc, tiếp đến quay đầu nhìn tôi, tôi cũng mỉm cười nhin lại, Cầu Cầu như nhận được mệnh lệnh nào đó, bắt đầu cúi xuống nhấm nuốt thức ăn.

Tôi nghe phòng ngủ truyền đến tiếng "hừ" bất mãn của Tần Sở.

Khóe môi Hứa Tử Mặc không khỏi nhếch lên.

Cậu ấy cầm lấy cây chổi tôi dùng hôm qua, nhanh chóng quét sạch lớp bụi mỏng trên mặt đất, rồi lấy giẻ lau, lau bàn ăn một cách tỉ mỉ.

Cầu Cầu hình như đói đến nóng nảy, ngay cả hạt thức ăn cũng nhai đến rồm rộp rõ to, âm thanh ồn ào cuối cùng cũng đánh thức Tần Sở.

"Mẹ nó! Tiếng gì vậy?" Anh bực bội gầm nhẹ, mắt còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, sợi tóc lòa xòa dán lên mặt.

Hứa Tử Mặc bất đắc dĩ mím môi nhìn về phía phòng ngủ.

"Cầu Cầu ăn sáng thôi, anh có cần gắt vậy không?" Cậu ấy cầm giẻ lau, vì nói chuyện mà động tác trên tay cũng dừng lại.

Tần Sở không vui ngáp một cái, hơi quạo trong người trừng mắt Cầu Cầu đang ăn.
Anh hình như muốn đi đến phòng tắm, kế đó lại nghĩ đến điều gì, liền ngừng lại.

"Tử Mặc..." Giọng hơi hơi do dự, Tần Sở bức bối vò một bên tóc, đi đến phòng khách nhìn ra ban công.

Chiếc bàn hôm qua anh đá đi đã được kê lại ngay ngắn, gạt tàn thuốc cũng được rửa sạch sẽ đặt ở phía trên.

Anh hơi ngây ra.

Ánh mắt Hứa Tử Mặc nhìn theo phía Tần Sở hướng đến ban công, thấy cái gạt tàn kia, mở miệng cằn nhằn " Anh đừng có hút thuốc nữa!"
Tần Sở dường như ngẩn người, vừa nhìn thấy dáng vẻ người chủ gia đình của Hứa Tử Mặc, chợt lộ ra thần sắc cảm động, tiến lên phía trước ôm cậu ấy vào lòng.

"Cảm ơn em." Anh trang trọng hôn lên môi Hứa Tử Mặc.

Hứa Tử Mặc có vẻ không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không thấy bối rối nhiều, liền ôm eo Tần Sở đáp lại.

Tôi đứng bên cạnh, miễn cưỡng cười cười, nhìn giống như là đang khóc hơn.

Nhưng mà quỷ thì làm gì có nước mắt.

Còn nữa, Tần Sở sẽ không bao giờ ngờ được rằng người giúp anh dọn dẹp đống hỗn độn kia là tôi – kẻ đã sớm chết mất rồi.

Có lẽ là do cảm động, hôm nay Tần Sở phá lệ kiên nhẫn hơn ngày thường, rửa mặt xong xuôi sau đó phụ Hứa Tử Mặc quét tước nhà cửa từ trong ra ngoài một lần.

Đương nhiên vì thế mà không có thời gian chuẩn bị bữa sáng.

Đối với Tần Sở, việc này rất đơn giản, chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi.

Thư ký Trương thở hổn hển xách theo túi đồ ăn sáng phong phú ấn chuông, Hứa Tử Mặc đi ra mở cửa, mỉm cười cầm lấy túi.

"Đến rồi à? Ừm, cũng không tệ lắm" Tần Sở cũng đi tới, thấy bên trong là cháo trứng vịt Bắc Thảo kèm với bánh rán, đầu khẽ gật gật vừa lòng.

Nhìn thư ký Trương bị réo chạy đến mồ hôi nhễ nhại, anh cười nói: " Vất vả cho cậu rồi."
"Việc nên làm, việc nên làm..." Thư ký Trương gật đầu, tiếp theo nói với Tần Sở thêm vài câu.

Tôi nhìn thấy thái dương anh ta chảy xuống vài giọt mồ hôi, trong lòng thầm cảm than làm trợ lý cho Tần Sở thật không dễ dàng gì.

Anh thật sự chả phải người tốt lành gì.

Cũng chỉ có khi đối mặt với Hứa Tử Mặc mới trở nên dịu dàng hơn một chút thôi.

Hai người kia đã bắt đầu dùng bữa, Cầu Cầu ngửi được mùi thơm, vẫy vẫy cái đuôi đi đến cạnh bàn ăn.

Tần Sở tỏ vẻ ghét bỏ đá đá nó đi, Cầu Cầu đáng thương nhìn về hướng tôi, sau đó khịch mũi chạy qua bên chân Hứa Tử Mặc.

"Ô...Ngao..."
"Sao nó phiền đến vậy? Chưa được cho ăn à?" Tần Sở trước giờ vẫn không ưa Cầu Cầu, có thể dung túng cho nó ở nhà này cũng chỉ vì nể mặt Hứa Tử Mặc mà thôi.

Hứa Tử Mặc cười nhẹ, xé một miếng bánh rán nhỏ đút cho Cầu Cầu.

"Tham ăn thế...!Con chó nào cũng đều như vậy, ngoan, ra kia nằm đi." Xoa đầu Cầu Cầu, cậu ấy rút giấy ăn lau tay bị dính đầy dầu mỡ, lại tiếp tục cầm muỗng lên, động tác tao nhã hớp từng hớp cháo.

Bên này khuôn mặt Tần Sở đã lạnh đi, oán giận trầm giận: " Đều tại em tập hư nó, trước đây nó không được phép xuất hiện ở phòng khách đâu."
"Đó là bởi vì Cố An Trạch đã quá quen với tính nết của anh." Hứa Tử Mặc liếc mắt về phía anh, sau đó nhấp thêm một ngụm cháo, "Chó không phải mèo, không thể nhốt ở trong không gian quá nhỏ, nếu không sẽ dễ mắc bệnh trầm cảm."
Nghe đến chữ " bệnh trầm cảm", tôi lập tức theo bản năng rụt người lại, không kiềm chế được cắn chặt môi.

Hôm qua Tần Sở đã nói đừng bao giờ để anh nghe thấy tên của tôi lần nào nữa, vậy mà hôm nay Hứa Tử Mặc lại nhắc đến...!
"Em..." Tần Sở rõ ràng đang rất không vui, có lẽ khó chịu khi tôi đã rời đi rồi, lại vẫn cứ xuất hiện trong cuộc sống của anh.

Nếu là người khác đề cập đến chuyện này thì anh đã sớm tức giận, nhưng đây là Hứa Tử Mặc, là người duy nhất Tần Sở yêu.

"Có thể bị trầm cảm gì...thôi tùy em." Thái độ anh vẫn mềm mỏng, tuy nhiên chân mày hơi cau lại.

"Hôm nay em phải về nhà." Hứa Tử Mặc đã ăn xong bữa sáng, cẩn thận lau khóe miệng dính cháo.

Cậu ấy nhìn thoáng qua đồng hồ, " Anh không đến công ty sao?"
"Không đi, hôm nay không có việc gì cần làm." Tần Sở còn đang khoác áo ngủ, tóc cũng không vuốt xuống, rõ ràng đã có ý định lười nhác ở nhà cả ngày.

Chắc là tối hôm qua không ngủ đủ, hoặc là mới sáng sớm đã bị bắt đi dọn nhà nên mệt mỏi, Tần Sở lại ngáp một cái.

"Quần áo đã để trong máy giặt rồi, nhớ đem phơi." Hứa Tử Mặc biết hôm nay anh lại làm biếng, cũng kiên nhẫn dọn dẹp bàn ăn.

Tần Sở gật gật đầu, ôm cậu ấy hôn hôn, kế đó mới trở về phòng ngủ, không chần chừ nằm thẳng lên giường.

Tôi ngơ ngác nhìn bốn phía, đành đi theo vào phòng ngủ.

Tần Sở vẫn là tư thế độc đoán như cũ, trực tiếp kẹp chăn bông, không quan tâm đã bao lâu chưa mang chúng đi phơi nắng.

Khi anh nhắm mặt nhìn nhu hòa hơn nhiều so với lúc trợn mắt nhăn nhó, tôi lẳng lặng đứng một bên, dù cho không muốn thừa nhận, cũng không có cách nào dịch chuyển ánh mắt đi nơi khác.

Khi Hứa Tử Mặc ra khỏi nhà, tiếng đóng cửa rất lớn.

Lông mày anh dính chặt vào nhau, miệng lẩm nhẩm lung tung một câu, rồi kéo chăn qua che lên bụng mình.

"Cảm lạnh bây giờ...!" tôi không khỏi thấp giọng thở dài, cửa sổ phòng ngủ không đóng, gió buổi sáng mang theo hơi lạnh tràn vào.

Một người như vậy đấy, không bao giờ biết tự chăm sóc bản thân.

Tôi từng cho rằng tôi có thể chăm sóc anh cả đời.

Khi xác nhận anh đã ngủ, tôi nhẹ nhàng giúp anh kéo chăn lại, yên lặng ngồi bên giường, nhìn dáng vẻ trẻ con khi ngủ hiếm thấy của anh.

Rõ ràng mới nãy trái tim con đang đau đớn khôn nguôi, bây giờ lại mơ hồ trào dâng chút ngọt ngào.

Có lẽ tôi đã yêu anh đến mức hèn mọn, dẫu bên cạnh anh không có chỗ dành cho tôi, tôi vẫn như cũ ngây ngốc ở bên anh cảm thấy vui vẻ.

Chỉ là, nguyện vọng đơn giản như vậy, mười năm qua vẫn chẳng thể thực hiện.

- Hết chương 4 -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui