Khi trời bắt đầu tối, Lâm Nhất trở về nhà với cơ thể khá mệt mỏi do công việc chất đống khi anh đi vắng.
Anh mở cửa, bước vào trong và ngay lập tức bị thu hút bởi hình ảnh Giang Hiểu Viện nằm ngủ say trên sofa.
Ánh đèn mờ ấm áp chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh bình yên nhưng cũng khiến lòng anh dâng lên sự lo lắng.
Nhìn thấy cô gái nhỏ bé, gương mặt thư thái trong giấc ngủ, anh không khỏi cảm thấy mềm lòng.
Dù là một người lạnh lùng và ít bộc lộ cảm xúc, nhưng trong khoảnh khắc này, sự chăm sóc và lo lắng cho cô cháu gái của mình trỗi dậy mạnh mẽ.
- Cháu…- anh thì thầm, nhưng không có ý định đánh thức cô.
Thay vào đó, anh nhẹ nhàng bế cô lên, cố gắng không làm cô tỉnh giấc.
Giang Hiểu Viện vô thức cuộn mình trong vòng tay của anh, khiến lòng anh ấm áp lạ thường.
Lâm Nhất bước vào phòng, đặt cô xuống giường một cách cẩn thận.
Nhìn cô nằm yên bình, anh cảm thấy một phần nào đó trong mình dịu lại.
-Cháu sẽ ổn thôi,- anh lầm bầm, tự nhủ rằng mình sẽ luôn bảo vệ cô.
Sau đó, anh rời khỏi phòng, để lại cho Giang Hiểu Viện một không gian an lành để nghỉ ngơi.
Giang Hiểu Viện từ từ mở mắt, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa sổ, mang lại cho cô cảm giác bình yên.
Trong không gian yên tĩnh, một mùi hương thơm phức từ bếp bay vào phòng, khiến dạ dày cô réo rắt.
Cô ngồi dậy, cảm thấy hơi lười biếng nhưng cũng đầy háo hức.
Khi cô bước ra khỏi phòng, âm thanh của những chiếc đĩa va chạm nhau và tiếng xào nấu vang lên từ bếp khiến lòng cô ấm áp.
Bước vào bếp, Giang Hiểu Viện không khỏi ngạc nhiên khi thấy Lâm Nhất đang chăm chú chuẩn bị bữa sáng.
Anh mặc một chiếc áo phông giản dị, đôi tay khéo léo đảo món ăn trong chảo, nét mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng lại toát lên sự dịu dàng khi anh chăm chút cho từng món.
- Cháu dậy rồi à?- Lâm Nhất quay lại, nhìn cô với ánh mắt bình thản nhưng có chút ấm áp.
Cháu thích ăn gì? Hôm nay chú làm một ít bánh mì nướng và trứng chiên,- anh nói, giọng điệu vẫn rất trầm, nhưng không thể che giấu sự chăm sóc trong từng lời.
Giang Hiểu Viện mỉm cười, cảm giác ấm lòng trước sự chu đáo của anh.
- Cảm ơn chú, trông thật ngon,- cô đáp, vừa nói vừa bước lại gần, ngửi mùi thơm của bữa sáng đang được chuẩn bị.
Lâm Nhất gật đầu, không nói gì thêm, nhưng cách anh lặng lẽ làm bữa sáng cho cô khiến cô cảm thấy rằng sự hời hợt của anh chỉ là bức màn che giấu một trái tim ấm áp.
Họ đứng cạnh nhau trong bếp, tạo nên một khoảnh khắc bình yên giữa những lo âu đang chờ đón ở phía trước.
Sau bữa sáng, Lâm Nhất quan sát Giang Hiểu Viện với ánh mắt đầy lo lắng.
Anh nhận thấy sự trầm tư và lo âu vẫn đọng lại trên gương mặt cô.
Thấu hiểu tâm trạng của cháu mình, anh quyết định rằng đã đến lúc cô cần phải ra ngoài, trải nghiệm cuộc sống mới, và làm quen với những điều xung quanh.
- Cháu biết không, có một điều rất quan trọng là phải hòa mình vào cuộc sống,- Lâm Nhất lên tiếng, giọng điệu đầy chân thành.
Cháu nên đi dạo quanh khu phố, khám phá những góc nhỏ của Tây Thành.
Đó không chỉ là một thành phố sôi động mà còn có rất nhiều điều thú vị đang chờ cháu khám phá.
Giang Hiểu Viện nhìn anh, trong lòng dấy lên chút ngần ngại.
Nhưng cháu… chưa quen với nơi này,- cô đáp, cảm giác như bản thân vẫn còn quá yếu đuối.
- Đúng vậy, nhưng Tây Thành không phải là nơi xa lạ.
Cháu đã từng đến nhiều nơi, phải không? Đây cũng chỉ là một phần của hành trình,-
Lâm Nhất nhẹ nhàng nói.
-Hơn nữa, chú sẽ đi cùng cháu.
Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá, và nếu có bất kỳ điều gì không thoải mái, chú sẽ luôn ở bên cạnh.
Lời nói của anh mang lại cho cô sự an tâm, và Giang Hiểu Viện gật đầu đồng ý.
- Cháu sẽ thử,- cô nói, một chút quyết tâm dần hình thành trong lòng.
- Thế thì chuẩn bị đi nhé! Chúng ta sẽ bắt đầu một ngày mới thú vị,- Lâm Nhất cười, khiến không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cảm giác vui vẻ len lỏi trong lòng cô, và có lẽ, đây chính là khởi đầu cho những ngày tháng mới mà cô cần.
Khi Giang Hiểu Viện chuẩn bị xong xuôi, Lâm Nhất quan sát chiếc vali màu kem cô mang theo—chỉ có vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân, khiến anh cảm thấy cô cần nhiều hơn thế để hòa nhập với cuộc sống mới.
Anh mỉm cười, một ý tưởng nảy ra trong đầu.
- Cháu chỉ có một vali nhỏ như vậy thôi sao? Chú nghĩ có lẽ chúng ta nên đi shopping trước khi bắt đầu khám phá Tây Thành,- anh đề nghị, giọng nói tràn đầy hào hứng.
Giang Hiểu Viện ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên.
Shopping ư? Nhưng cháu không cần nhiều đồ đạc,- cô trả lời, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy phấn khích trước ý tưởng này.
- Nhưng không phải chỉ là quần áo.
Cháu cũng cần những thứ khác để cảm thấy thoải mái hơn trong ngôi nhà mới,- Lâm Nhất kiên quyết.
- Hơn nữa, đi mua sắm cũng là một cách tuyệt vời để thư giãn, làm quen với những cửa hàng, con phố xung quanh.
Cảm giác háo hức dần dâng lên trong lòng Giang Hiểu Viện.
Cô đã khá lâu rồi không đi mua sắm, và việc cùng Lâm Nhất khám phá những nơi mới có vẻ thú vị hơn cô nghĩ.
Được rồi, cháu đồng ý,- cô nói với nụ cười nhẹ.
-Vậy thì chuẩn bị thôi!- Lâm Nhất nói, ánh mắt sáng lên.
Anh vui vẻ dẫn đường, cảm giác phấn chấn như những đứa trẻ lần đầu tiên vào một thế giới mới.
Họ cùng nhau rời khỏi nhà, bắt đầu một ngày khám phá đầy hứa hẹn.
Khi bước vào khu mua sắm, Giang Hiểu Viện cảm thấy như mình đã trở về với bản ngã thực sự.
Với sự sành điệu về đồ hiệu và gu thời trang cao, cô luôn biết cách lựa chọn những món đồ phù hợp với cá tính của mình.
Ánh mắt cô lướt qua những cửa hàng sang trọng, nơi trưng bày các bộ sưu tập mới nhất của những thương hiệu danh tiếng.
- Cháu có muốn ghé qua cửa hàng này không?- Lâm Nhất hỏi, chỉ vào một cửa hàng với tấm biển hiệu nổi bật.
Anh biết rằng cô có mắt thẩm mỹ rất tốt, nhưng không thể ngăn mình cảm thấy phấn khích khi thấy cô lấy lại được sự tự tin.
- Chắc chắn rồi!- Giang Hiểu Viện trả lời với nụ cười tươi tắn.
Cô đi vào trong, ánh mắt rực sáng khi nhìn thấy những bộ trang phục tinh tế.
Cô nhanh chóng lướt qua các bộ sưu tập, lựa chọn những món đồ vừa hợp thời trang vừa thể hiện cá tính của mình.
Lâm Nhất đứng một bên, chăm chú theo dõi.
Anh không khỏi ngạc nhiên trước cách Giang Hiểu Viện chọn lựa từng món đồ.
Cô biết cách phối hợp màu sắc và kiểu dáng một cách hoàn hảo, khiến cho những món đồ trông trở nên sống động và ấn tượng.
- Món này sẽ rất hợp với cháu,- cô nói, cầm một chiếc váy màu đen với thiết kế thanh lịch.
-Nó vừa đơn giản vừa sang trọng, rất dễ phối với giày và túi xách.
Lâm Nhất gật đầu đồng ý, nhận ra rằng trong cô không chỉ có sự thông minh và nhạy bén mà còn cả một niềm đam mê với cái đẹp.
Họ cùng nhau thử đồ, cười đùa và tạo nên những kỷ niệm vui vẻ, làm cho Giang Hiểu Viện quên đi những lo lắng trong lòng..