Đêm đó, sau khi về phòng, Hiểu Viện trằn trọc mãi không ngủ được.
Cô không ngừng suy nghĩ về lời cảnh báo của Lâm Nhất và cảm giác có điều gì đó rất nguy hiểm đang rình rập xung quanh họ.
Cô cố dỗ mình rằng tất cả chỉ là sự tưởng tượng, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại, ánh mắt lo lắng của Lâm Nhất lại hiện lên, như một lời nhắc nhở về những điều mà anh vẫn luôn giữ kín.
Cô quyết định bước xuống tầng dưới để uống nước, hy vọng có thể trấn an tâm trí.
Nhưng khi vừa xuống đến cầu thang, cô nghe thấy một âm thanh khe khẽ từ bên ngoài cửa sổ, giống như tiếng bước chân ai đó đang lặng lẽ di chuyển trong bóng tối.
Tim cô đập mạnh.
Hiểu Viện tự nhủ có lẽ chỉ là một con mèo hay một cơn gió đêm, nhưng linh cảm mách bảo cô có điều gì đó khác thường.
Cô quay lại nhìn lên tầng, ánh đèn từ phòng Lâm Nhất vẫn còn sáng.
Anh không ngủ.
Cô muốn quay lại và báo với anh, nhưng cũng không muốn anh lo lắng thêm.
Cô tự nhủ mình đã học võ để tự bảo vệ bản thân, nên lấy hết can đảm tiến tới cửa sổ để quan sát.
Khi vừa hé màn cửa ra một chút, một bóng người thấp thoáng ở phía xa, đứng dưới ánh đèn đường.
Người đó không di chuyển, chỉ đứng yên như đang theo dõi.
Tim cô càng đập nhanh, và một nỗi sợ dâng lên trong lòng.
Bất ngờ, Lâm Nhất từ phía sau xuất hiện, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng vang lên:
- Hiểu Viện, lên phòng đi.
Cô giật mình quay lại, nhận thấy anh đã đứng đó tự bao giờ.
Cô gật đầu, nhưng không giấu được sự lo lắng khi hỏi:
- Chú, có ai đang theo dõi chúng ta phải không?
Lâm Nhất nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự bảo vệ.
- Đừng lo, có chú ở đây.
Không ai có thể làm gì cháu đâu.
Sau đó, anh khẽ đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô quay về phòng, không nói thêm lời nào.
Nhưng trong bóng đêm, ánh mắt của anh lại sáng rực lên một cách kỳ lạ, và lần đầu tiên, Hiểu Viện nhận ra rằng thế giới của người chú này có lẽ sâu thẳm và nguy hiểm hơn nhiều so với những gì cô từng tưởng tượng.
Đêm đó, Hiểu Viện không tài nào chợp mắt được, những hình ảnh của người đàn ông bí ẩn đứng dưới ánh đèn đường cùng ánh mắt sắc lạnh của Lâm Nhất cứ ám ảnh tâm trí cô.
Cô xoay mình trên giường, cố lý giải những điều đang diễn ra.
Sự tò mò cùng cảm giác bất an khiến cô muốn hiểu thêm về cuộc sống bí ẩn của chú mình, nhưng cô biết rằng Lâm Nhất sẽ không dễ dàng chia sẻ những bí mật đó.
Sáng hôm sau, khi bước xuống nhà, cô thấy Lâm Nhất đã ngồi ở phòng khách, vẫn với vẻ ngoài lạnh lùng và trang nghiêm thường ngày, nhưng nét mệt mỏi phảng phất trong đôi mắt.
Anh liếc nhìn cô một chút rồi quay mặt đi, dường như cố giấu đi điều gì đó.
Hiểu Viện ngập ngừng bước tới ngồi cạnh anh, hạ giọng hỏi:
- Chú...!đêm qua thật sự đã xảy ra chuyện gì?
- Người đó là ai vậy?
Lâm Nhất thoáng dừng lại, nét mặt càng trở nên nghiêm nghị hơn.
Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt tối sẫm như biển sâu, chứa đựng sự đấu tranh nội tâm.
Sau một thoáng im lặng, anh đáp:
- Cháu không cần lo lắng về điều đó.
- Chỉ cần nhớ là luôn có chú ở đây bảo vệ cháu.
Dù không thỏa mãn với câu trả lời mơ hồ của anh, Hiểu Viện biết rằng mình không thể ép anh nói thêm.
Cô đành gật đầu, nhưng không thể ngừng thắc mắc.
Cô thở dài, quay lại phòng để chuẩn bị cho buổi học nghệ thuật, nhưng trong lòng đã quyết định: Cô sẽ tự mình tìm hiểu bí mật của Lâm Nhất và những mối nguy xung quanh họ.
Trong lúc đang bước vào lớp nghệ thuật, Hiểu Viện không ngờ sẽ gặp phải ánh nhìn lạnh lẽo của Minh Tâm.
Minh Tâm bước tới gần, nở một nụ cười nhạt, cất giọng đầy châm chọc:
- Ồ, sao hôm nay lại có thời gian đến lớp vậy?
- Tôi cứ nghĩ cậu bận rộn đến nỗi chẳng còn thời gian cho những buổi học này nữa.
Hiểu Viện thoáng nhíu mày nhưng không hề tỏ ra bị động.
Cô mỉm cười nhẹ, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh:
- Tôi nghĩ, ai bận rộn hay không cũng không ảnh hưởng đến ai.
- Quan trọng là mình đến đây vì nghệ thuật, đúng không?
Minh Tâm thoáng ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của Hiểu Viện, nhưng không chịu dừng lại, cô tiếp tục xoáy vào:
- Vì nghệ thuật?
- Nghe cao quý đấy!
- Nhưng với những người không chuyên như cậu, nghệ thuật có lẽ chỉ là thứ để tô điểm thôi, phải không?
Hiểu Viện bình thản nhìn Minh Tâm, lòng cô hơi nhói lên khi cảm nhận được sự đố kị trong lời nói của đối phương.
Nhưng cô không tỏ ra yếu thế, đáp trả nhẹ nhàng nhưng sắc bén:
- Mỗi người đều có cách nhìn nhận riêng về nghệ thuật.
- Nhưng mình nghĩ điều quan trọng nhất là tâm huyết, chứ không phải là những nhận xét bề ngoài.
Câu nói đó khiến Minh Tâm ngạc nhiên thêm lần nữa, cô ta có vẻ mất tự nhiên, hắng giọng rồi quay người rời đi, để lại Hiểu Viện với một cảm giác chiến thắng âm thầm.
Trong lòng, Hiểu Viện tự nhủ mình sẽ không để những lời nói tiêu cực ảnh hưởng đến mục tiêu của bản thân.
Khi lớp học bắt đầu, Hiểu Viện tập trung vào những gì giáo viên nói, nhưng tâm trí cô vẫn không thể không quay cuồng với những sự kiện gần đây.
Sự xuất hiện của Lâm Nhất và cuộc sống phức tạp xung quanh gia đình cô khiến mọi thứ trở nên mờ mịt hơn bao giờ hết.
Cô tự hỏi liệu những mối quan hệ này có ảnh hưởng đến con đường nghệ thuật mà cô đã chọn.
Giáo viên bắt đầu triển khai bài học mới, và bầu không khí lớp học trở nên căng thẳng khi Minh Tâm lại tiếp tục chĩa mũi nhọn vào Hiểu Viện.
Cô ta thỉnh thoảng chêm vào những câu nhận xét châm chọc, khiến không khí càng thêm nặng nề.
Hiểu Viện cảm thấy khó chịu, nhưng cô quyết định không để những lời nói của Minh Tâm làm xao lạc tâm trí mình.
Sau giờ học, Nhược San San tiếp cận Hiểu Viện với vẻ mặt lo lắng.
- Cậu có ổn không?
- Mình thấy Minh Tâm có vẻ không thích cậu cho lắm.
Hiểu Viện thở dài.
- Mình không sao.
- Mình đã quen với việc bị người khác dòm ngó rồi.
- Quan trọng là mình vẫn giữ được niềm đam mê.
Nhược San San gật đầu,- Mình hiểu.
- Nhưng nếu có ai làm phiền cậu, hãy nói cho mình biết.
- Chúng ta sẽ cùng nhau xử lý.
Cảm nhận được sự ấm áp từ bạn bè, Hiểu Viện cảm thấy một chút an lòng.
Nhưng ngay khi họ chuẩn bị rời khỏi lớp, một cuộc gọi đến từ Lâm Nhất khiến cô giật mình.
Giọng nói của anh qua điện thoại có vẻ nghiêm túc:
- Cháu đang ở đâu?
- Chú có chuyện quan trọng cần nói.
- Cháu vừa xong lớp, đang ở trường.
Có chuyện gì vậy?- Hiểu Viện cảm thấy hồi hộp.
- Chú sẽ đến đón cháu.
- Đừng đi đâu cả.- Lâm Nhất cúp máy, để lại cho Hiểu Viện một cảm giác lo lắng nhưng cũng đầy kỳ vọng.
Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng bản năng mách bảo cô rằng đó có thể là một cuộc trò chuyện quan trọng về tương lai.
Chỉ ít phút sau, Lâm Nhất xuất hiện ở cổng trường.
Áo vest lịch lãm cùng ánh mắt sắc bén khiến mọi người không thể rời mắt khỏi anh.
Anh nhìn thấy Hiểu Viện, tiến lại gần và đưa tay cho cô.
- Đi thôi.
Trái tim Hiểu Viện đập mạnh khi cô nắm lấy tay anh.
Họ cùng nhau bước ra khỏi trường, nhưng cô không thể biết rằng những điều sắp xảy ra sẽ không chỉ thay đổi mối quan hệ giữa hai người, mà còn khiến mọi thứ xung quanh họ bị đảo lộn.
Lâm Nhất dẫn Hiểu Viện đến một quán cà phê yên tĩnh, nơi không gian được bài trí ấm cúng với ánh đèn vàng nhẹ nhàng.
Họ ngồi vào một góc khuất, nơi có thể trò chuyện mà không bị làm phiền.
Mùi cà phê thơm phức hòa quyện với không khí yên tĩnh làm dịu đi những căng thẳng trong lòng Hiểu Viện.
- Có chuyện gì quan trọng không, chú?- Hiểu Viện hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Nhất, cố gắng đọc được những suy nghĩ trong đầu anh.
Cô cảm thấy có điều gì đó bất thường, sự nghiêm túc trong ánh mắt anh khiến cô lo lắng.
- Gần đây có nhiều chuyện đang diễn ra xung quanh gia đình cháu,- Lâm Nhất bắt đầu, giọng nói trầm và kiên định.
- Những kẻ theo dõi cháu không chỉ là những tên côn đồ bình thường.
-Họ có liên quan đến tổ chức mà chú đã từng đề cập trước đây.
- Ý chú là…- Hiểu Viện chợt cảm thấy hồi hộp.
- Họ đang nhắm đến cháu sao?
- Không hẳn là nhắm đến cháu, nhưng cháu là người có thể liên quan đến họ.- Anh thở dài, như thể đang cố gắng tìm từ ngữ chính xác để diễn đạt suy nghĩ của mình.
- Bởi vì cháu là con gái của một gia đình có lịch sử phức tạp, nên cháu có thể trở thành mục tiêu.
- Chú cần cháu phải cẩn thận hơn.
Hiểu Viện cảm thấy nỗi lo lắng lan tỏa trong tim.
Chú muốn cháu làm gì?
- Trước mắt, anh sẽ điều tra thêm.
- Nhưng cháu cũng cần phải tự bảo vệ mình,- Lâm Nhất nói, ánh mắt của anh nghiêm túc.
- Chú không thể ở bên cháu mọi lúc được.
- Cháu đã học một chút võ thuật.
- Cháu sẽ cố gắng tự bảo vệ mình,- Hiểu Viện nói, lòng cô tràn đầy quyết tâm.
- Nhưng mà, nếu có chuyện gì xảy ra, chú hãy cho cháu biết.
Lâm Nhất gật đầu, nhưng trong ánh mắt của anh, Hiểu Viện nhận ra sự lo lắng không thể che giấu.
- Còn một điều nữa, cháu cần phải biết.
- Có thể sẽ có những tình huống khó khăn mà cháu sẽ phải đối mặt.
- Chú không thể đảm bảo an toàn cho cháu mãi mãi.
- Chú đang nói đến việc không thể bên cháu mãi sao?- Hiểu Viện hỏi, một chút tủi thân dâng lên trong lòng.
- Cháu biết chú có nhiều việc phải lo, nhưng…
- Không phải vậy,- Lâm Nhất cắt ngang, ánh mắt của anh trở nên mềm mại hơn.
- Chú chỉ muốn em biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, anh luôn ở bên em.
Hiểu Viện cảm nhận được sự ấm áp từ những lời nói của Lâm Nhất, nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn không thể xua tan.
Cô tự hỏi về tương lai của mình, về những mối quan hệ phức tạp đang bủa vây quanh, và liệu chú của cô có thực sự an toàn không.
Khi rời quán cà phê, bầu không khí trong lòng họ có phần nặng nề.
Hai người họ tiếp tục đi dạo quanh thành phố, nhưng những hình ảnh của những kẻ theo dõi vẫn ám ảnh trong tâm trí Hiểu Viện.
Những gì Lâm Nhất đã nói không chỉ đơn thuần là một cảnh báo mà còn là một lời hứa, rằng dù thế nào đi nữa, cô vẫn có người đứng sau hỗ trợ và bảo vệ.
Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc từ xa khiến Hiểu Viện dừng lại.
Minh Tâm, với vẻ mặt kiêu ngạo, đang tiến lại gần.
- Ô, nhìn xem, chú cháu nhà bạn đang hẹn hò à?- cô ta cất giọng châm chọc, ánh mắt đầy thách thức.
Hiểu Viện cảm thấy tim mình đập mạnh, lo lắng không biết Minh Tâm sẽ làm gì tiếp theo.
Nhưng trước mặt Lâm Nhất, cô quyết định không để cho sự chế nhạo của Minh Tâm làm mình chao đảo.
Cô nắm chặt tay, chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra..