Không Thể Chia Xa


Edit: FQ
Beta: Hoa Tuyết
Nhắc nhở nữ trợ lý xong, vị quản lý nhận mới ra ánh mắt của Trì Cố Uyên.

Nghe anh hỏi như vậy, vị quản lý thầm kêu khổ không dứt.
Sau khi Hách Giai Giai giới thiệu Kiều Vãn đến, lại vừa được nghe Kiều Vãn diễn tấu xong, ông cảm thấy đúng là không tệ.

Nhưng ông là nghe với góc độ của người ngoại đạo, mà hoàn toàn quên Trì Cố Uyên là người trong nghề.

Nghe nói anh thích nhất là đi nghe biểu diễn Piano, nên chắc hẳn có yêu cầu rất cao.
“Tên là Kiều Vãn ạ.” Quản lý trả lời câu hỏi của Trì Cố Uyên trước, rồi lập tức nói tiếp: “Xin lỗi, cô ấy không phải nghệ sĩ dương cầm của nhà hàng chúng tôi, nghệ sĩ của chúng tôi bị bệnh nằm viên, cho nên tạm mời nghệ sĩ của dàn nhạc khác tới đây biểu diễn thay.

Nghe không hay sao ạ? Tôi sẽ bảo cô ấy ngừng ngay…”
“Hay.” Trì Cố Uyên nói.
Giọng nói nam tính trầm thấp, ngữ điệu bình thản, nhất thời quản lý không nghe ra cảm xúc của anh lúc này.

Ông ta cẩn thận ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Trì Cố Uyên, vẻ mặt anh cũng không có gì thay đổi.
Sau khi nói xong câu đó, anh thu hồi ánh mắt, cuối cùng còn nói một câu.
“Đừng làm phiền cô ấy.”

Hôm nay Kiều Vãn phát tài rồi.
Cô đi biểu diễn thay Hách Giai Giai, mà tiền công biểu diễn của nghệ sĩ dương cầm tuyến 1 và tuyến 2 tất nhiên là khác nhau.

Vốn dĩ quản lý SHO chốt với cô tiền biểu diễn là 3000 tệ, nhưng bởi vì hôm nay cô biểu diễn tốt, cho nên thưởng thêm cho cô 3000 tệ nữa.
Trời ạ, nhất định là sáng nay cô đã vô tình gặp được thần tài rồi.
Buổi biểu diễn vừa kết thúc, Kiều Vãn liền báo tin vui này cho Hách Giai Giai, hơn nữa còn chuyển 3000 tệ cho cô ấy.


Mặc dù cô là người cứu viện, nhưng cơ hội đêm nay là Hách Giai Giai cho cô, cô có thể kiếm được 3000 tệ là đã không tệ rồi, kiếm được thêm thì phải chia cho chị em tốt.
Nhưng Hách Giai Giai không nhận.

Hôm nay vốn là Kiều Vãn giúp cô, lẽ ra cô còn phải chuyển thêm tiền cho cô ấy mới đúng.

Hơn nữa, 3000 tệ đối với cô mà nói quả thực chẳng đáng là bao, nhưng đối với Kiều Vãn thì rất có giá trị.

Chuyện hôm nay, thực ra coi như là một kiểu trợ giúp cho Kiều Vãn.
Hách Giai Giai từ chối nhận tiền chuyển khoản, cùng lúc đó, cô bấm gọi video tới.

Kiều Vãn bấm nhận cuộc gọi, khuôn mặt hai người cùng nhau hiện trên màn hình, Hách Giai Giai vội gào hỏi một câu.
“Bà nhìn thấy Trì tiên sinh chưa? Trông như nào thế? Có phải vô cùng đẹp trai không? Aaaaaaa! Phải nói đến Iceland là chuyện tôi hối hận nhất, bỏ lỡ cơ hội gặp Trì Cố Uyên rồi!”
Hách Giai Giai đấm ngực dậm chân.
Cô ấy cũng được coi như là đối tác lâu năm của SHO, nên có kết bạn với một số nhân viên làm việc ở đây, hôm nay lướt newfeed toàn là ảnh Trì Cố Uyên.

Nhân viên đang làm việc tại đây không dám công khai chụp ảnh, nhưng những bức ảnh mờ ảo từ xa vẫn không giấu được khí chất của Trì Cố Uyên, vậy thì người thật sẽ đẹp trai đến cỡ nào chứ!!!
So với sự kích động của Hách Giai Giai thì Kiều Vãn bình tĩnh hơn rất nhiều: “Thấy rồi, rất đẹp trai.”
Kiều Vãn là nói thật lòng, cô chưa từng thấy người đàn ông nào hoàn mỹ có sức hút nhiều như thế.

Nhưng ngữ điệu của cô khiến cho Hách Giai Giai cảm thấy cô đang nói lấy lệ qua loa.
Cứ như Hách Giai Giai cô đang kích động buôn chuyện với người ta, mà người ta lại hỏi cô có muốn thêm trứng vào bánh kếp không vậy, làm sự hào hứng của cô lập tức mất sách.
“Cái giọng điệu này của cậu khiến tớ thậ sự không sao nào tin được lời cậu được cả.” Hách Giai Giai nói.
Kiều Vãn hỏi: “Tớ làm sao?”
“Nhìn thấy trai đẹp mà cậu không kích động à?” Cô ấy cao giọng.
Kiều Vãn bảo: “Vậy còn phải xem có liên quan gì đến tớ không.

Có liên quan thì tớ kích động.


Chứ kiểu thần tiên trên trời như Trì Cố Uyên, nhất định không thể có liên quan gì đến tôi rồi, tớ thấy anh ta cũng giống như nhìn tranh ảnh đẹp thôi, kích động làm gì.”
Hách Giai Giai: “…”
Có đôi lúc cô ấy cảm thấy, Kiều Vãn hoàn toàn không phải bạn cùng trang lứa với mình, nhưng Kiều Vãn thật sự chỉ là một cô gái trẻ 23 tuổi xuân xanh mà.

Không hiểu sao suy nghĩ tính cách của cô lại cứ như bà lão 60 tuổi vậy.
Có lẽ chuyện này có liên quan tới tình huống hiện tại của hai người.
Mặc dù Kiều Vãn nói rất có lý, nhưng Hách Giai Giai vẫn chưa từ bỏ ý định mà bồi thêm một câu: “Vậy cũng chưa chắc.

Quản lý của SHO ki bo bỏ xừ, hôm nay ông ta cho cậu thêm 3000 tệ, nói không chừng là Trì Cố Uyên cho thêm đó.

Sao Trì Cố Uyên lại cho cậu thêm tiền chứ? Bởi vì anh ta vừa ý cậu rồi chăng.”
Cô ấy vừa nói xong thì loa điện thoại vọng đến tiếng thán phục bình thản của Kiều Vãn: “Ồ, thật à?”
Hai người cũng biết đó là chuyện không thể nào, nhưng Hách Giai Giai vẫn cười hỏi: “Nếu thật thì cậu sẽ làm gì?”
“Tớ sẽ đồng ý chứ sao.” Kiều Vãn nói, “Dù sao thì tớ cũng độc thân, còn đang muốn tìm bạn trai nữa mà.”
Với chuyện tìm bạn trai, trước giờ Kiều Vãn chưa từng kiêng kỵ.

Vốn là phụ nữ trẻ tuổi, phải tìm người bầu bạn chứ.
Tuy Kiều Vãn không kiêng kỵ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hách Giai Giai nghe cô nói đến chủ đề này, ban đầu cô ấy nghĩ, là một người mẹ đơn thân, Kiều Tiểu Kiều lại còn nhỏ, Kiều Vãn chắc sẽ như những bà mẹ đơn thân khác, sợ chuyện hẹn hò yêu đương của mình ảnh hưởng tới sự phát triển của con, cho nên sẽ hy sinh hạnh phúc của mình để cho Kiều Tiểu Kiều có một tuổi thơ hoàn mỹ.
Sau khi Kiều Vãn nói xong, không nghe Hách Giai Giai đáp lại, cô liền biết cô ấy nghĩ gì, cô và Hách Gia Giai cũng không có gì mà giấu diếm, nên nói thật với cô ấy.
“Đối với chuyện này, tớ vẫn luôn thuận theo tự nhiên, không cố ý tránh né, cũng không cố tình đi tìm.

Nếu như chỉ vì Tiểu Kiều mà không tìm người yêu, vậy thì cho dù không đổ cái trách nhiệm này lên đầu thằng bé, nó cũng sẽ bị áp lực.

Thằng bé từng nói với tớ, nó hy vọng tớ tìm được người yêu, nhưng phải chú ý, đừng để đàn ông lừa.”
Kiều Tiểu Kiều là con trai của Kiều Vãn, năm nay mới bốn tuổi nhưng đôi khi Hách Giai Giai cảm thấy thằng bé giống như ông bố già vậy.

Nghe câu nói sau cùng của Kiều Vãn, cô ấy cười một tiếng.

“Tiểu Kiều nhà cậu nhọc lòng vì cậu thật đấy.”
Kiều Vãn nói: “Hầy, dù sao cũng bị lừa một lần rồi mà.”
Chuyện này Hách Giai Giai biết rõ,  năm đó cha Kiều Vãn vì tiền mà đòi gả cô cho lão già năm mươi tuổi.

Bởi vì chuyện này mà Kiều Vãn đã dẫn theo mẹ là Hồ Mân và con trai rời huyện trốn tới thành phố A.
Ngẫm lại mấy năm qua, cuộc sống của Kiều Vãn không hề dễ dàng, cũng may tất cả đã qua rồi.
“Thôi không nói chuyện nữa nha, tàu của tớ tới rồi.” Kiều Vãn nhìn qua thời gian rồi nói với Hách Giai Giai.
Hách Giai Giai: “…Này, hôm nay cậu kiếm được sáu nghìn tệ mà cậu gọi xe đi!”
“Không được, gọi xe về nhà mất tận ba mươi tệ, còn đi tàu có ba tệ thôi, tiết kiệm được hai mươi bảy tệ, tớ có thể mua được hai cái bánh mì rồi.” Kiều Vãn nói.
Hách Giai Giai: “…”
Không thể chia xa – Tây Phương Kinh Tế Học được edit bởi team Hoa Tuyết Sơn Trang và đăng tải duy nhất tại hoatuyethouse.wordpress.com.

Kẻ sao chép trộm cắp truyện dưới mọi hình thức đều sẽ bị luật hoa quả quật cho nghèo bệnh triền miên.

Hi.

Thực ra hai mươi bảy tệ có thể mua được ba cái bánh mì, bởi vì sau chín giờ tối tiệm bánh giảm 85%.
Kiều Vãn đi ra khỏi trạm tàu điện ngầm, tới tiệm bánh mua một cái làm bữa sáng ngày mai.

Sau khi mua xong, cô xách túi đi vào một cái chung cư.
Năm đó sau khi rời quê, Kiều Vãn đưa mẹ và con trai tới thành phố A.

Cô thuê một căn chung cư hai phòng ngủ một phòng khách ở vùng ngoại thành phía tây, ba năm qua ba thế hệ vẫn sinh hoạt trong căn phòng này.
Lúc cô về đến nhà thì đã là mười rưỡi tối, cô cầm khóa chuẩn bị mở cửa thì cửa được mở từ phía trong ra, mẹ cô đứng ở cửa ra vào, sau khi thấy con gái thì trong mắt chất chứa sự lo lắng.
“Sao bây giờ con mới về?” Hồ Mân hỏi.
Kiều Vãn cười, nói: “Con chơi thêm nửa tiếng, đêm nay nhận được ba nghìn tệ.”
“Thật sự?” Bà ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
“Đúng vậy ạ.” Kiều Vãn vui vẻ gật đầu, sau khi nói xong, cô nhìn thoáng qua gian phòng mình, hỏi: “Tiểu Kiều ngủ rồi à mẹ?”
“Ừ.

Chín giờ đã lên giường rồi, hôm nay nhà trẻ có hoạt động ngoại khóa, thằng bé chơi mệt lả.” Hồ Mân cười nói, “Con ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi.


Con chuẩn bị tắm rửa đi ngủ đây.” Dứt lời, cô nhìn thoáng qua đôi mắt mỏi mệt của mẹ, nói: “Về sau muộn như vậy rồi mẹ đừng chờ con nữa, ngủ sớm một chút đi.”
Nghe thấy con gái quan tâm, Hồ Mân đánh trống lảng, cười cười: “Không sao, không thấy con về, mẹ không yên tâm.”
Kiều Vãn ôm mẹ, bà ôm lại một chút rồi nói: “Con đi tắm đi.”
“Vâng.” Kiều Vãn lên tiếng.
Hai mẹ con ôm xong, Hồ Mân về phòng mình.

Kiều Vãn thả đồ đạc xuống, đi tới phòng tắm tắm rửa qua loa.

Sau khi tắm xong thì mặc bộ váy ngủ mẹ cô đã chuẩn bị sẵn cho cô rồi đi về phòng của mình.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ nhỏ, Tiểu Kiều đang ngủ say trên giường.

Kiều Vãn có tướng mạo bình thường, nhưng cô lại có đứa con có ngoại hình không hề tầm thường chút nào.

Kiều Tiểu Kiều nằm đó, xinh đẹp giống như một thiên sứ nhỏ.
Kiều Vãn cảm thấy nhất định là thằng bé đã kế thừa bộ gen trội của người cha không biết là ai cũng không biết đang ở nơi nào.
Rất tốt.
Nhìn thấy con trai, cả ngày mệt mỏi của cô như được quét sạch.

Cô lặng lẽ lên giường, ôm lấy thằng bé từ phía sau.

Kiều Tiểu Kiều bốn tuổi, trên người ngào ngạt mùi sữa thơm.

Cô vùi mặt vào cổ con, nhẹ nhàng hít một hơi.
“Mẹ…” Thằng bé mơ mơ màng màng kêu một tiếng.
Kiều Vãn vội ngẩng đầu lên, thằng bé đã quay đầu lại, lông mi của nó rất dày rất đậm, con ngươi mở ra, đôi mắt đen sáng như đá Obsidian.
“Mẹ đánh thức con à?” Kiều Vãn nói.
“Không ạ.” Thằng bé ngái ngủ đáp, ôm mẹ, rồi nói: “Con muốn đợi mẹ về, cố ý không ngủ say.”
Kiều Vãn khẽ cười: “Chờ mẹ về làm gì?”
Kiều Tiểu Kiều ôm hôn một cái lên cằm mẹ: “Nói với mẹ là con yêu mẹ.”
Kiều Vãn cảm thấy tim mình như hóa thành nước..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận