Không Thể Chạm Tới


Lần đầu tiên Hứa Tử Mặc nhìn thấy Cố An Trạch là ở trong vườn hoa nhà họ Tần.

Lúc đó y mới từ nước Anh trở về, được người lớn giới thiệu làm quen với Tần Sở.

Bọn họ xấp xỉ tuổi nhau nên nhanh chóng kết thành bạn bè.

Thế nhưng trong mắt của y, Tần Sở có vẻ khá là ngây thơ...!
Tuy mới quen biết có vài ngày mà đối phương hình như đã xem y là bạn tri kỷ, còn nằng nặc tổ chức tiệc mừng y về nước.

Hứa Tử Mặc mỉm cười đồng ý, còn đặc biệt cảm ơn hắn.

Nghĩ lại thì quả thật nên biết ơn hắn từ tận đáy lòng mới phải.

Bởi nếu không có bữa tiệc này, có lẽ y cũng sẽ không có cơ hội quen biết Cố An Trạch.

Hứa Tử Mặc là một người ít nói, sau khi bị Tần Sở cùng bạn bè của hắn lôi kéo đến giới thiệu xong xuôi, y lại một mình đi dạo dọc vườn hoa.

Hoa viên của Tần gia không lớn lắm, nhưng lại được cắt tỉa tỉ mỉ đẹp mắt.

Khung cảnh vừa tĩnh lặng lại vừa đẹp đẽ khiến y cảm thấy nhẹ nhõm, vừa định đi đến cái bàn nhỏ ngồi nghỉ ngơi, y liền thấy có bóng người đang nhúc nhích đằng sau bụi cây.

Dường như Cố An Trạch cũng thấy y.

Người sau bụi cây hơi ngẩn ra một lúc, rồi có một cái đầu nhỏ chầm chậm ló ra.

Khuôn mặt cậu không đến nổi tinh tế nhưng đặc biệt thân thiện, khác biệt đôi chút với những đứa nhỏ khác.

"Chào...anh."
Hình như cậu nhận ra Hứa Tử Mặc, tuy vẻ mặt có hơi khẩn trương nhưng vẫn từ từ chui ra khỏi bụi cây.

Trong tay còn đang cầm một cái hộp nho nhỏ, chắc là quà tặng cho Hứa Tử Mặc.

"Chào mừng anh về nước..."
Giọng của Cố An Trạch không lớn lắm, mang theo nét non nớt mềm mại chỉ có ở thiếu niên.

Hứa Tử Mặc sửng sốt một lúc, theo quán tính đưa tay nhận lấy hộp quà.

"Cảm ơn em."
"Không có chi...." Cậu mím môi nở nụ cười, "Vậy...em đi trước, không làm phiền anh nữa..."
Dứt lời, Cố An Trạch có vẻ như đang định rời đi.

Hứa Tử Mặc lại ngạc nhiên, ngay khi người trước mắt định lùi ra sau từng bước, y đột nhiên vương tay ra kéo vạt áo đối phương lại.

Cố An Trạch ngơ ngác tròn xoe mắt, dáng vẻ này không hiểu sao lại khiến Hứa Tử Mặc bật cười khẽ.

"Đừng đi, vào đây ngồi chung với tôi một lát đi."
Thế là hai người đi đến cái bàn nhỏ trong hoa viên ngồi xuống.

"Tôi tên Hứa Tử Mặc, còn em?"
"Cố An Trạch ạ..."
"Em cũng là bạn của Tần Sở sao?"
"Vâng."
Cố An Trạch có vẻ còn lo lắng gì đó, cả khuôn mặt đều ủ rũ.

Thấy cậu đang căng thẳng, Hứa Tử Mặc mím môi không nhịn được mà bật cười.

"Sao em căng thẳng thế, trông tôi đáng sợ lắm hả?"
Y nói câu này vốn chỉ muốn trêu cậu, nhưng người trước mặt lại có vẻ rất để tâm, cậu vội vàng xua tay, giọng nói lắp bắp: "Không...!không có, anh rất đẹp mà..."
Hứa Tử Mặc không khỏi nhướng mày.

"Vậy em hồi hộp như vậy là sao, trò chuyện với tôi một lát được không?"
"....Vâng, được ạ."
Tìm một chủ đề để nói không khó đối với Hứa Tử Mặc, nghĩ xíu là ra thôi.

Đối mặt với Cố Trạch có vẻ ngoài bình thường nhưng đặc biệt dễ thương này, y đột nhiên cảm thấy những chủ đề nhàm chán đó trở nên thú vị.

Tên...!là Cố An Trạch thì phải?
Nhớ kỹ rồi.

Trò chuyện trong vườn hoa khiến tâm hồn đặc biệt thư thái, nếu sau này Tần Sở không phát hiện ra, có lẽ Hứa Tử Mặc còn có thể đưa Cố An Trạch đến nhà ăn tối.

Y mỉm cười chào tạm biệt Cố An Trạch rồi đi về nhà, trong lòng thầm nghĩ đến lần gặp mặt đợt sau.

Hình như muốn gặp Cố An Trạch cũng không đến nỗi khó.

Cậu rõ ràng không quen ai ngoại trừ Tần Sở, nhưng chỉ cần Tần Sở hô một tiếng, cậu nhất định sẽ chạy vội vào, chưa từng đến muộn.

So với những đứa bạn giàu có khác thì thân phận đứa nhỏ mồ côi con nhà lính có vẻ khá chênh lệch.

Có lẽ là do khiêm tốn tự biết thân biết phận nên Cố An Trạch cũng không nói gì nhiều.

Mỗi khi có tiệc tùng, cậu luôn yên lặng ngồi nhìn Tần Sở nói cười.

Hứa Tử Mặc cũng sẽ luôn tìm kiếm bóng dáng của cậu.

Cùng nhau uống trà, hoặc là tìm một nơi vắng người để tán gẫu.

Y thích nghe Cố An Trạch nói chuyện, thích nhìn cậu khi thì cười khi thì mím môi, thích đôi mắt luôn tràn ngập ánh sáng của cậu.

Y thích Cố An Trạch.

Nhưng mà Cố An Trạch không thích y.

Mỗi khi ngồi cùng với Tần Sở, Hứa Tử Mặc luôn có thể cảm nhận được ánh mắt lặng lẽ của Cố An Trạch.

Lúc ấy y vui mừng khôn xiết, còn tưởng rằng đối phương đang lén lút nhìn mình.

Nhưng khi nhìn thẳng vào Cố An Trạch, y mới nhận ra người bên kia vẫn luôn nhìn về phía Tần Sở.

Là Tần Sở vừa ngây thơ vừa kiêu ngạo đó.

Hắn có vẻ như thích phung phí niềm mến mộ hèn mọn kia của
Cố An Trạch như một lẽ tất nhiên, thậm chí còn lấy việc ăn hiếp cậu làm thú vui.

Có thể hắn cho đó là cảm giác thành tựu, hắn đặc biệt khinh thường Cố An Trạch, có vẻ như con người vừa nhỏ bé vừa im lặng kia rất dễ khơi dậy hứng thú bắt nạt của kẻ khác.

Nếu Tần Sở đã không xem trọng, vậy thì cứ cướp của hắn đi.

Hứa Tử Mặc nghĩ thế.

Trong mắt Cố An Trạch, Hứa Tử Mặc nhìn qua là một người hiền lành, nho nhã và thân thiện, nên khi được mời đến nhà Hứa Tử Mặc chơi, cậu chưa từng mảy may nghi ngờ.

Để cảm ơn đối phương đã quan tâm đến mình, cậu còn tự tay làm rất nhiều bánh quy mang đi làm quà.

Có vẻ như trong trong Hứa gia lúc này không có ai khác nữa.

Cha mẹ của Hứa Tử Mặc đều ở nước ngoài, y lại không thích có người giúp việc, thế nên y chỉ thuê nhân viên bán thời gian đến dọn dẹp.

Căn biệt thự to lớn im ắng như không có người ở, Cố An Trạch len lén ngó dáo dác, trong lòng sinh ra chút thương cảm không thể giải thích được.

Cậu biết Tần Sở thích Hứa Tử Mặc.

Thế nhưng cậu không có cách nào ghét y cho được.

Hứa Tử Mặc kéo Cố An Trạch đi nấu cơm chung với mình, hai đứa nhỏ vừa đến tuổi trưởng thành loay hoay trong nhà bếp cùng nhau, nấu ra cả một bàn thức ăn thịnh soạn hết món này đến món khác, trông hệt như đầu bếp chuyên nghiệp.

Cố An Trạch cảm thấy mình chưa bao giờ vui đến vậy, kể cả lúc ở cùng với Tần Sở cũng chưa từng hề.

Cậu không đề phòng mà cứ cười nói thoải mái với Hứa Tử Mặc, rồi lại lắp bắp không tròn câu khi đối phương bưng chiếc bánh sinh nhật ra chúc mừng cậu.

Cậu định xung phong đi rửa chén, nhưng cả người dần mềm nhũn như bị rút hết sức lực.

Hứa Tử Mặc mỉm cười ôm lấy cậu.

Như ôm một nàng công chưa, y vững vàng bế cậu lên lầu, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Tưởng chừng như đang nâng niu bảo bối, y khẽ hôn lên trán Cố An Trạch, sau đó không ngừng hôn dần xuống.

Cố An Trạch mơ màng nhìn y.

"Đừng thích Tần Sở nữa, thích anh được không?"
Hứa Tử Mặc cười khẽ rồi đứng dậy, vẫn mang vẻ mặt tao nhã xinh đẹp như trước, chỉ là ánh mắt đã u ám đi nhiều.

Cố An Trạch ngu ngơ thất thần mở to mắt nhìn, dường như còn chưa kịp phản ứng, vạt áo đã bị cởi ra từ từ.

"An Trạch, anh sẽ đối xử tốt với em...luôn đối xử tốt với em."
Dứt lời, Hứa Tử Mặc cúi đầu, dịu dàng hôn lên hai cánh môi của cậu.

Khi mảnh quần lót cuối cùng bị cởi bỏ, Cố An Trạch mới hồi phục tinh thần.

Cậu muốn giãy dụa, nhưng cơ thể bị bỏ thuốc không có chút sức nào để phản kháng, gần như dễ dàng bị đè lại lập tức.

Xúc cảm xa lạ khiến cậu không nhịn được bật khóc nức nở, rồi như con rối mặc cho người nọ muốn làm gì thì làm.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tử Mặc ôm Cố An Trạch mệt đến ngất xỉu ra khỏi phòng ngủ.

Y tự tay tẩy rửa cho cậu, xong rồi thoa thuốc, mặc đồ ngủ sạch sẽ, đoạn lại cẩn thận nhét người nọ vào trong chăn bông mềm mại.

Trên mặt Cố An Trạch còn vươn lại nước mắt, chóp mũi đỏ ửng, vừa tủi thân lại vừa ngoan ngoãn.

Hứa Tử Mặc không nhịn được cười khẽ, kế đó chồm đến kéo người vào trong lòng ngực một lần nữa.

Cố An Trạch tỉnh dậy trong vòng tay của Hứa Tử Mặc.

Cậu cẩm thấy cực kỳ ấm áp, nhưng mới vừa trải qua một trận làm tình, đầu lại nhức nhối từng hồi.

Cơ thể bủn rủn đến cả trở mình cũng không nổi.

Lúc này Hứa Tử Mặc nhẹ nhàng đưa tay sờ đến eo của cậu, dùng lực không nhẹ không nặng mà xoa lên.

"Còn khó chịu lắm không?"
"Anh đã nói với ông nội em rồi...Hai ngày nay em sẽ ở đây với anh."
Bị ép buộc quan hệ, tâm trạng của Cố An Trạch tất nhiên không tốt.

Nhưng đối mặt với Hứa Tử Mặc, cậu lại không thể nào oán hận nổi, chỉ có thể hờn dỗi như đứa trẻ, càng lui sát đến mép giường, không nói tiếng nào.

Hứa Tử Mặc không giận, ngược lại còn cảm thấy cậu rất đáng yêu, đoạn lại nhào qua ôm lấy cậu.

"An Trạch, ở bên cạnh anh đi...Anh sẽ đối tốt với em, được không?"
Sau khi thỏa mãn chiếm hữu một lần nữa, y hài lòng ôm lấy Cố An Trạch, người đã khóc nức nở đến mức giọng khàn khàn, thì thầm bên tai cậu hết lần này đến lần khác.

Hứa Tử Mặc không dám mong Cố An Trạch sẽ đáp lại, dù sao người này đã thích Tần Sở lâu như vậy, thay đổi cũng không thể trong một sớm một chiều được.

Nhưng tay Cố An Trạch đang khoác trên eo y vô thức siết chặt, hai má cậu đỏ bừng vì câu nói kia.

"...Dạ...được."
Cậu hoàn toàn chưa kịp suy nghĩ đã đáp lời.

Tình yêu thầm kín dành cho Tần Sở đã biến mất không tăm tích mỗi khi gặp Hứa Tử Mặc, cậu không biết mình bị làm sao nữa, rõ ràng là không nên thích Hứa Tử Mặc, nhưng cậu lại cực kỳ tham lam sự dịu dàng của đối phương dành cho mình...!
Đã là con người thì luôn tìm kiếm sự ấm ấp kia mà.

Hứa Tử Mặc hình như sửng sốt một lúc, đoạn y lại cười khe khẽ, ôm chặt Cố An Trạch vào lòng.

Cố An Trạch muốn đẩy y ra, nhưng giây tiếp theo cậu lại bị đè xuống.

Hai người họ cứ như vậy mà trở thành người yêu của nhau.

Khi Hứa Tử Mặc nắm tay Cố An Trạch thông báo với toàn thể bạn bè, vẻ mặt của Tần Sở xấu đến nỗi giống như sắp lật hết bàn ghế lên.

Hứa Tử Mặc lúc nào cũng mang lên vẻ tao nhã lẫn dịu dàng giờ đây đang nở nụ cười khiêu khích, tựa như một người chiến thắng toàn phần.

Bảo vật mà Tần Sở không nâng niu, y sẽ trân trọng.

Đứa bé Tần Sở không quan tâm, y sẽ quan tâm.

An Trạch của y, y sẽ dành cả đời để bảo vệ.

-
- Hết phiên ngoại 4 –
-.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui