Không Thể Chia Xa


Edit: Hoa Tuyết
Trì Cố Uyên cúp điện thoại với Kiều Vãn, rồi vào thang máy lên lầu.

Thang máy đi thẳng lên tầng 16.

Trì Cố Uyên đến trước cửa phòng làm việc của giám đốc trung tâm Thất Âm, giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói lười biếng của Tân Duệ từ bên trong truyền ra, Trì Cố Uyên đẩy cửa bước vào.
Vừa vào, anh đã nhìn thấy bà Dương đang ngồi trên ghế sô pha ở khu vực tiếp khách.

Bà Dương cũng đã nhìn thấy anh, người đàn ông đã giúp Kiều Vãn chặn nước trong nhà hàng Eide lần trước.
“Được lắm, hóa ra là cậu…” Bà Dương kích động nói, rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Mà lúc bà Dương đứng dậy, người đang ngồi ở ghế giám đốc cũng đứng dậy.

Từ khi Kiều Vãn và bà Dương bước vào tới giờ Tân Duệ vẫn chưa một lần rời khỏi màn hình điện thoại bỗng đứng dậy khỏi ghế, đặt điện thoại xuống, lên tiếng chào Trì Cố Uyên.
“Anh Trì.”
Nghe cách Tân Duệ chào mà bà Dương giật mình.
Không ngoài dự liệu của Kiều Vãn, quả nhiên Tân Duệ biết Trì Cố Uyên.

Khi nãy cô gọi Trì Cố Uyên đến giúp mình chính là vì đoán được điều này.
Trì Cố Uyên cũng khẽ gật đầu chào lại, sau đó bước đến bên Kiều Vãn, hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Kiều Vãn nhìn bà Dương ở khu vực tiếp khách, nói: “Bà Dương phỉ báng em, nói rằng em phẩm hạnh không tốt, muốn sếp sa thải em.”
Kiều Viễn dứt lời, Trì Cố Uyên bèn nâng mắt lên nhìn thoáng qua Tân Duệ, Tân Duệ lập tức xua tay: “Tôi không có đuổi, tôi còn chưa làm gì cả.


Khi Tân Duệ nói, bà Dương đã từ khu vực tiếp khách bước tới, đứng trước mặt Trì Cố Uyên: “Cậu có phải là người đã chặn nước giúp cô ta trong nhà hàng tây ngày hôm đó không? Lần này càng hay, nhân chứng cũng đến rồi.

Rõ ràng thời gian trước cô vẫn còn dây dưa với con trai tôi, vậy mà chưa được bao lâu đã đổi thành cậu Trì đây…”
“Không thay đổi.” Trì Cố Uyên nói.
Bị ngắt lời, bà liền nhìn Trì Cố Uyên, ánh mắt Trì Cố Uyên hết sức bình tĩnh: “Con trai bà vẫn luôn đơn phương theo đuổi Kiều Vãn.

Kiều Vãn chưa bao giờ đồng ý, cho nên không phải là thay đổi.”
Nói thẳng ra là con trai bà thậm chí còn không đủ tự cách để bị thay thế nữa.
Con trai mình bị hạ thấp như vậy, bà Dương làm sao có thể chịu nổi, sầm mặt, nói: “Cậu…”
“Con trai bà là Dương Bách phải không?” Trì Cố Uyên lại cắt ngang cơn giận dữ của bà Dương.

Bà Dương khó hiểu nhìn anh.

Trì Cố Uyên nói: “Đúng lúc có mặt bà, tôi có chuyện muốn nói với bà luôn.”

Là một chàng trai trẻ tuổi, khí chất của Trì Cố Uyên có phần quá trầm ổn.

Bà Dương bị sự ung dung của anh trấn áp, nhìn anh bằng ánh mắt mù mờ: “Thì sao?”
“Kiều Vãn là bạn gái của tôi.” Trì Cố Uyên nói.
Bà Dương: “…”
Kiều Vãn: “…”
Tân Duệ: “…”
Lời nói của Trì Cố Uyên vừa thốt ra, cả văn phòng liền rơi vào im lặng.

Bà Dương là người phản ứng đầu tiên, bà ta lia mắt qua lại giữa Kiều Vãn và Trì Cố Uyên, nói, “Cậu nói với tôi chuyện này làm chi?”
“Bởi vì con trai bà đã biết mối quan hệ giữa Kiều Vãn và tôi mà vẫn cứ liên lạc với Kiều Vãn.” Trì Cố Uyên nói.
Bà Dương không tin: “Làm sao có thể chứ.”
“Vấn đề này bà có thể về nhà hỏi lệnh lang.” Trì Cố Uyên nói.
Bà Dương tức thời cứng họng.
Trì Cố Uyên tiếp tục: “Tôi nói với bà chuyện này, là muốn bà về nhà thuyết phục lệnh lang một chút.

Bà cũng đã nói hai người ở bên nhau nhất định phải môn dăng hộ đối.

Tôi hi vọng khi trở về, bà sẽ nói chuyện với con trai mình, bảo cậu ta chớ mơ tưởng hảo huyền nữa.”
Dứt lời, Trì Cố Uyên nhìn sang Kiều Vãn ở bên cạnh, nói.
“Dù sao bạn gái của tôi, không phải nhà nào cũng có thể trào cao tơ tưởng tới được.”
Bà Dương: “…”
Kiều Vãn: “…”
Thật là trâu!
Chỉ với chiêu gậy ông đập lưng ông này, Kiều Vãn muốn tôn Trì Cố Uyên là người mạnh nhất vũ trụ.

Không có gì khó chịu hơn khi bị chính lời nói của mình vả vào mặt, cũng không gì sảng khoái hơn việc nhìn thấy người khác bị chính lời nói của họ vả vào mặt, tâm trạng của Kiều Vãn ngay lập tức tốt hơn hẳn.
Nhưng tâm trạng của bà Dương thì không được tốt lắm.

Thoạt đầu, bà bị Trì Cố Uyên làm sốc tinh thần, Trì Cố Uyên hạ thấp con trai bà không ra gì, đến khi phản ứng lại thì bà ta mới điên cuồng mắng anh.
“Cậu là cái thá gì chứ, Kiều Vãn này cũng chả là cái đinh gì cả, cậu có biết tôi là ai không…”
“Gia đình bà kinh doanh dương cầm, nhà xưởng ở phía nam thành phố.

Mảnh đất mà gia đình bà đang thuê, nhà họ Trì có thể lấy lại.” Trì Cố Uyên nói.
Kiều Vãn tận mắt nhìn như bà Dương quả pháo, mới nổ lốp bốp được vài giây, đã trở thành pháo lép.

Ánh mắt của bà ta từ tức giận biến thành hoảng hốt, sau đó lại biến thành lo lắng và khiếp sợ.
Bà Dương đã quen sống một cuộc sống vênh váo tự cao, dù sao thì trên đời này vẫn còn rất nhiều người nghèo mà.


Bà ta có đủ khả năng để diễu võ dương trước mặt người nghèo, và chính vì cái thói kiêu ngạo của mình, cho nên bà ta mới bỏ qua tiếng “anh Trì” mà Tân Duệ gọi khi Trì Cố Uyên bước vào.
Anh Trì, họ Trì, ở thành phố A này có ai mà không biết nhà họ Trì.

Vậy mà bà ta chưa bao giờ liên hệ người đàn ông trước mặt mình với nhà họ Trì.

Bây giờ nhìn lại, tính khí và cách nói chuyện của người đàn ông này, ắt phải là người xuất thân trong gia đình quyền thế mới hun đút ra được.
Môi dưới của bà Dương run lên, bà ta nhìn chằm chằm vào Trì Cố Uyên, hỏi: “Cậu là …”
Trì Cố Uyên không trả lời câu này.

Anh nắm tay Kiều Vãn, nói với bà Dương: “Nếu đã thích làm người ta mất việc đến thế, vậy thì bà cũng có thể nếm trải mùi vị của việc mất việc đi.”
Nói xong, Trì Cố Uyên quay đầu lại khẽ gật đầu với Tân Duệ, rồi dẫn Kiều Vãn rời văn phòng.

Sau khi Kiều Vãn và Trì Cố Uyên bước ra thì tình cờ gặp Âu Huệ đang đứng bên ngoài văn phòng.

Không biết cô ta đến từ lúc nào, nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Kiều Vãn và Trì Cố Uyên bước ra, Âu Huệ liền rụt tay ra sau.
Nhưng cô ta đã chậm một bước, còn chưa kịp đưa tay ra sau, Kiều Vãn đã nhìn thấy màn hình điện thoại trong tay đang kết nối cuộc gọi.
Lúc gọi cho Dương Bách không được, Kiều Vãn đã gọi cho Âu Huệ để xác nhận rằng cô ta cũng đang gọi cho ai đó, là cô ta đã liên tục gọi cho Dương Bách, để cô không có cách nào liên lạc với anh ta đến xử lý bà Dương, khiến cô không có cách nào thoái thác, cũng khiến cô không chỉ bị đuổi việc mà còn mất hết mặt mũi trước mặt cấp trên.
Không riêng gì vụ điện thoại của Dương Bạch, dám chừng chuyện hôm nay bà Dương đến đây quậy cũng không thiếu công cô ta châm ngòi thổi gió.

Mà nguyên do cô ta làm những chuyện này, đều là vì Dương Bách thích cô.
Đôi khi, có một số người xấu đến mức khiến người ta cảm thấy đáng thương.
Trong lòng Kiều Vãn, Âu Huệ từng là một cô gái rất ngoan, trong sáng và thuần khiết như một tờ giấy trắng.

Tính cách cô ta mềm dịu, ngoại hình xinh đẹp, năng lực nghiệp vụ mạnh và sẵn sàng giúp đỡ người khác, trước đây cô từng rất thích cô ta.

Mà những điều kiện xuất sắc trên của Âu Huệ thừa sức để cô ta có được tình yêu như mong muốn.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ta không biết phát huy bản thân, mà chỉ biết ngấm ngầm giở trò.

Giở trò xong còn cảm thấy oán giận.

Cô oán giận vì Dương Bách không giúp cô ta mà giúp Kiều Vãn, cô ta oán giận vì cô ta coi Kiều Vãn là bạn nhưng Kiều Vãn không phát hiện ra cô ta thích Dương Bách.
Một cô gái như vậy thật sự rất đáng sợ và cũng khá đáng thương.
Hiển nhiên Âu Huệ mới đến văn phòng không lâu, đang đứng đây để chờ đợi chiến thắng của bà Dương.

Cô ta không hề biết những chuyện đã xảy ra trong văn phòng, khi Kiều Vãn đi ra, cô ta chỉ né tránh một cách vô thức rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.


Nhưng câu nói tiếp theo của Kiều Vãn lại khiến cô ta giật mình.
“Cúp điện thoại đi.”
Âu Huệ mở to mắt, câu này của Kiều Vãn là nói với cô ta.

Cô ta nhìn Kiều Vãn, sau đó lại nhìn Trì Cố Uyên.
“Cô nói gì vậy?” Âu Huệ không thừa nhận.
“Cuộc gọi với Dương Bạch ấy.” Kiều Vãn nói, “Tôi đã giải quyết xong chuyện rồi, không cần anh ta nữa đâu.”
Âu Huệ mím chặt môi, “Tôi không biết cô đang nói gì cả.”
Thấy Âu Huệ vẫn giả ngu giả ngơ, Kiều Vãn không muốn phí lời với cô ta nữa, cô nói với Âu Huệ: “Cô có thể nộp đơn từ chức vào hôm nay rồi đó.

Tôi thật sự không muốn làm đồng nghiệp với cô.”
Sau đó, Kiều Vãn nói với Trì Cố Uyên bên cạnh: “Mình đi thôi.”
Cô nói xong liền cùng người đàn ông bên cạnh đi về phía thang máy.
Khi hiểu ra, nỗi sợ hãi vẫn đè nén trong lòng Âu Huệ liền bùng lên.
“Kiều Vãn, cô dựa vào đâu mà bắt tôi từ chức hả? Cô không muốn làm đồng nghiệp với tôi thò cút ngay khỏi đây đi!”
Kiều Vãn phớt lờ cô ta.
Âu Huệ nổi giận, đi về phía Kiều Vãn, định tiếp đôi co với cô, nhưng thang máy đã mở cửa ra, Kiều Vãn và nguời đàn ông đã bước vào trong.
“Kiều Vãn!” Âu Huệ thấy cửa thang máy đóng lên mà hét to.
Khi bà Dương đi ra ngoài thì đúng lúc nhìn thấy Âu Huệ đang mất hết lý trí.

Vừa rồi ở văn phòng, Tân Duệ đã xác nhận thân phận của của Trì Cố Uyên.

Ở một nơi như thành phố A, so với nhà họ Trì, nhà họ Dương cùng lắm chỉ là một gia đình nhỏ bé, bà ta chưa bao giờ được gặp Trì Cố Uyên.

Sau khi xác nhận với Tân Duệ rằng Trì Cố Uyên này đúng là người thừa kế của nhà họ Trì, bà Dương đã vội lao ra ngoài để xin lỗi.
Nhưng khi nhìn thấy Âu Huệ, bà ta liền biết Kiều Vãn và Trì Cố Uyên đã rời đi.
Gào đến khản cả cổ một câu, Âu Huệ dường như bị đóng băng.

Một lúc lâu sau, cô ta mới lần nữa đeo cái mặt nạ giả tạo lên, quay lại nhìn về phía bà Dương.
“Dì Dương…” Âu Huệ đi về phía bà ta, cười nói, “Vừa rồi Kiều Vãn nói cháu nên từ chức, cô ta nghĩ như thế nào mà dám…”
“Cô từ chức đi, nếu không, tôi sẽ giúp cô.” Bà Dương nói.
Âu Huệ mở to mắt nhìn bà Dương.
“Dì Dương…”
Bà Dương đã gặp gỡ rất nhiều loại phụ nữ, kiểu con gái cưng nhỏ nhen như Âu Huệ, bà ta có thể nhìn thấu rất rõ rằng.

Cô ta lời dụng bà, gây xích mích mối quan hệ của bà với Kiều Vãn, ngay từ đầu nếu không phải tại cô ta thì nói không chừng bà đã không đắc tội với nhà họ Trì rồi.
Đắc tội với nhà họ Trì, bà Dương thân mình còn lo không xong, rầu thúi gan thúi ruột.
“Tôi mâu thuẫn và họ cũng là do co gây ra, giờ chỉ hy vọng họ có thể tha thứ.

Tôi sẽ không qua lại với cô nữa, cô hãy trở về nói chuyện với mẹ mình, bảo mẹ cô đừng liên lạc với tôi nữa.”Bà Dương nói với Âu Huệ.
“Dì Dương …” Âu Huệ cuống quýt gọi.
“Tôi chưa bao giờ muốn cô và Dương Bách ở bên nhau cả.

Dù nó và Kiều Vãn không thành đôi, thì vợ của nó cũng sẽ không bao giờ là cô.


Có lẽ trước đây điều kiện gia đình của chúng không cách biệt là bao, nhưng bây giờ nhà cô đã sa sút, cô nên biết thân biết phận, tìm một người thích hợp để kết hôn.

Hơn nữa cô từ chức ở trung tâm này đi, muốn đi đâu thì đi, đừng làm con thiêu thân nữa.” Giọng bà Dương trầm xuống, nhìn Âu Huệ nói, “Bằng không thì cô cũng biết đấy, những trung tâm dạy dương cầm ở thành phố A này, tôi đều có thể nói chuyện được, đừng cắt hết đường lui của mình.”
Trong mắt Âu Huệ hiện đầy vẻ tuyệt vọng.

Kiều Vãn và Trì Cố Uyên vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, Kiều Vãn đã không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nhớ tới chuyện đã xảy ra trong văn phòng, Kiều Vãn bèn hỏi Trì Cố Uyên, “Anh sẽ không lấy lại miếng đất đó thật chứ?”
“Không.” Trì Cố Uyên nhìn cô một cái: “Đã ký hợp đồng rồi, lấy lại sẽ vi phạm hợp đồng.”
Kiều Vãn nhướng mày cười: “Ồ.”
“Nhưng tiền thuê thì có thể tăng lên.” Trì Cố Uyên nói, “Lần này xảy ra chuyện như vậy, chắc họ đã chuẩn bị tinh thần bị chúng ta tăng tiền thuê rồi.”
Kiều Vãn: “…”
Cho nên dù là trấn áp người khác, cũng là trấn áp trong kế hoạch của Trì Cố Uyên? Kiều Vãn tặc lưỡi hai tiếng, cảm thán.
“Thật đúng là không có người làm ăn nào không gian trá mà.”
Nghe vậy, Trì Cố Uyên nhìn lại cô, Kiều Vãn lập tức cười nói: “Có điều lần này thì không phải, lần này là giúp em, là chính trực khí thế.”
Thấy cô vui vẻ cười nói, anh cũng cong môi cười, không nói gì nữa.
Trì Cố Uyên vừa khẽ nhếch môi lên, đã khiến Kiều Vãn hơi thất thần.

Anh không phải là người ít cười, nhưng tính anh trầm ổn nên rất ít khi bộc lộ cảm xúc.

Bất kể lúc nào, Kiều Vãn cũng đều thấy anh bất động như núi.
Một người như vậy đột nhiên mỉm cười, thật sự làm lòng người cực kì rung động.
Tim Kiều Vãn đập loạn nhịp, cô quay đầu đi, nhìn con số nhảy trên thang máy, nói với Trì Cố Uyên.
“Bây giờ em chỉ có thể giả dựa hơi anh, cáo mượn oai hùm thôi.

Em muốn thích ứng với thân phận của mình càng sớm càng tốt, học cách dùng thân phận của mình để trấn áp người khác.”
Kiều Vãn chưa rõ cha mẹ ruột của mình giàu có cỡ nào, nhưng chắc chắn là dư sức so với nhà họ Dương.

Nếu cô thích nghi với thân phận của mình, cô sẽ có thể khiến bà Dương cúi đầu nhận lỗi ngay tại chỗ mà không cần phải phiền đến Trì Cố Uyên.

Cô có thể không chủ động công kích ai, nhưng phải học cách phản công.

Chỉ lại cô mới vừa tìm lại được thân phận tiểu thư nhà giàu ngày hôm trước, nên chưa đủ sức vận dụng nó thôi.
Cô dứt lời, thang máy cũng mở cửa, Trì Cố Uyên bước ra khỏi thang máy, nói với cô: “Em không cần học, chỉ cần đứng phía sau anh là được.”
Kiều Vãn nói: “Đâu phải lúc nào cũng có thể…”
Chưa nói hết lời, cô đã hiểu ra ý của Trì Cố Uyên.

Ý của anh chính là sau này cô không cần phải học cách áp chế người khác, chỉ cần đứng sau lưng anh, anh sẽ giúp cô.
“Anh chắc chắn hai chúng ta sẽ kết hôn đến vâky à?” Kiều Vãn hỏi.
Trì Cố Uyên cúi đầu nhìn cô.
“Chúng tôi sẽ kết hôn.”
Nghe anh đáp thế, Kiều Vãn khẽ chớp chớp mắt, nở nụ cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui