Sáng hôm sau, Lâm Nhất vẫn trầm mặc với suy tư sâu sắc.
Anh dậy sớm hơn thường lệ, nhưng vẫn giữ sự yên tĩnh để không làm Giang Hiểu Viện thức giấc.
Sau đêm qua, anh biết mình cần phải bảo vệ cô chặt chẽ hơn, không chỉ vì những mối đe dọa bên ngoài mà còn bởi sự xáo trộn trong lòng mình.
Khi Giang Hiểu Viện tỉnh dậy, cô thấy bóng Lâm Nhất đứng bên cửa sổ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía xa xăm.
Cô tiến lại gần, nhẹ nhàng gọi:
- Chú Lâm?
Anh quay lại, nụ cười thoáng qua, che giấu đi sự mệt mỏi đằng sau ánh mắt.
- Cháu dậy rồi sao?
- Hôm nay chú sẽ đưa cháu đến lớp học nghệ thuật.
Giang Hiểu Viện thoáng ngạc nhiên.
Cô không ngờ anh lại dành thời gian cho cô vào lúc này.
- Cháu cứ tưởng hôm nay chú bận…
- Những việc khác có thể chờ.
- An toàn của cháu mới là quan trọng nhất,-
Lâm Nhất đáp lại, giọng nói đầy kiên quyết.
Sau khi chuẩn bị, họ cùng nhau lên xe và di chuyển đến trung tâm nghệ thuật.
Trên đường đi, Lâm Nhất nhận thấy sự lo lắng trong ánh mắt của cô.
Anh hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì sao?
- Cháu chỉ...!cảm thấy mình đã kéo chú vào quá nhiều rắc rối.
- Có lẽ cháu nên tìm cách tự mình đối mặt với những chuyện này.- Giang Hiểu Viện thở dài.
Lâm Nhất cười nhẹ.
- Chú đã hứa sẽ bảo vệ cháu, không phải vì cháu yếu đuối mà là vì chú muốn vậy.
- Đừng bao giờ nghĩ cháu làm phiền chú, Hiểu Viện.
- Chú sẵn lòng đối mặt với tất cả để giữ cho cháu an toàn.
Giang Hiểu Viện cảm thấy một luồng ấm áp len lỏi vào tim.
Sự bảo vệ và quan tâm của anh không hề mang tính chất trách nhiệm đơn thuần.
Cô lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, cố giấu đi cảm giác xao xuyến trong lòng.
Khi đến lớp, những người bạn cũ như Nhược San San và Viên Soái liền tiến lại, trêu chọc về việc cô có “hộ vệ” riêng đưa đón.
Nhược San San đùa cợt:
- Này, sao dạo này cậu có vẻ nổi bật thế nhỉ?
- Chú Lâm của cậu cũng thực sự chịu khó đấy chứ!
Giang Hiểu Viện chỉ cười khẽ, nhưng trong lòng cô cảm thấy một chút ngượng ngùng.
Cô không dám nhìn vào mắt Lâm Nhất khi anh mỉm cười thoáng qua, chỉ đáp lại với cái gật đầu nhẹ.
Buổi học trôi qua nhanh chóng.
Khi Giang Hiểu Viện chuẩn bị về, Lâm Nhất đã đứng chờ cô ở cổng.
Nhìn thấy anh, cô không khỏi cảm thấy an toàn, nhưng đồng thời, cũng có chút áp lực từ những gì đang diễn ra trong cuộc sống của cả hai.
Trên đường về, Lâm Nhất đột nhiên nhận được một cuộc gọi bí ẩn.
Anh nghe điện thoại, gương mặt trầm ngâm, ánh mắt sắc lạnh như băng.
Cúp máy, anh quay lại nhìn Giang Hiểu Viện và nói khẽ:
- Cháu yên tâm, mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát của chú.
Cô không biết có điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước, nhưng cô tin tưởng vào người chú này.
Những bóng tối đang đe dọa cuộc sống của cô, nhưng với Lâm Nhất bên cạnh, cô tin rằng mình sẽ vượt qua tất cả.
Trên đường trở về nhà, Lâm Nhất vẫn giữ sự im lặng, gương mặt anh khó đoán, sâu trong ánh mắt có một tia lạnh lùng nhưng cũng đầy quyết đoán.
Giang Hiểu Viện ngồi cạnh, lòng cảm thấy có chút căng thẳng, như thể có điều gì đó lớn lao sắp xảy ra mà cô chưa thể hiểu hết được.
Khi về đến nhà, anh đưa cô vào phòng khách và rót một ly nước ấm, rồi dặn dò:
- Cháu cứ ở trong nhà, đừng đi ra ngoài khi chưa có sự cho phép của chú.
Giang Hiểu Viện thoáng ngạc nhiên.
- Chú đang lo chuyện gì sao?
Lâm Nhất không trả lời ngay, mà nhìn thẳng vào mắt cô.
- Chỉ là một số vấn đề chưa được giải quyết.
Chú không muốn cháu bị cuốn vào.
Ánh mắt anh vẫn kiên định, nhưng Hiểu Viện cảm thấy có gì đó thật căng thẳng.
Cô mơ hồ nhận ra rằng Lâm Nhất không phải là một người đàn ông bình thường, mà đằng sau anh là cả một thế giới phức tạp và đầy rẫy những bí mật.
Đêm xuống, trong căn phòng tối, cô nằm trên giường, đầu óc xoay quanh những lời dặn dò của Lâm Nhất.
Cảm giác bất an dần xâm chiếm, nhưng cô cố gắng tự nhủ rằng mình an toàn, rằng chú Lâm sẽ bảo vệ cô.
Bên ngoài, Lâm Nhất đã thay bộ đồ đen kín mít, ánh mắt anh sáng rực trong bóng tối như một con thú săn mồi đang tràn đầy sát khí.
Anh lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà, đắm mình vào bóng đêm.
Với mỗi bước chân của anh, không khí càng trở nên lạnh lẽo và chết chóc.
Anh đã lần theo manh mối của đám người lạ mặt dám đe dọa Giang Hiểu Viện.
Không để họ kịp nhận ra sự hiện diện của mình, Lâm Nhất đã ẩn mình trong bóng tối, sẵn sàng hạ gục từng kẻ một.
Với sức mạnh vượt trội, từng kẻ một ngã gục trước khi kịp kêu cứu.
Ánh mắt vàng rực của anh sáng lên trong đêm tối, phản chiếu sự tàn nhẫn và quyết liệt.
Đối với những kẻ muốn gây hại đến Hiểu Viện, anh không cần phải nương tay.
Cuối cùng, khi trời gần sáng, Lâm Nhất trở về nhà, vẫn giữ vẻ lạnh lùng và im lặng như trước.
Những vệt máu trên áo anh đã được giấu kỹ, không để lộ bất kỳ dấu vết nào của cuộc chiến đêm qua.
Buổi sáng, khi Giang Hiểu Viện thức dậy, cô thấy anh đã chuẩn bị bữa sáng cho cô như bình thường, gương mặt hoàn toàn điềm tĩnh.
Cô nhìn anh, thắc mắc không hiểu vì sao anh luôn vắng mặt những lúc quan trọng, nhưng ánh mắt bình thản của Lâm Nhất khiến cô không dám hỏi thêm.
Dường như, giữa hai người tồn tại một sợi dây ràng buộc vô hình, kéo họ vào cuộc sống của nhau, dù có nhiều điều bí ẩn vẫn chưa được giải đáp.
Sau bữa sáng, Lâm Nhất đột nhiên nhận được một cuộc gọi khẩn.
Anh chỉ nhìn lướt qua Hiểu Viện và ra hiệu cho cô ở nhà.
Trước khi đi, anh dặn:
- Cháu không được đi đâu một mình.
- Có gì thì gọi cho chú.
Hiểu Viện gật đầu, nhưng lòng cô cảm thấy bồn chồn.
Cô không biết vì sao mình lại thấy lo lắng đến vậy, và sự điềm tĩnh của Lâm Nhất chỉ khiến cô thêm phần nghi ngờ về những gì đang xảy ra quanh mình.
Khi anh rời đi, Hiểu Viện suy nghĩ rất lâu.
Đã nhiều lần, cô thấy Lâm Nhất hành động kỳ lạ, và mỗi lần như thế, cô luôn cảm nhận có một sự nguy hiểm mơ hồ.
Lần này, sự tò mò khiến cô không thể ngồi yên.
Cô quyết định bí mật theo dõi anh.
Hiểu Viện theo dấu Lâm Nhất qua những con phố đông đúc rồi đến một khu vực hẻo lánh mà cô chưa từng thấy.
Trước mắt cô, Lâm Nhất đang bước vào một tòa nhà cổ, vẻ ngoài bí ẩn như được bao bọc bởi một lớp khí lạnh lẽo.
Cô không dám tiến lại gần nhưng vẫn quan sát từ xa.
Một lúc sau, cô thấy những người đàn ông mặc vest đen ra vào tấp nập, dáng vẻ nghiêm nghị, có phần đáng sợ.
Bầu không khí ở đây khác hẳn, như thể mọi thứ đều xoay quanh một quyền lực ngầm, và Lâm Nhất là người đứng đầu.
Sâu trong lòng, Hiểu Viện biết mình đã chạm đến một phần của cuộc sống mà Lâm Nhất đã cố giấu kín.
Nhưng thay vì quay đầu rời đi, cô cảm thấy bị lôi cuốn.
Liệu anh thực sự là ai, và tại sao anh lại quan tâm đến việc bảo vệ cô đến vậy?
Đúng lúc đó, Lâm Nhất bất ngờ quay lại, ánh mắt vàng lóe sáng khi anh phát hiện ra cô.
Sự lạnh lẽo trên gương mặt anh càng làm cô thêm run sợ.
Anh không nói gì, chỉ bước đến gần, ánh mắt sắc bén như muốn thấu rõ tâm can cô.
Lâm Nhất giữ ánh mắt lạnh lùng, không một lời giải thích.
Anh đứng trước mặt Hiểu Viện, đôi mắt vàng thoáng chút giận dữ pha lẫn lo lắng.
Giọng anh trầm xuống, gần như thì thầm:
- Chú đã dặn cháu ở nhà cơ mà, Hiểu Viện.
- Nơi này không dành cho cháu.
Hiểu Viện siết chặt tay, lúng túng nhưng cũng cố tỏ ra kiên quyết:
- Cháu muốn biết sự thật, muốn hiểu rõ mọi chuyện.
- Chú đang che giấu điều gì vậy?
Lâm Nhất thoáng im lặng, vẻ mặt anh tối lại.
Sau một hồi, anh thở dài và hạ giọng, đôi mắt lạnh lùng dần dịu lại khi nhìn vào Hiểu Viện:
- Cháu không nên bước vào thế giới này.
- Nó không như cháu nghĩ đâu, Hiểu Viện.
Nhưng sự cương quyết trong ánh mắt cô không thay đổi.
Hiểu Viện bước lên một bước, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, như muốn nhấn mạnh rằng cô sẽ không lùi bước.
- Cháu không còn là một đứa trẻ, và nếu chú thực sự muốn bảo vệ cháu, hãy để cháu biết mình đang đối mặt với điều gì.
Khoảnh khắc đó, Lâm Nhất dường như dao động.
Ánh mắt anh thoáng qua chút mệt mỏi, rồi anh khẽ gật đầu.
- Được, nhưng đây là điều cháu phải tự chịu trách nhiệm.
Anh quay đi, ra hiệu cho cô bước theo.
Họ đi qua cánh cửa lớn, tiến vào hành lang dài hun hút, và những câu chuyện mà Hiểu Viện chưa bao giờ tưởng tượng bắt đầu dần hé lộ qua từng bước chân của họ trong bóng tối lạnh lẽo ấy.
Họ bước vào một căn phòng rộng lớn, lấp lánh ánh đèn yếu ớt từ những chiếc đèn chùm cổ kính.
Không khí xung quanh toát lên vẻ u ám và bí ẩn, tựa như đang ẩn giấu một thế giới mà Hiểu Viện chưa bao giờ biết đến.
Cô không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy những người lạ mặt trong căn phòng, họ dừng mọi hoạt động và đồng loạt quay về phía Lâm Nhất.
Ánh mắt của họ lướt qua Hiểu Viện với vẻ tò mò xen lẫn cảnh giác.
Lâm Nhất chỉ khẽ gật đầu, một cử chỉ ngầm ra hiệu cho tất cả mọi người tiếp tục công việc của mình.
Anh dẫn Hiểu Viện đến chiếc bàn lớn đặt giữa phòng, nơi có nhiều tài liệu, bản đồ và hình ảnh dàn trải.
Mỗi tấm ảnh, mỗi bản đồ đều là những thứ liên quan đến một tổ chức ngầm đầy quyền lực mà Lâm Nhất quản lý.
Hiểu Viện nén cảm giác rối bời, cố gắng hiểu tất cả những gì cô đang chứng kiến.
Trong một thoáng, cô nhận ra người chú mà cô luôn kính trọng không chỉ là một người chú bình thường mà còn đứng đầu một thế giới bí ẩn và đầy nguy hiểm.
Lâm Nhất nhìn cô, ánh mắt anh sắc bén nhưng ẩn chứa vẻ lo lắng.
- Giờ thì cháu biết rồi, thế giới này không đơn giản, Hiểu Viện.
- Chú không muốn cháu dính vào rắc rối của nơi này, nhưng một khi đã biết sự thật, cháu phải luôn cẩn trọng.
Cô im lặng, nhưng ánh mắt sáng rực lên vẻ kiên định.
- Cháu hiểu.
- Cháu sẽ không lùi bước.
Lâm Nhất thoáng ngạc nhiên, anh nhìn cô, như nhận ra một sức mạnh tiềm ẩn trong người cháu gái của mình.
Lâm Nhất vẫn dõi theo Hiểu Viện, trong lòng anh thoáng dâng lên một cảm giác khó tả.
- Được rồi,- anh nói, giọng anh trầm thấp.
- Nhưng nhớ rằng, không phải ai cũng có thể tồn tại trong thế giới này một cách an toàn.
- Có những thứ sẽ thử thách cháu đến mức tưởng chừng như không thể chịu đựng.
Hiểu Viện gật đầu, cảm thấy sự quyết tâm tràn ngập trong lòng mình.
Bất chấp những lời cảnh báo của Lâm Nhất, cô không muốn rời xa nơi này.
Cô cảm giác có điều gì đó mạnh mẽ đang thúc đẩy cô tìm hiểu thêm về cuộc sống của chú, và cả những bí ẩn mà anh đang đối mặt.
Sau khi căn phòng đã vắng người, Lâm Nhất đưa cô về nhà.
Trên đường về, anh vẫn không ngừng cảnh giác, đôi mắt không ngừng dõi xung quanh, như thể nhận thấy có mối đe dọa đang rình rập.
Cảm giác đó không phải vô cớ có ai đó, hoặc một thế lực nào đó, đang âm thầm theo dõi từng bước đi của họ.
Khi đến gần nhà, Lâm Nhất dừng xe lại, nhìn thẳng vào mắt Hiểu Viện, giọng anh nghiêm nghị hơn bao giờ hết.
- Hiểu Viện, nếu chú không ở bên cạnh, cháu phải luôn nhớ bảo vệ mình.
- Đừng tin bất kỳ ai trừ chú.
Cô nhìn anh, cảm thấy một nỗi lo lắng khó tả dâng lên trong lòng.
- Chú nghĩ rằng có ai đó đang theo dõi mình sao?
Anh chỉ im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu.
- Đúng vậy.
Và họ sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.
Câu nói ấy khiến Hiểu Viện hiểu rằng, con đường phía trước của cô sẽ không dễ dàng.
Nhưng cô đã chọn ở lại, và cô sẽ không bao giờ lùi bước..