Không Thể Chạm Tới


Cúp điện thoại, hắn cũng không có ý định gọi lại.

Tần Sở lo lắng nhìn Cố An Trạch, sợ cậu sẽ hiểu lầm.

Điện thoại giống như một của khoai lang bỏng tay bị hắn ném qua một bên, hắn dùng lực ôm chặt lấy người đang mặc đồ ngủ ở đối diện, sợ không ngăn được giọt nước tràn ly.

"Anh không có liên quan gì với Hứa Tử Mặc nữa, anh cũng sẽ chia tay với cậu ấy.

An Trạch, tin tưởng anh!" Đến cả nói chuyện cũng vô cùng bối rối, nhưng lại như có chút hốt hoảng, giọng nói bất thình lình hạ xuống, "Trước kia anh với cậu ấy ở bên cạnh nhau, anh thật sự rất xin lỗi em...! Nhưng mà, từ giờ trở đi, anh chỉ thích một mình em, vĩnh viễn chỉ thích một mình em."
"An Trạch, tin tưởng anh..."
Hắn thật sự sợ hãi, đã đánh mất một lần rồi, hắn sợ chính mình sẽ bỏ lỡ thêm một lần nữa, thế nên âm cuối tựa như phát run.

Nhưng Cố An Trạch bị hắn ôm lại chớp chớp mắt trông cực kỳ ngoan ngoãn, cũng không có chút buồn bã đau khổ nào.

Ngược lại, bàn tay còn nhẹ nhàng đặt lên lưng Tần Sở vỗ vỗ hai cái, giống như đang an ủi.

"Không sao cả, em tin tưởng anh."
Cậu mỉm cười, vẫn dịu dàng như vậy, trông như dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ tin tưởng hắn vô điều kiện.

Tần Sở vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nghe cậu chậm rãi mở miệng: "Chỉ là, nếu muốn chia tay với Hứa Sở Mặc, vẫn nên nói chuyện rõ ràng đi."
"Hai người dù sao cũng có nhiều năm tình cảm như vậy, cho dù bây giờ thật sự muốn chia tay, sao anh lại có thể im lặng không nói một câu nào?" Cậu mỉm cười khuyên nhủ, giống như thật sự quan tâm, nhưng nụ cười gượng gạo này lại không thể bày ra suy nghĩ thật sự của cậu.

Hô hấp của Tần Sở giống như bị bóp nghẹn.

Hắn đột nhiên ý thức được ngày đó khi Cố An Trạch đồng ý với hắn cũng có biểu cảm như vậy, là mỉm cười dịu dàng, là ngoan ngoãn đồng ý, nhưng lại không có chút cảm giác chân thật nào.

Cố An Trạch như vậy còn khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn khi cậu khóc nức nở.

Người trước mặt vẫn đang mỉm cười, nhưng trong lòng Tần Sở bỗng nhiên có cảm giác hốt hoảng, giống như tất cả đều là cảnh trong mơ mà thôi.

Người trong ngực vẫn mềm mại đến thế, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng chân thành.

Hứa Tử Mặc hình như rất sốt ruột, điện thoại đặt ở bên cạnh lúc này lại vang lên.

Tần Sở không có ý định nhận, nhưng Cố An Trạch lại cầm qua, không để cho hắn có cơ hội cự tuyệt mà nhét thẳng vào lòng bàn tay hắn.

"Anh đừng nghĩ nhiều, đương nhiên là em tin tưởng anh.

Nhưng nếu chia tay mà không nói một lời như vậy, Hứa Tử Mặc rất khó có thể chấp nhận."
Cậu giống như không thèm để ý, thậm chí khi cầm điện thoại đưa cho Tần Sở, còn mỉm cười một chút.

Tiếng chuông đang không ngừng thúc giục, Tần Sở còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập.

Hắn không biết mình có tin được Cố An Trạch trước mặt hay không, cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Mau nhận đi, đừng để anh ấy chờ sốt ruột." Cậu cười cười, thậm chí còn có chút giống như đang làm nũng đẩy đẩy cánh tay hắn, ý bảo hắn mau trả lời điện thoại.

Tần Sở có cảm giác tay không còn là của chính mình nửa, đầu óc trống rỗng, cứng đờ nhận lấy điện thoại.

Hứa Tử Mặc ở đầu bên kia không ngừng "Alo", hắn mới dán điện thoại lên tai.

"Alo? Tần Sở? Là anh phải không? Anh đang ở đâu?" Y lo lắng hỏi một tràng dài, nhưng cổ họng Tần Sở giống như bị hóc xương, một câu cũng không nói được.

Cố An Trạch thì như đang định lánh đi chỗ khác, rồi lại bị đối phương giam trong lồng ngực, bắt cậu phải nghe cuộc đối thoại giữa hắn và Hứa Tử Mặc.

"Tần Sở? Đang nói chuyện với anh đấy! Làm sao vậy..." Dễ nhận thấy Hứa Tử Mặc đang rất sốt ruột, y mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở, nhưng không có ai nói chuyện.

Y còn tưởng đối phương bị bắt cóc, nhưng giây tiếp theo đã vang lên một giọng nói khàn khàn trả lời "Alo"
Là hắn, đúng vậy.

"Bây giờ anh đang ở đâu? Sao em gọi nhiều cuộc như vậy mà không bắt máy?" Âm điệu của Hứa Tử Mặc cao lên, cho dù không mở loa ngoài, nhưng bị giam trong lòng Tần Sở, Cố An Trạch vẫn nghe rõ mồn một.

Cậu muốn rời đi, có điều cánh tay đang siết cậu lại cứng ngắc như một cái lồng sắt, chỉ có thể bất đắc dĩ để hắn ôm.

"Hứa Tử Mặc, chia tay đi." Đã mười tám năm, hắn sớm không còn kiểu dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*, trong lòng hắn chỉ còn lại một mình Cố An Trạch mà thôi.

Dẫu biết Hứa Tử Mặc không làm sai gì cả, thì hắn vẫn phải trực tiếp mở miệng, không cho Hứa Tử Mặc chút thời gian tiêu hóa nào.

Cố An Trạch cứ tưởng rằng hắn chỉ nói dối để cậu yên lòng, nên sau khi nghe thấy cũng trợn mắt sững sờ, kinh ngạc lại mờ mịt nhìn người trước mặt.

* "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng" nằm trong đoạn văn trong Đoạn trường tân thanh ( Kiều) năm xưa.

Nói về nỗi nhớ đậm đà da diết, dù gì đi nữa cũng mãi vấn vương về người kia.

Sao có thể...!Thật sự chia tay?
Cậu vốn nghĩ, chỉ cần cậu đi rồi, Tần Sở ở lại phòng ngủ không cần phải giả vờ nữa, có thể thoải mái cùng Hứa Tử Mặc tâm sự.

Cậu vẫn nghĩ Tần Sở nói như vậy chẳng qua là muốn lừa cậu, dù sao ở trước mặt người lớn hắn cũng đã nhiều lần nói thích cậu, nhưng thật ra cũng chỉ là ứng phó thôi.

Tần Sở thật sự muốn chia tay với Hứa Tử Mặc sao? Nhất định vì muốn lừa mình nên mới nói như vậy.

Sự nghi ngờ trong lòng tiêu tán trong nháy mắt, cậu cảm thấy trong miệng có chút chua xót, nhưng vẫn mỉm cười, làm như thật sự rất cảm động.

Rốt cuộc Tần Sở cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hứa Tử Mặc ở đầu bên kia lại lập tức nhíu mày, không thể tin nổi: "Anh nói cái gì? Tần Sở, cuối cùng là có chuyện gì vậy? Sao anh lại nói mấy lời kỳ quái này?"
"Thật xin lỗi, sau này anh chỉ muốn ở bên cạnh Cố An Trạch.

Hứa Tử Mặc, chia tay đi!" Ôm chặt người mềm mại trong lòng, hắn mới có thể bình tĩnh hơn một chút, vì thế giọng nói càng vô tình hơn.

Hứa Tử Mặc ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt trong giây lát, rồi ngay lập tức bùng lên lửa giận, không ngừng mắng chửi gì đó trong điện thoại.

Tần Sở chỉ cúi đầu "À" một tiếng, sau đó nói một câu "Thật xin lỗi" rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Cố An Trạch lo lắng nhìn hắn.

"Anh có sao không? Sao lại đột ngột chia tay như vậy..."
Tần Sở thấy cậu lúc này đây lại quan tâm đến chuyện hắn và Hứa Tử Mặc, ngực không hiểu sao lại tê rần.

Hắn khẽ vuốt tóc Cố An Trạch, kế đó cúi xuống khẽ hôn lên hàng lông mày cậu.

Cố An Trạch vẫn ngước mắt lên nhìn hắn, như nhất định phải chờ hắn đưa ra một câu trả lời mới được.

"An Trạch, không có gì cả, chúng ta không cần quan tâm tới cậu ấy..." trong tim hắn đã bị nhồi nhét toàn hình bóng cậu, Tần Sở bất đắc dĩ cười cười, lại ôm cậu, muốn cúi xuống hôn một cái.

Nhưng người trong lòng đột nhiên né ra, còn vô cùng nghiêm túc đẩy lồng ngực hắn.

"Không được, không thể làm...!Hứa Tử Mặc thất vọng được.

Em nghe nói cậu ấy muốn gặp anh, nếu anh thật sự muốn chia tay, cũng nên gặp mặt nói rõ với cậu ấy, phải không?"
"Đột nhiên chỉ nói một tiếng như vậy, thật sự không thích hợp."
Ánh mắt vẫn luôn rất dịu dàng lúc này lại tràn đầy kiên định, hoàn toàn không thể cự tuyệt.

Đôi môi cũng mím lại, nhìn không giống như đang giận dỗi, mơ hồ giống như đang trách móc.

Tim Tần Sở đập loạn nhịp, hắn vừa định giải thích, rồi lại thấy sắc mặt cậu dịu đi.

Người mặc bộ đồ ngủ màu lam từ từ áp má mình vào lồng ngực hắn, có chút lưu luyến không muốn rời xa, hai tay còn chủ động ôm lấy hắn.

Cả người Tần Sở đứng đờ trong nháy mắt, lập tức dùng sức ôm ngược lại đối phương.

"Em tin tưởng anh." Giọng nói chậm rãi mềm mại mà bình tĩnh, so với bình thường lại có thêm chút miễn cưỡng, "Nhưng mà, làm như vậy không thích hợp..."
"Anh giải thích với cậu ấy một chút mới tính là kết thúc quan hệ." Cậu ngẩng đầu lên do dự lại chờ mong nhìn Tần Sở.

Tần Sở nhìn hai mắt long lanh đầy chờ mong của cậu, đột nhiên tim đập thình thịch.

Tần Sở siết chặt lấy Cố An Trạch vào lòng, vùi mặt vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

"Chúng ta cùng nhau đi."
Người bị ôm hơi hơi kiễng chân, kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, không khỏi bật cười, "Tần Sở, sao có thể như vậy? Nếu em đi...!Hứa Tử Mặc nhất định sẽ tức giận."
Mới vừa rồi đầu óc Tần Sở nóng lên mới nói như vậy, hắn sợ Cố An Trạch sẽ nghĩ hắn chỉ giả vờ, cho nên mới sốt ruột chứng minh.

Có điều nếu thật sự mang Cố An Trạch đi gặp Hứa Tử Mặc...!Chỉ sợ Cố An Trạch càng thêm khó xử.

"Anh đừng lo lắng."
Đôi môi mềm mại như cánh hoa chủ động hôn lên gò má hắn, hai tai Cố An Trạch bởi vì ngượng ngùng mà có chút hồng hồng, đẩy đẩy Tần Sở ra, "Em biết tâm ý của anh...!Em tuyệt đối sẽ không nghi ngờ anh."
"Vậy nên, xử lý tốt chuyện này trước được không?"
Cậu mím mím môi mỉm cười, vẻ mặt vẫn dịu dàng như nước chảy, "Tần Sở, em sẽ ở nhà đợi anh."
Nỗi bất an đã nhanh chóng bị hòa tan bởi nụ cười dịu dàng của cậu, Tần Sở một lần nữa cúi đầu hôn sâu xuống.

Chiếc khăn quấn bên eo bị tuột ra, Cố An Trạch bị hắn bế áp lên tường trong phòng tắm, ngây ngô mà bất lực đón nhận nụ hôn của đối phương.

Bọn họ cũng không tiến thêm một bước phát sinh quan hệ, tuy mới chỉ thân mật đụng chạm như vậy mà Cố An Trạch đã mệt mỏi thở hồng hộc.

Tần Sở dỗ người trong lòng ngủ say, mới một mình ra ban công gọi điện thoại.

Hắn đến gặp Hứa Tử Mặc.

Ăn xong điểm tâm với Cố An Trạch, Tần Sở dặn đi dặn lại Cố An Trạch phải ngoan ngoãn ở nhà chờ mình rồi mới chịu ra khỏi nhà.

Đương nhiên hắn cũng không hoàn toàn yên tâm để Cố An Trạch ở nhà một mình, nhưng mà tìm người đến lại giống như đang giám thị.

Không còn cách nào, hắn cũng chỉ có thể gọi điện hỏi thăm tình trạng của cậu, hơn nữa còn yêu cần Cố An Trạch lúc nào cũng phải mang theo điện thoại bên mình cho đến khi hắn trở về.

Cố An Trạch không khỏi bật cười, cậu ngoan ngoãn đáp ứng tất cả yêu cầu của Tần Sở, lúc này Tần Sở mới yên tâm rời đi.

Hắn nghĩ cho đến khi hắn trở về hẳn sẽ không có chuyện gì, dù sao từng giờ từng phút đều có thể biết rõ mỗi một hành động của Cố An Trạch, nếu có xảy ra bất trắc, hắn cũng có thể nhanh chóng gọi bảo vệ chạy đến.

Huống hồ gì hắn cũng chỉ rời đi hai tiếng mà thôi An Trạch cũng đã đồng ý ở nhà chớ hắn...!
Điện thoại truyền đến tiếng hít thở nặng nề của đối phương, Tần Sở trong xe không khỏi sợ hãi gọi một tiếng "An Trạch".

Người trong phòng đang bận rộn hơi sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười, nhỏ giọng đáp một tiếng "Ừm".

Trái tim bởi một tiếng "Ừm" mềm mại này mà yên ổn trở lại, trên mặt cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Cố An Trạch nghe thấy tiếng cười khẽ của Tần Sở, tuy rằng trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng lại tràn đầy chua xót.

Quả nhiên...!Là lo lắng cậu sẽ tự sát sao.

Cậu chậm rãi ngồi xổm uống, vùi mặt mình vào giữa hai đầu gối.

-
- Hết chương 57 -
-
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau sẽ xuất ra đại chiêu, tiểu bảo bối An Trạch tự sát lần hai.

Dự tính ban đầu là chương này tiểu bảo bối An Trạch thật sự đã chết, Tần Sở nổi điên.

Nhưng dù sao cũng đã đặt ra HE, An Trạch không có chuyện gì, vậy nhất định phải ngược Tần Sở 2333..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui