Không Thể Chối Từ


Giang Hiểu Viện chợt tỉnh giấc, cảm nhận được sự ấm áp lạ thường trên người.
 Khi mở mắt ra, cô nhận thấy mình đang khoác chiếc áo vest của Lâm Nhất, nhẹ nhàng phủ lên vai cô từ lúc nào không hay.
Cô khẽ ngước nhìn và thấy Lâm Nhất đứng cách đó không xa, đang trò chuyện với một người phụ nữ.
Người phụ nữ trông khá thanh lịch và chuyên nghiệp, họ đang trao đổi về công việc với vẻ nghiêm túc.
Giọng nói của họ vang lên nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng của văn phòng.

Dù tập trung vào cuộc nói chuyện, Lâm Nhất vẫn để ý đến cô từ xa, như thể để đảm bảo rằng cô vẫn thoải mái.
Giang Hiểu Viện chậm rãi ngồi dậy, cảm giác có chút ngượng ngùng khi nhận ra Lâm Nhất đã cẩn thận phủ chiếc áo lên người cô lúc cô ngủ.
 Sự chu đáo âm thầm ấy làm cô bối rối, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy được che chở.
Lâm Nhất bất ngờ dừng cuộc trò chuyện, ánh mắt thoáng qua thấy Giang Hiểu Viện đã tỉnh dậy.
 Anh bước nhanh về phía cô, ánh nhìn bình thản nhưng không giấu được sự quan tâm.

Người phụ nữ đi cùng cũng theo sau, đôi mắt sắc sảo đầy tò mò nhìn cô gái trẻ đang ngồi trên sofa.
- Cô ấy là ai vậy, anh Lâm?- người phụ nữ khẽ hỏi, ánh mắt không rời khỏi Giang Hiểu Viện.
Lâm Nhất thoáng nhìn cô, rồi quay sang trả lời người phụ nữ với giọng điềm đạm nhưng ngắn gọn.
- Cháu tôi.
Giang Hiểu Viện ngẩng đầu, không thể không cảm thấy khó chịu trước sự tò mò của người phụ nữ.
Cô đứng dậy, tự tin và lanh trí, nói với giọng điệu đanh đá:
- Tôi không phải là món đồ để cô hỏi han đâu.

Nếu cô muốn biết về tôi, hãy tự hỏi chú Lâm.
Câu nói của cô làm cả Lâm Nhất và người phụ nữ đều ngạc nhiên.

Người phụ nữ này, nhưng không nhượng bộ.
Tôi chỉ hỏi một câu thôi mà, không cần phải căng thẳng như vậy,- cô ta nói, với vẻ kiêu ngạo.
Giang Hiểu Viện đáp:
-Nếu cô thích hỏi, có lẽ nên tìm hiểu về người khác.

Tôi không rảnh để trả lời những câu hỏi không liên quan!
Người phụ nữ nhíu mày, cảm giác không đúng về mối quan hệ giữa Giang Hiểu Viện và Lâm Nhất.
Cô ta tính lên tiếng, nhưng Lâm Nhất đã cắt ngang, giọng nói dứt khoát:
Đủ rồi.

Giang Hiểu Viện là cháu tôi, và chúng tôi có việc cần làm.
Người phụ nữ tạm thời im lặng, nhưng ánh mắt vẫn thể hiện sự hoài nghi.

Lâm Nhất quay sang Giang Hiểu Viện, ra hiệu cho cô rằng mọi thứ sẽ ổn.
Cuộc trò chuyện giữa họ dừng lại ở đó, không ai muốn khai thác thêm.
Người phụ nữ rời đi trong sự nghi ngờ, ánh mắt vẫn dõi theo Giang Hiểu Viện với vẻ không hài lòng.
Cô ta tự hỏi tại sao từ trước đến nay chưa từng nghe Lâm Nhất nhắc đến cô cháu gái này.
Mối quan hệ giữa họ có vẻ không bình thường, và điều đó khiến cô ta không khỏi cảm thấy hoài nghi.
Lâm Nhất quay lại, ánh mắt dịu dàng hơn khi nhìn về phía Giang Hiểu Viện.
- Chúng ta đi ăn tối thôi, cháu gái,- anh nói, nụ cười nhẹ nở trên môi.
Anh dẫn cô ra khỏi văn phòng, không khí xung quanh bỗng trở nên thoải mái hơn.
Họ đến một nhà hàng sang trọng, ánh đèn ấm áp và bầu không khí thân mật khiến Giang Hiểu Viện cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi Lâm Nhất cầm thực đơn và đưa cho cô, Giang Hiểu Viện lướt qua danh sách món ăn với ánh mắt kén chọn.

Cô biết mình là người có yêu cầu cao về ẩm thực.
- Chú ơi, em muốn spaghetti,- cô nói chắc chắn, ánh mắt sáng lên khi nghĩ đến món ăn yêu thích này.
- Phải là spaghetti thật ngon, em không thích những món nhạt nhẽo!
Lâm Nhất khẽ gật đầu, hiểu rõ sở thích của cô.
- Được rồi, Hiểu Viện.

Chú sẽ gọi spaghetti ngon nhất ở đây,- anh trả lời, nụ cười trên môi cho thấy sự vui vẻ khi làm hài lòng cô.
Sau khi gọi món, Lâm Nhất và Giang Hiểu Viện cùng nhau thưởng thức bữa tối.
Họ trò chuyện thoải mái, không khí giữa hai người trở nên gần gũi hơn.
Giang Hiểu Viện cảm thấy hạnh phúc khi được thưởng thức món spaghetti yêu thích trong không gian sang trọng, và Lâm Nhất vui vẻ khi thấy cô ăn ngon miệng.
Khi bữa tối kết thúc, họ rời khỏi nhà hàng.

Lâm Nhất đi đằng sau, ánh mắt dõi theo Giang Hiểu Viện.
Trong ánh đèn vàng dịu nhẹ của phố xá, cô gái nhỏ bé trước mặt anh khiến trái tim anh tràn đầy cảm xúc.
Mặc dù cô đã trải qua nhiều đau thương, nhưng sự mạnh mẽ và độc lập của cô khiến anh không thể không cảm phục.
Từng bước đi của Giang Hiểu Viện mang lại cho Lâm Nhất cảm giác bảo vệ, như một người anh trai đối với em gái.
Anh chợt nhận ra rằng cô không chỉ là một cô cháu gái mà còn là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh.
Trong giây phút đó, anh cảm thấy cô thật nhỏ bé nhưng cũng đầy nghị lực, và anh không muốn để cô phải đối mặt với thế giới này một mình.
Khi họ về đến nhà, không khí vẫn ngập tràn những điều nhẹ nhàng từ bữa tối.
Lâm Nhất dẫn Giang Hiểu Viện vào phòng khách, nơi ánh sáng vàng ấm áp tạo nên một không gian thân thiện.
Anh mời cô ngồi xuống sofa và tự rót cho mình một tách trà.
- Cháu đã nghĩ gì về tương lai của mình chưa?- Lâm Nhất mở đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Giang Hiểu Viện nhìn ra ngoài cửa sổ, những suy nghĩ trong đầu cứ lướt qua như những cơn gió nhẹ.
Giang Hiểu Viện cảm thấy một phần nào đó trong mình muốn chia sẻ với anh về niềm đam mê nghệ thuật của mình.
Tuy nhiên, cô lại lo lắng về cách người khác sẽ nhìn nhận cô, đặc biệt là khi cô chưa từng công khai việc mình là một hoạ sĩ.
Cô thường chọn cách giấu kín tài năng của mình, chỉ âm thầm vẽ trong những giờ phút riêng tư.
- Cháu biết đấy, chú,- cô nói, giọng điệu dứt khoát,
- Cháu đã từng nghĩ đến việc mở một triển lãm, nhưng cháu không chắc mình có đủ tự tin để làm điều đó.
Có lẽ cháu sẽ chỉ là một hoạ sĩ trong bóng tối.
Lâm Nhất nhìn cô, ánh mắt đầy quan tâm.
Tại sao lại phải giấu kín tài năng của mình?
Chú biết rằng cháu có khả năng.
- Hãy để người khác thấy những gì cháu có thể làm.
Giang Hiểu Viện lặng im, trái tim đập nhanh hơn khi nghĩ về điều đó.
Cô muốn được công nhận nhưng cũng sợ bị đánh giá.
Cháu chỉ muốn giữ mọi thứ đơn giản,- cô nói.
- Cái gì cũng có hai mặt, và em không muốn bị cuốn vào những mối quan hệ lợi dụng như trước.
- Cháu là người mạnh mẽ,- Lâm Nhất khẳng định.
Hãy cho mình một cơ hội để bứt phá.

Chú tin rằng nếu cháu quyết định bước ra ánh sáng, sẽ có nhiều người trân trọng tài năng của cháu.
Lâm Nhất nhìn Giang Hiểu Viện với ánh mắt kiên định.
- Cháu không cần phải lo lắng quá nhiều.

Dù có chuyện gì xảy ra, chú sẽ luôn ở đây, sẵn sàng đứng sau lưng cháu.
Chú không chỉ là một người chú, mà còn là một người bạn, một người đồng hành,- anh nói, giọng điệu ấm áp và vững chãi.
Giang Hiểu Viện cảm thấy lòng mình như được xoa dịu khi nghe những lời này.
- Nhưng cháu không muốn làm phiền chú với những rắc rối của mình,- cô đáp, ánh mắt đầy trăn trở.
- Cháu sợ những gì xảy ra sẽ ảnh hưởng đến chú.
- Cháu không phải là gánh nặng.

Mọi thứ có thể trở nên khó khăn, nhưng cùng nhau, chúng ta có thể vượt qua tất cả.
Hãy để chú giúp cháu mở ra những cánh cửa mà cháu chưa dám mở,- Lâm Nhất kiên quyết.
-Cháu cảm ơn chú,- cô mỉm cười, cảm giác như một tảng đá nặng nề đang dần được gỡ bỏ khỏi vai.
Cháu sẽ cố gắng không để sự lo lắng ngăn cản mình.
- Đúng vậy,- anh nói, ánh mắt đầy động viên.
- Hãy bước ra và tỏa sáng.

Cháu có tài năng, và chú tin rằng cháu xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.
Trong khoảnh khắc ấy, Giang Hiểu Viện cảm thấy như có một nguồn sức mạnh mới trỗi dậy trong lòng.
Biết rằng có chú bên cạnh ủng hộ, cô cảm thấy tự tin hơn để bước tiếp trên con đường nghệ thuật mà cô đã lựa chọn.
Sau khi trò chuyện với Lâm Nhất, Giang Hiểu Viện trở về phòng, lòng cô đầy những suy nghĩ rối bời.
Mặc dù cảm nhận được sự ấm áp và chân thành từ chú, cô vẫn không thể mở lòng tiết lộ sự thật về mình—cô là một hoạ sĩ, người luôn sống trong bóng tối của nghệ thuật.
Cảm giác tội lỗi và lo lắng đè nặng lên cô, như một chiếc mảnh vải đen che phủ tâm hồn.
Nằm trên giường, cô nhắm mắt lại nhưng không thể chợp mắt.
Những câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu:
“Tại sao chú lại tốt với mình như vậy? Có phải chỉ vì chú là chú của mình? Hay có điều gì khác hơn thế?”
Cô cố gắng lý giải, nhưng không thể tìm ra câu trả lời.
Mỗi lần nghĩ về việc công khai tài năng của mình, lòng cô lại dấy lên sự lo âu.
Giống như một bức tranh chưa hoàn thiện, những mảng màu xung quanh cô đang dần hiện ra, nhưng cô vẫn không dám đặt cọ vẽ lên canvas.
Cô muốn được nhìn nhận và yêu thương, nhưng lại sợ rằng sự thật sẽ phá vỡ những mối quan hệ mà cô đang cố gắng xây dựng, đặc biệt là với Lâm Nhất.
Cô lăn lộn trên giường, trong lòng bỗng cảm thấy cô đơn.
Đôi khi, sự tốt bụng của Lâm Nhất khiến cô cảm thấy như mình là một món quà quý giá, nhưng đôi khi cũng làm cô hoài nghi về động cơ thực sự của anh.
Dù sao, không ai lại tốt đến vậy mà không có lý do, phải không?
Giang Hiểu Viện thở dài, cảm giác mệt mỏi ập đến, nhưng những suy nghĩ trong đầu vẫn không ngừng quay cuồng.
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại và mong rằng khi thức dậy, mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng hơn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui