Không Thể Chia Xa


Đây là lần đầu tiên Kiều Vãn đến nơi làm việc của Trì Cố Uyên.
Phòng làm việc của anh cách tòa cao ốc trung tâm dương cầm không xa, và cũng là trung tâm tài chính của thành phố A.

Phòng làm việc chiếm hai tầng trên cùng của tòa cao ốc lớn.

Kiều Vãn đi thang máy lên thẳng, vừa bước chân ra khỏi thang máy đã nhìn thấy ngay phòng làm việc của Trì Cố Uyên.
Phòng làm việc của anh thiết kế rất độc đáo, nhìn thôi cũng đủ biết phong cách nội thất của văn phòng bọn họ.

Căn phòng thiết kế rất đơn giản nhưng tính nghệ thuật và thực dụng đều được nhấn mạnh, Kiều Vãn còn tưởng mình đang lạc vào một phòng triển lãm nữa cơ.
Cô vừa ra khỏi thang máy thì đã có người tới đón.

Đó là một cô gái mặc vét xám trông rất chuyên nghiệp và lịch sự, tóc buộc thấp, trông vừa sắc sảo vừa có năng lực.

Thấy Kiều Vãn, cô ta bèn nở nụ cười lịch sự quy cách chào hỏi.
“Cô là cô Kiều ạ?”
Kiều Vãn gật đầu: “Đúng vậy.”
Cô gái cười càng tươi, nói với Kiều Vãn: “Chào cô, tôi là trợ lý Annie của tổng giám đốc Trì.

Tổng giám đốc dặn tôi đứng ở đây chờ cô, hiện giờ ngài ấy đang họp, để tôi đưa cô đến văn phòng của ngài ấy trước nhé.”
Kiều Vãn khẽ gật đầu với Annie: “Được, vậy làm phiền cô.”
“Cô khách sáo quá rồi.” Annie mỉm cười, sau đó chìa tay ra, nói với Kiều Vãn: “Xin mời cô Kiều.”
Kiều Vãn đi theo Annie đến phòng làm việc của Trì Cố Uyên.
Khác với phong cách nội thất bên ngoài, phong cách thiết kế bên trong phòng làm việc không nổi bật lắm, thậm chí còn đơn giản hơn.

Kiều Vãn đi theo Annie, quan sát bên trong phòng làm việc, lúc đến văn phòng thì cô nhìn thấy anh đang ngồi họp qua cửa kính.

Đây là phòng làm việc khép kín, chỉ có một bức tường kính cách âm ngăn, tuy không nghe được bên trong nói gì nhưng có thể thấy rõ được hình ảnh bên trong.

Trong đó có khoảng mười mấy người đang ngồi họp, bọn họ ngồi bàn tròn, Trì Cố Uyên ngồi ở vị trí đầu tiên, quay lưng về phía cô nhìn lên màn hình phông chiếu.
Bây giờ đang là giờ làm việc nên anh mặc áo sơ mi khoác âu phục rất chỉn chu, cho dù là ngồi thôi cũng có thể ngắm được thân hình cao gầy của anh.

Anh dựa vào chiếc bàn tròn, trên tay cầm một cây bút gel, khớp xương bàn từng ngón tay rất rõ tràng đang vô thức cầm bút, gõ liên tục lên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thỉnh thoảng, anh trỏ cây bút gel vào sơ đồ thiết kế trên màn hình, các nhân viên cấp cao thì khiêm tốn nghe anh giải thích rồi ghi lại để sửa sau.
Văn phòng bọn họ đang có dự án hợp tác với nước ngoài, đó là dự án thiết kế bảo tàng cho một thành phố, cho nên gần đây thường tăng ca, giờ đang trong tiến hành chỉnh sửa những bước cuối cùng của dự án.
Cuộc họp diễn ra rất căng thẳng, ánh mắt Kiều Vãn cứ dững mãi trên người Trì Cố Uyên không rời.

Trong công việc, Trì Cố Uyên luôn là người nghiêm túc và trầm tĩnh, mà đằng sau sự trầm tĩnh đó là cảm giác rất đỗi an toàn và quyết đoán.

Đó là khí chất chỉ có anh mới có, dưới sự dẫn dắt của anh mọi người mới có thể tiến hành tốt công việc được.
Sức hấp dẫn từ sự mạnh mẽ và khiến mang lại cảm giác yên tâm cho người khác ở anh khiến Kiều Vãn vô thức chiềm đắm.

Nếu như toàn bộ văn phòng làm việc khiến cho Kiều Vãn cảm giác như mình đang dạo bước trong hoa viên thì phòng làm việc riêng của Trì Cố Uyên lại khiến cho cô như tìm thấy được thiên đường trong vườn hoa vậy.
Thật sự phòng làm việc riêng của anh giống như một căn phòng khách sạn cao cấp hơn là một nơi làm việc thông thường.

Bên trong phòng rộng thênh thang, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính hất xuống nửa mặt sàn, vừa khéo chiếu xuống bàn làm việc.
Căn phòng được chia thành các khu riêng biệt: khu làm việc, khu hội thảo và khu nghỉ ngơi giải trí.

Từng khu vực phân chia rất rõ ràng, Kiều Vãn có ngồi ở đây chờ cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Sau khi dẫn Kiều Vãn vào phòng làm việc của sếp thì Annie ra ngoài.


Bàn làm việc của cô ta ở ngay sát văn phòng của Trì Cố Uyên, Kiều Vãn có thể gọi cho cô ta bất cứ lúc nào.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Kiều Vãn.
Từ lúc hai người quen nhau tới giờ đều là anh đón cô tan làm, đưa cô về nhà, luôn là anh bước vào thế giới của cô và tìm hiểu cô.

Hiện giở cô đang ngồi ở phòng làm việc của anh, cô cảm thấy như mình cũng đang bước vào thế giới của anh vậy.
Thế nhưng cho dù đây là lần đầu cô bước vào thế giới của anh thì cô lại có cảm giác thế giới này không xa lạ với mình quá.
Màu sắc chủ đạo của văn phòng không phải là trắng xám lạnh lẽo mà được thiết kế theo màu vân gỗ, dưới ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sát đất, gam màu này hòa cùng màu nắng khiến người ta cảm thấy yên bình và ấm áp hẳn.
Căn phòng rộng rãi thoáng đạt như vậy mà hương vị ấm áp vẫn tràn ngập khắp nơi.

Kiều Vãn đắm mình trong cảm giác ấm áp đó, ánh nắng vương trên khắp mặt bàn làm việc khiến cho cô cảm giác như mình đã ở đây trong giấc mơ nào rồi.
Thế nhưng cảm giác này không kéo dài được bao lâu thì cửa phòng làm việc mở ra.

Kiều Vãn hoàn hồn, nhìn thấy Trì Cố Uyên đang đứng ở cửa nhìn mình.
Ánh mắt hai người giao nhau, cô cười rộ lên, anh cũng cười, đóng cửa đi vào.
“Anh họp xong rồi à?” Kiều Vãn bước xuống bục kê bàn làm việc, cười hỏi.
“Ừ.” Trì Cố Uyên vừa trả lời vừa bước đến gần Kiều Vãn cúi đầu hỏi: “Em chờ lâu lắm không?”
Kiều Vãn nhún vai, quan sát văn phòng một lượt rồi đánh giá: “Không ạ, em chưa kịp ngắm hết phòng làm việc của anh thì anh đã về rồi.”
Nghe cô nói vậy, anh dịu dàng xoa xoa đầu cô: “Thế thì em cứ ngắm tiếp đi, anh vẫn còn một chút chuyện phải làm.”
Nói đoạn, Trì Cố Uyên lướt qua người cô ngồi xuống bàn làm việc.
Bàn tay của người đàn ông này thật to, ngón tay thon dài, động tác xoa đầu cô quá thuần thục, thậm chí còn khiến cô có cảm giác trước đây anh đã từng xoa đầu cô rất nhiều lần rồi vậy.

Thế nhưng trong ấn tượng thì đây là lần đầu tiên anh xoa đầu cô, lúc cô nhận ra, trái tim cô liền đập điên cuồng.
Nhịp tim thình thịch ngọt ngào khiến cô quay lại nhìn thoáng Trì Cố Uyên.


Anh đang ngồi trước màn hình máy tính, ánh mắt vô cùng tập trung, trên tay đang cầm bản thảo sửa chữa của cấp dưới lúc nãy.
Hình ảnh nghiêm túc làm việc này rất khác với hình ảnh mạnh mẽ quyết đoán trong phòng họp lúc nãy.
Trên đỉnh đầu còn vương sự ấm áp và dịu dàng của cái xoa đầu ban nãy, Kiều Vãn đỏ bừng mặt, giơ tay lên xoa xoa chỗ tóc anh vừa xoa khi nãy, cười cười rồi tiếp tục tham quan phòng làm việc của anh.

Phòng làm việc của Trì Cố Uyên cho dù có rộng đến đâu thì cô cũng tham quan giáp.

Sau khi đi loanh quanh phòng làm việc nửa tiếng, Kiều Vãn bèn ngồi ở khu nghỉ ngơi nhìn sang chỗ bàn làm việc, Trì Cố Uyên vẫn đang cặm cụi trước màn hình máy tính.
Trong phòng là việc yên ắng như vậy khiến cho người ta cảm thấy thời gian ngồi không ở đây dài dằng dặc.

Kiều Vãn ngồi ở sô pha, đầu óc  bắt đầu mông lung, đờ người ra.
Bản báo cáo trên tay vẫn đang làm dở, Trì Cố Uyên nhìn  thấy bóng lưng Kiều Vãn ngồi thẫn thờ trên sô pha qua màn hình máy tính thì bèn gọi.
“Kiều Vãn.”
Bị gọi đột ngột, Kiều Vãn giật mình hoàn hồn lại, nhìn sang chỗ bàn làm việc của Trì Cố Uyên, đáp: “Dạ?”
Trì Cố Uyên ngồi trên ghế, nhìn cô chằm chằm.
“Qua đây.”
Kiều Vãn nghe lời anh đứng dậy khỏi sô pha qua chỗ anh, tò mò nhìn lướt qua màn hình máy tính: “Làm xong việc… oái~.”
Kiều Vãn còn chưa nói hết thì cô đã bị anh nắm lấy eo kéo đến, hai chân cô trụ không vững, ngồi bịch xuống đùi anh.
“Á, có đè lên…” Cô ngồi xuống rất mạnh nên sợ đè đau Trì Cố Uyên, cô giùng giằng muốn đứng dậy nhưng tay anh vẫn đè giữ eo cô ôm thật chặt, như miếng bọt biển bị Trì Cố Uyên ép trong lòng.
Mặt Kiều Vãn vừa đỏ vừa nóng.
Sau lưng cô là lồng ngực của anh, chỉ cách một lớp vải mỏng, nhiêu đó thôi cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh và lồng ngực rắn chắc đó.

Họng Kiều Vãn khô khốc, giọng nói cũng nhũn cả ra:
“Anh làm gì vậy?”
Kiều Vãn hỏi xong câu này cũng thấy mình hỏi thừa.

Trì Cố Uyên ôm chặt cô trong lòng cằm tựa lên vai cô, má anh áp sát, môi cũng dán lên tai cô.
“Ôm em.”
Giọng nói anh vừa trầm vừa khàn, khí nóng phả vào tai cô làm cho trái tim cô nhảy loạn cào cào, sắp không kiểm soát đến nơi.
Ở trước người đàn ông này ai mà kiểm soát được chứ.


Kiều Vãn cảm giác mặt mình đỏ như sắp bật máu đến nơi rồi.
Trì Cố Uyên lặng lẽ ôm cô, như thể đang nạp năng lượng từ người cô vậy.

Trái ngược với biểu hiện của cô, Trì Cố Uyên rất bình tỉnh, thậm chí một lúc sau, anh còn dựa lên ghế, thả lỏng cánh tay phải đang ôm cô, cầm chuột tiếp tục làm việc.
Kiều Vãn cứ thế để cho anh ôm, nhìn anh cầm chuột thoăn thoắt vẽ bản thảo phức tạp trên màn hình.
“Hay là anh cứ làm việc trước đi nhé?” Kiều Vãn thấy nếu còn tiếp tục thế này thì tim cô bay ra khỏi lồng ngực mất.
Vừa nói cô vừa định chuồn, nhưng chưa kịp đứng đậy thì đã bị anh mạnh  mẽ ấn lại ngồi trong lòng.

Lưng cô áp vào ngực anh, Kiều Vãn thấy mình sắp tiêu rồi.
Trì Cố Uyên không đếm xỉa gì đến lời cô nói, vẫn cầm chuột nhìn máy tính làm việc, hỏi Kiều Vãn chuyện bữa tối.
“Tối nay em muốn ăn gì?”
Chuyển đề tài nói chuyện khiến cho Kiều Vãn không để ý đến chuyện cô đang dính vào lồng ngực anh nữa.

Kiều Vãn ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói.
“Gì cũng được.”
Cô vừa nói xong thì liền nghe thấy anh khẽ cười bên tai, tiếng cười vang khiến tai cô đỏ như rỉ máu.
“Ăn món Trung nhé.”  Trì Cố Uyên hỏi.
Bấy giờ Kiều Vãn làm gì còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ thuận theo ý của anh gật đầu luôn: “Ăn món Trung cũng được, cũng được.”
“Đi ăn đâu bây giờ?” Trì Cố Uyên hỏi.
Sao cứ hỏi mãi.
Hai người đã ăn ở ngoài rất nhiều lần rồi, nhưng đều gọi món Tây, món Nhật ăn, chỉ có một lần duy nhất họ ăn món Trung là lần KiềuTiểu Kiều chọn món và được Trì Cố Uyên làm.
Nghĩ đến đây, cô chợt nảy ra một ý, quay lại nhìn anh.
“Đến nhà anh được không?”
Trì Cố Uyên nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau, sau một lúc yết hầu anh khẽ chuyển động.
“Đến nhà anh ăn cũng được, nhưng không phải chỉ ăn cơm đơn giản nữa đâu.”
Kiều Vãn: “…”
Vậy còn ăn gì nữa à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận