Giang Hiểu Viện trở về nhà sau một ngày dài, lòng vẫn còn phấn chấn vì những khoảnh khắc vui vẻ với bạn bè.
Nhưng niềm vui nhanh chóng phai nhạt khi cô phát hiện vết thương ở đầu gối không chỉ đau mà còn chảy máu.
Cô nhanh chóng lấy băng gạc và một ít thuốc sát trùng, xử lý vết thương một cách vội vã, tự nhủ rằng đây chỉ là một tai nạn nhỏ.
Khi cô đang chuẩn bị xong xuôi, cánh cửa bỗng mở ra và Lâm Nhất bước vào, khiến cô giật mình.
Cô ngạc nhiên khi thấy anh, vì trước đó anh đã nói sẽ không trở về tối nay.
- Chú… sao chú lại về sớm thế?- Hiểu Viện hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
Ánh mắt Lâm Nhất sắc bén quét qua phòng, như thể anh cảm nhận được điều gì đó không bình thường.
Thậm chí trước khi anh đến gần, mũi anh đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Sắc mặt anh thay đổi khi bước về phía cô, và Hiểu Viện cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
- Cháu bị sao?- Anh hỏi, giọng nói căng thẳng, khi nhìn thấy băng gạc trên đầu gối cô.
- Sao không nói cho chú biết?
- Cháu chỉ bị ngã một chút thôi,- cô đáp, nhưng không thể giấu được vẻ lo lắng trong giọng nói.
- Không có gì nghiêm trọng đâu ạ.
Lâm Nhất tiến gần hơn, ánh mắt anh rơi vào vết thương của cô.
Vẻ khó chịu hiện lên trên khuôn mặt anh, và Hiểu Viện có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
- Mùi máu…- anh nói nhỏ, như thể tự mình mắng mỏ.
- Cháu đã xử lý rồi,- Hiểu Viện cố gắng trấn an anh, nhưng điều đó chỉ làm anh lo lắng hơn.
Mặc dù có phần sợ hãi, cô không thể không cảm thấy sự ấm áp từ sự quan tâm của anh.
- Để chú giúp cháu,- Lâm Nhất nói, giọng trầm lại, và bắt đầu tháo băng gạc để kiểm tra vết thương.
Dù đang cố gắng giúp đỡ, sắc mặt của anh vẫn rất khó tả, khiến Hiểu Viện không thể không suy nghĩ về điều gì đang diễn ra trong tâm trí anh.
- Chú… có gì không ổn sao?- cô hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh, cảm giác như anh đang che giấu điều gì đó.
- Không, chỉ là… chú không thích thấy cháu bị thương,- Lâm Nhất đáp, và giọng điệu của anh có phần cứng nhắc.
- Hãy nghỉ ngơi đi.
Đi ngủ sớm, sáng mai sẽ tốt hơn.
Hiểu Viện cảm thấy lẫn lộn giữa sự lo lắng và sự quan tâm của Lâm Nhất.
Cô gật đầu, biết rằng anh chỉ muốn bảo vệ mình, nhưng lòng cô lại cảm thấy bất an về sự bí ẩn trong con người anh.
- Dạ, cháu sẽ đi ngủ,- cô đáp, dù trong lòng còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.
Lâm Nhất nhìn cô một lúc nữa trước khi rời đi, ánh mắt của anh vẫn chưa hoàn toàn thoải mái.
- Nếu cần gì, hãy gọi chú ngay nhé,- anh nói rồi tiến về phòng, để lại Hiểu Viện với những suy nghĩ lẫn lộn về mối quan hệ phức tạp giữa họ.
Lâm Nhất bước vào phòng, áo khoác trên vai lỏng lẻo, ánh mắt có chút mệt mỏi và lơ đãng.
Nhìn từ xa, anh trông có vẻ không được tỉnh táo, nhưng vẫn giữ phong thái điềm tĩnh quen thuộc.
Anh lặng lẽ đi về phía phòng tắm, nơi dòng nước lạnh có thể làm anh tỉnh táo lại, gột rửa đi những suy nghĩ rối ren đang tràn ngập trong tâm trí.
Sau khi tắm xong, Lâm Nhất ngồi trên mép giường, ánh đèn mờ hắt lên gương mặt đang chìm trong suy tư của anh.
Mùi máu… là điều mà anh đã đối mặt hàng trăm lần, từng tiếp xúc với nhiều loại mùi khác nhau, nhưng tại sao chỉ mùi máu của cô lại làm anh mất bình tĩnh?
Có điều gì đặc biệt trong dòng máu của Hiểu Viện, hay là sự lo lắng không tên mà anh không dám thừa nhận?
Anh hồi tưởng lại khoảnh khắc nhìn thấy vết thương của cô, cảm giác trái tim mình đập mạnh hơn bình thường, và không hiểu vì sao một cơn khó chịu dâng lên, như thể có điều gì đó chiếm giữ tâm trí mà anh không thể kiểm soát.
Ngồi trong màn đêm tĩnh lặng, anh dần hiểu rằng sự hiện diện của Hiểu Viện đang khiến mọi lý trí, sự lạnh lùng vốn có trong anh bị lung lay.
- Là vì máu, hay vì con người cô ấy?- anh tự hỏi, lòng đầy nghi vấn.
Chìm trong suy nghĩ, anh cảm thấy bản thân ngày càng khó giữ khoảng cách với Hiểu Viện, không chỉ vì trách nhiệm mà dường như còn vì một thứ cảm xúc phức tạp nào đó, cứ âm thầm nhen nhóm.
Cảm giác khát nước giữa đêm khiến Hiểu Viện tỉnh giấc.
Cô mơ màng bước ra khỏi phòng, dự định xuống nhà tìm chút nước.
Khi đi ngang qua phòng của Lâm Nhất, cánh cửa chỉ khép hờ, ánh sáng lờ mờ từ bên trong khẽ hắt ra.
Bị cuốn hút bởi sự tò mò, cô khẽ nghiêng người nhìn vào trong.
Bên trong, Lâm Nhất ngồi ở mép giường, đôi mắt hướng xuống, nhưng không bình thường chút nào.
Đôi mắt anh ánh lên một màu vàng kỳ lạ, sắc sảo như một con thú trong đêm tối, đầy bí ẩn và khiến người ta bất giác phải rùng mình.
Cảm giác sợ hãi bất ngờ bao trùm, khiến cô lùi lại ngay lập tức, tim đập mạnh và hơi thở gấp gáp.
Hiểu Viện nhanh chóng bước về phòng, cố gắng trấn an mình rằng có lẽ chỉ là do mấy ngày qua quá căng thẳng, hay có thể là cô bị hoa mắt vì ánh đèn mờ.
Cô trở về phòng, nằm xuống và tự nhủ rằng tất cả chỉ là ảo giác.
Nhưng hình ảnh đôi mắt vàng ấy vẫn lảng vảng trong tâm trí, khiến cô không thể dễ dàng gạt bỏ sự bất an vừa dấy lên trong lòng.
Sáng hôm sau, Hiểu Viện thức dậy với tâm trạng đầy bối rối, hình ảnh đôi mắt kỳ lạ của Lâm Nhất cứ mãi vương vấn.
Cô tự hỏi liệu mình có nên hỏi thẳng anh về chuyện đó hay không, nhưng lại lo lắng nếu chuyện chỉ là hiểu lầm, thì việc cô nhắc đến có thể khiến anh khó chịu.
Trong lúc ăn sáng, Hiểu Viện cố gắng tạo không khí tự nhiên khi bắt đầu câu chuyện.
Cô cẩn thận chọn lời, nói về những cảm xúc khó tả mà cô trải qua gần đây.
Cô kể rằng dạo này tâm trí hay bị ảnh hưởng bởi những giấc mơ lạ lùng và cảm giác bất an.
Nghe cô nói, Lâm Nhất khẽ dừng lại, ánh mắt như thoáng suy nghĩ.
Anh giữ nét mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt đượm vẻ khó đoán, có chút gì đó lo âu nhưng bị che giấu khéo léo.
- Có lẽ cháu chỉ đang mệt mỏi,- Lâm Nhất nhẹ giọng, đôi mắt vẫn không rời cô.
- Đôi khi cảm xúc bị ảnh hưởng bởi những sự kiện lớn.
Chú cũng từng trải qua.
Hiểu Viện mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng cô vẫn chưa hết tò mò.
Cô muốn hỏi thẳng về điều mình thấy tối qua, nhưng lại không dám, lo rằng sẽ phá vỡ sự cân bằng mỏng manh giữa họ.
Hiểu Viện nhìn Lâm Nhất, trong đầu cô chợt nảy ra ý định đổi chủ đề để xua đi bầu không khí căng thẳng:
- Chú… chú có thể đưa cháu đến lớp học nghệ thuật được không? Cháu muốn đến sớm để chuẩn bị trước.
Lâm Nhất nhìn cô một thoáng, đôi mắt ánh lên sự tò mò, rồi anh gật đầu.
- Được thôi, chú sẽ đưa cháu đi.
Trên đường đến lớp, Hiểu Viện có chút lặng thinh ngắm nhìn đường phố Tây Thành, còn Lâm Nhất thì chăm chú lái xe, thỉnh thoảng thoáng liếc nhìn cô như để chắc chắn cô ổn.
Khi đến nơi, anh dừng xe, nhẹ nhàng dặn dò cô giữ gìn sức khỏe và cố gắng tận hưởng lớp học.
Hiểu Viện mỉm cười, thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Bước vào lớp Hiểu Viện ngồi vào vị trí quen thuộc gần cửa sổ, nơi cô luôn có thể ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài và cảm nhận ánh nắng ấm áp chiếu vào.
Đang mải mê sắp xếp dụng cụ vẽ, cô thấy một bóng dáng lạ lẫm bước vào lớp , một cô gái với vẻ ngoài nổi bật và nét mặt có phần lạnh lùng, ánh mắt hơi sắc sảo.
Cô gái liếc nhìn một lượt quanh lớp, rồi dừng lại ngay chỗ Hiểu Viện ngồi.
Không nói lời nào, cô ta tiến lại, đứng trước mặt Hiểu Viện với vẻ mặt khó chịu, ánh mắt như muốn tuyên bố rằng vị trí này là của mình.
Hiểu Viện ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô gái, giữ vẻ bình tĩnh.
Dù không muốn tranh chấp, nhưng vị trí này là nơi cô đã quen thuộc từ lâu, và hôm nay cô không định nhường chỗ dễ dàng như vậy.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhưng kiên định:
- Xin lỗi, đây là chỗ mình ngồi.
Nếu bạn cần một vị trí đẹp, lớp còn nhiều chỗ trống khác.
Cô gái cau mày, đôi mắt lóe lên tia giận dữ.
Hiểu Viện thầm cảnh giác, sẵn sàng cho một cuộc đối đầu không mong muốn.
Cô gái hất cằm, giọng điệu pha chút kiêu ngạo.
- Có lẽ cậu không biết tôi là ai.
- Tôi là Minh Tâm, con gái của tập đoàn San Thịnh.
- Ở lớp này, không ai dám ngồi vào chỗ tôi thích đâu.
Hiểu Viện nhếch môi, vẻ không mấy ấn tượng.
Ra là vậy.
- Nhưng tôi nghĩ chúng ta đến đây là để học nghệ thuật, chứ không phải để khoe gia thế.
Minh Tâm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Tôi không cần phải giải thích với cậu.
Tôi chỉ muốn cậu biết vị trí này là của tôi.
- Nhường lại thì tốt hơn cho cậu đấy.
Hiểu Viện vẫn bình thản, ánh mắt kiên định.
Gia thế của bạn chắc chắn rất đáng nể, nhưng tôi cũng có quyền chọn vị trí mà mình thấy thoải mái nhất.
- Nếu bạn muốn ngồi đây, có lẽ bạn sẽ phải đợi.
Sự bình tĩnh và bản lĩnh của Hiểu Viện làm Minh Tâm thoáng bất ngờ.
Cô ta không nghĩ sẽ gặp một người cứng cỏi như vậy ở đây.
Cuối cùng, Minh Tâm hậm hực rời đi, ánh mắt vẫn đầy vẻ không phục, như thể đây chỉ là khởi đầu cho một sự đối đầu.
Sau giờ học, những người bạn mới quen của Hiểu Viện hăng hái rủ cô đi chơi để thư giãn.
Nhược San San là người khởi xướng:
Này, Hiểu Viện, chúng ta đi chơi một chút đi!
- Hôm nay trời đẹp, có thể ghé qua công viên
hoặc đi ăn kem.
Hiểu Viện cười tươi, cảm thấy vui vì được mời gọi.
Cô rất thích ý tưởng này, vì việc dành thời gian với bạn bè sẽ giúp cô thư giãn sau những giờ học căng thẳng.
- Được, đi thôi.- cô đáp.
Cả nhóm quyết định sẽ ghé một quán kem nổi tiếng trong khu vực.
Họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ trên đường đi, những câu chuyện về cuộc sống của họ, sở thích nghệ thuật và những kỷ niệm đáng nhớ.
Khi đến quán kem, họ đã chọn những vị kem yêu thích của mình.
Hiểu Viện chọn vị dâu tây và vani, trong khi
Nhược San San chọn vị socola.
Cả nhóm ngồi lại bên nhau, nhâm nhi kem và cười đùa.
Trong lúc trò chuyện, Minh Tâm, người đã có ác cảm với Hiểu Viện, cũng tham gia vào cuộc vui, nhưng vẫn không quên thỉnh thoảng liếc nhìn Hiểu Viện với vẻ thăm dò.
Cô ta cố gắng tạo ra những câu chuyện hài hước và khoe mẽ gia thế để gây ấn tượng với mọi người, nhưng điều đó chỉ làm cho Hiểu Viện thêm phần tự tin hơn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, không khí tràn ngập tiếng cười và sự phấn khích.
Hiểu Viện cảm thấy mình đã hòa nhập hơn với nhóm bạn mới và không còn cảm giác đơn độc như trước.
Mọi người cùng nhau chụp ảnh và ghi lại những khoảnh khắc vui vẻ, tạo nên những kỷ niệm đẹp đẽ ..