Giang Hiểu Viện lấy một hơi thật sâu, quyết tâm không để những cảm xúc tiêu cực kéo mình xuống.
Cô không thể để nỗi tức giận và sự tổn thương ngự trị trong tâm trí nữa.
Cô cần phải tìm cách giao tiếp với Lâm Nhất, dù cho cuộc trò chuyện có thể dẫn đến những điều không thoải mái.
Cô bước ra khỏi phòng, lòng tràn đầy sự quyết tâm.
Khi cô thấy Lâm Nhất đang ngồi trên ghế sofa, đầu tựa vào tay, vẻ mặt mệt mỏi và say xỉn, một cảm giác xót xa len lỏi trong lòng cô.
Dù trong lòng còn nhiều bức xúc, nhưng cô hiểu rằng anh cũng đang phải chịu đựng những cảm xúc riêng của mình.
Chú,- Hiểu Viện lên tiếng, giọng nói của cô kiên định nhưng nhẹ nhàng.Chúng ta cần nói chuyện.Lâm Nhất ngẩng đầu lên, đôi mắt anh lờ đờ nhưng vẫn ánh lên sự quan tâm.
Cháu..
không sao chứ?Cháu ổn,- cô đáp, mặc dù bên trong lòng mình không như vậy.Nhưng cháu cần biết rõ hơn về những gì đang diễn ra giữa chúng ta.Ý cháu là sao?- Anh hỏi, đôi mày nhíu lại, vẻ mặt có phần nghi ngại.Cháu cảm thấy có điều gì đó không đúng.Cháu không hiểu được sự lo lắng của chú dành cho cháu, nhưng đôi khi cháu thấy như chú chỉ nhìn thấy mẹ cháu trong cháu, không phải là cháu,- Hiểu Viện thẳng thắn nói, không để cảm xúc cuồn cuộn trong lòng cản trởทนีล.
Lâm Nhất im lặng, đôi mắt anh ánh lên sự ngỡ ngàng.
Anh cảm nhận được sự tổn thương trong giọng nói của Hiểu Viện, nhưng cũng nhận ra rằng cô đã trưởng thành, dám đối mặt với vấn đề mà trước đây họ thường tránh né
Chú...,- anh cất tiếng, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.Chú chưa bao giờ có ý nghĩ đó.Nhưng có vẻ như mọi hành động của chú đều liên quan đến mẹ cháu,- cô phản bác.Cháu không muốn mình chỉ là một cái bóng trong cuộc sống của chú.
Cháu muốn được nhìn nhận là chính mìnhÁnh mắt Lâm Nhất trở nên trầm lắng.
Cháu có lý,- anh thừa nhận,Chú không thể phủ nhận rằng mẹ cháu có ý nghĩa lớn trong đời chú.Nhưng chú cũng cần cháu, không chỉ vì mẹ cháu, mà còn vì cháu là một phần của cuộc sống của chú.Hiểu Viện cảm thấy một phần nào đó trong lòng mình dịu lại.
Vậy thì, chú có thể nói rõ hơn về cảm xúc của mình không? Cháu không muốn sống trong sự nghi ngờ.Chú sợ,- anh nói, tiếng nói trở nên thấp hơn.Chú sợ rằng nếu chú không thể quên mẹ cháu, thì sẽ không thể đối diện với cháu một cách chân thành.
Nhưng chú không cần phải quên,- Hiểu Viện khăng khăng.Cháu chỉ muốn chú nhận ra rằng cháu có giá trị riêng.
Cháu không muốn bị so sánh, cũng không muốn tình cảm của chú bị ảnh hưởng bởi quá khứ.Cả hai người im lặng một lúc lâu, chỉ nghe tiếng thở nhẹ của nhau.
Cuối cùng, Lâm Nhất gật đầu, ánh mắt kiên quyết hơn.
- Chú sẽ cố gắng.
Chú sẽ không để những ký ức cản trở giữa chúng ta.
Cô mỉm cười, nhẹ nhõm hơn khi nghe được những lời này.
Sau cuộc cãi nhau căng thẳng, không khí trong nhà trở nên nặng nề, nhưng cả Giang Hiểu Viện và Lâm Nhất đều bận rộn với những công việc của riêng mình.
Thời gian trôi qua, không khí im lặng giữa hai người dần được thay thế bằng sự lo lắng và tập trung vào những nhiệm vụ phía trước.
Cuộc thi nghệ thuật mà Hiểu Viện đã chuẩn bị bấy lâu nay đã đến.
Sáng hôm đó, khi ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi vào căn phòng, Hiểu Viện cảm thấy hồi hộp và phấn khích.
Cô dành thời gian trang điểm và chọn cho mình một bộ trang phục đơn giản nhưng thanh lịch, thể hiện được phong cách cá nhân của mình.
Cô biết rằng đây là cơ hội để thể hiện tài năng và niềm đam mê nghệ thuật của mình.
Khi đến nơi tố chức cuộc thi, cô cảm nhận được sự hồi hộp trong không khí.
Các thí sinh khác cũng đang chuẩn bị, mỗi người đều mang trong mình những ước mơ và khát khao chạm đến thành công.
Hiểu Viện đi lòng vòng, quan sát và tìm kiếm cảm hứng.
Trong khoảnh khắc này, những ký ức về cuộc cãi nhau với Lâm Nhất bất chợt ùa về, nhưng cô nhanh chóng gạt bỏ chúng ra khỏi đầu để tập trung vào cuộc thi.
Sau khi nghe những lời giới thiệu và phân tích về đề tài của cuộc thi, Hiểu Viện tự nhủ với bản thân rằng cô sẽ không để áp lực làm mình chùn bước.
Cô sẽ vẽ lên những gì mà trái tim cô cảm nhận, chứ không phải những gì mà người khác mong đợi.
Cuối cùng, đến lượt Hiếu Viện trình bày tác phẩm của mình.
Cô đặt bức tranh lên giá, và trong giây phút đó, cô như quên hết mọi thứ xung quanh.
Từng nét cọ, từng gam màu, tất cả đều tuôn chảy từ tâm hồn cô.
Mọi lo lắng, mọi mâu thuẫn đều tan biến.
Cô chỉ còn lại mình với tác phẩm nghệ thuật đang hiện diện trước mắt.
Khi tiếng vỗ tay vang lên sau khi cô hoàn thành, Hiểu Viện cảm thấy một niềm vui sướng dâng trào.
Dù kết quả cuối cùng ra sao, cô đã thể hiện được bản thân mình và đó là điều quan trọng nhất.
Khi trở về nhà, tâm trạng của Hiểu Viện vẫn còn phấn chấn.
Cô nghĩ rằng mình sẽ nói chuyện với Lâm Nhất, mong muốn được chia sẻ cảm xúc của mình về cuộc thi.
Có thể mọi chuyện giữa họ sẽ được cải thiện.
Cô bước vào nhà, trái tim rộn ràng hy vọng và mong chờ một khởi đầu mới.
Khi Giang Hiểu Viện bước vào nhà, không khí bên trong có phần im lặng.
Lâm Nhất vẫn còn ở trong phòng làm việc, ánh đèn từ máy tính phản chiếu lên gương mặt của anh, tạo nên một không gian cô đơn nhưng đầy sức hút.
Cô cảm thấy một chút hồi hộp khi nhớ lại cuộc cãi nhau gần đây, nhưng cũng không thể không cảm thấy vui mừng vì đã hoàn thành tốt cuộc thi.
Cô đi thẳng vào phòng làm việc của Lâm Nhất, quyết tâm tìm cách hòa giải.
- Chú, con về rồi,- cô nói, giọng nói nhẹ nhàng hơn so với lần trước.
Lâm Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên dừng lại trên gương mặt cô, rồi lại quay về với màn hình.
Cuộc thi thế nào?- anh hỏi, giọng điệu vẫn bình thản, nhưng Hiểu Viện cảm nhận được sự quan tâm trong câu hỏi ấy.Con làm tốt lắm.
Bức tranh của con nhận được nhiều lời khen.- Cô cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng lòng vẫn cảm thấy bối rối.Con muốn chia sẻ với chú cảm xúc của con về cuộc thi.Lâm Nhất gật đầu, để lại công việc của mình và đứng dậy.
- Được, ra phòng khách đi.
Nói cho chú nghe về tác phẩm của con.
Khi ngồi xuống ghế sofa, Hiểu Viện cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn.
- Con muốn nói về tác phẩm của mình.
Nó không chỉ là những nét vẽ, mà còn là những cảm xúc, những ký ức mà con đã trải qua.
Lâm Nhất lắng nghe, ánh mắt anh chăm chú theo dõi từng cử chỉ và biểu cảm của cô.
Khi Hiểu Viện mô tả về bức tranh, cô nhận ra rằng những cảm xúc trong lòng mình như được giải tỏa.
- Con không chỉ vẽ bằng màu sắc mà còn vẽ bằng tâm hồn.
Có những lúc con mơ hồ, nhưng con đã tìm thấy ánh sáng trong những bức tranh của mình.Chú rất tự hào về con,- Lâm Nhất nói, ánh mắt anh sáng lên.Chú biết con có tài năng, và chú luôn ủng hộ con theo đuổi ước mơ của mình.Nghe những lời này, Hiểu Viện cảm thấy trái tim mình ấm áp.
Cô không ngờ rằng sau những mâu thuẫn, Lâm Nhất vẫn luôn theo dõi và lo lắng cho cô.
Cảm ơn chú,- cô nói, giọng có phần nghẹn ngào.Con cũng xin lỗi vì đã cãi nhau với chú.Không sao.Đôi khi, những cuộc cãi vã cũng giúp chúng ta hiểu nhau hơn,- anh trả lời, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.Hai người ngồi đó, trao đổi những câu chuyện nhỏ về cuộc sống và nghệ thuật, không khí dần trở nên thoải mái hơn.
Hiểu Viện cảm thấy như những khoảng cách giữa họ đã được rút ngắn.
Cô muốn kể cho anh nghe về Cilyn, nhưng lại do dự.
Liệu mình có nên tiết lộ hay không?
Cuối cùng, Hiếu Viện quyết định giữ bí mật đó thêm một thời gian nữa.
Cô muốn chờ đợi đến khi mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, khi mà tình cảm giữa cô và Lâm Nhất có thể chạm đến một điểm mới.
Khi đêm xuống, Hiểu Viện lên giường với tâm trạng thoải mái hơn.
Sáng hôm sau, Giang Hiểu Viện đến văn phòng của Lâm Nhất, trong lòng tràn đầy háo hức và quyết tâm.
Tuy không quên những căng thẳng trong mối quan hệ của họ, nhưng cảm giác hòa giải đã giúp cô có thêm động lực.
Khi bước vào văn phòng, cô cảm nhận không khí làm việc sôi nối và sự hối hả của nhân viên xung quanh.
Đúng lúc đó, Tố Loan xuất hiện, đôi mắt cô ta lấp lánh sự tinh quái.
Chào buổi sáng, Giang Hiểu Viện,- cô ta nói với giọng điệu khiêu khích.Hôm qua có vẻ cô và Lâm Nhất rất thân thiết nhỉ?Hiểu Viện không mấy thích thú với cách chào hỏi của Tố Loan, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh.
- Chúng tôi chỉ đang làm việc chung thôi,- cô đáp, cố gắng giữ giọng điểm đạm.
Tố Loan khẽ cười, bước lại gần hơn.
Em biết không, có nhiều người đang đồn đại về mối quan hệ giữa en và Lâm Nhất.Họ nói rằng em đang có những ý định khá sâu sắc với anh ấy.- Cô ta nhướng mày, tỏ vẻ chế giều.Em thật sự tự tin đấy.Hiểu Viện cảm thấy một cơn sóng lăn tăn trong lòng, nhưng cô không muốn cho Tố Loan cơ hội làm mất đi sự tự tin của mình.
Chỉ là chú cháu, cô nói, mỗi từ đều được lựa chọn cẩn thận.Chúng tôi có những công việc và mục tiêu riêng.Có thể vậy,- Tố Loan nói, nhưng nụ cười của cô ta không hề tắt.Nhưng em có chắc rằng mối quan hệ ấy sẽ không trở nên phức tạp hơn? Tôi chỉ muốn nhắc nhở chị rằng Lâm Nhất không phải là một người dễ nắm bắt.Và tôi cũng không phải là người dễ bị lung lay,- Hiểu Viện đáp lại, ánh mắt kiên định.Tôi biết mình đang làm gì.Tố Loan bỗng nhiên chuyển sang một chủ đề khác, với vẻ mặt đầy mưu mô.
- Em đã nghe về cuộc họp mặt cuối tuần chưa?
Sẽ có nhiều người quan trọng tham gia.
Nếu em muốn gây ấn tượng với Lâm Nhất, đó là cơ hội tốt đấy.
Hiểu Viện hơi khựng lại, bất ngờ trước sự quan tâm của Tố Loan về cuộc họp.
Cô không thể biết được động cơ thật sự của cô ta là gì.
- Cảm ơn nhưng tôi không cần phải gây ấn tượng,- cô trả lời, nụ cười vẫn giữ trên môi nhưng bên trong lòng lại đầy cảnh giác.
Tố Loan không dừng lại.
Em không muốn tỏa sáng giữa đám đông sao? Thực ra, tôi nghe nói rằng chị có tài năng nghệ thuật không nhỏ.Chắc hẳn đó sẽ là một điểm cộng lớn đấy.Cảm giác lo lắng trở lại khi Hiểu Viện nghe Tố Loan đề cập đến tài năng nghệ thuật của mình.
Cô không muốn bất cứ ai biết mình là Cilyn, và càng không muốn bị lôi kéo vào những trò chơi quyền lực của Tố Loan.
Đúng là nghệ thuật là đam mê của tôi,- Hiểu Viện nói, cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện.
- Nhưng tôi muốn giữ mọi thứ đơn giản và tập trung vào công việc của mình.
Tố Loan nhìn cô một lúc, dường như đoán biết được điều gì đó, rồi cô ta cười nhạt.
- Rất tốt, Giang Hiểu Viện.
Nhưng hãy nhớ rằng trong thế giới này, đôi khi sự đơn giản không đủ.
Khi Tố Loan rời đi, Hiểu Viện cảm thấy nỗi lo lắng và quyết tâm dâng trào.
Cô không thể để những lời khiêu khích từ Tố Loan làm chệch hướng mình.