Triệu Chi Lan tỉnh dậy đã là chuyện của hai ngày sau.
Mặc dù thuốc mê đã hết tác dụng từ lâu nhưng do tâm lý cậu mệt mỏi nên không muốn tỉnh dậy chút nào.
Rốt cuộc, cậu cũng ép bản thân phải tỉnh.
Ít nhất không thể để con mình sinh ra đã mồ côi.
Triệu Chi Lan tỉnh dậy cảm nhận được đầu tiên là ánh nắng.
Nắng vàng rơi nhẹ vào căn phòng cực kì xinh đẹp, cực kì ấp áp làm người ta thèm muốn rất nhiều.
Cậu bất tri bất giác mỉm cười dịu nhẹ.
Cơ thể đau đớn mệt mỏi cũng giảm bớt phần nào.
Đưa tay lên bụng theo thói quen, Triệu Chi Lan mới giật mình nhớ ra.
Cậu vội tung người dậy theo quán tính để tìm con sau đó rít mạnh một cái vì đau đớn.
“Aaa….hhh….”
Triệu Chi Lan ôm bụng, Nguỵ Lãnh Vân cũng từ nhà vệ sinh chạy ra vội vàng.
“Mày có sao không?….
Mày đau ở đâu?”
Tiếng chuông báo động vang lên, bác sĩ cũng vì thế mà bị triệu tập nhanh chóng.
“Con… con… con….con tôi đâu?”
Triệu Chi Lan vừa nói vừa khóc.
Cậu sợ hãi khi không có đứa bé ở trong cơ thể mình.
Những xúc cảm đáng sợ ùa về, cậu không muốn bỏ rơi con cậu.
Cậu muốn yêu thương thằng bé.
Thằng bé vẫn chưa từng một lần được cậu ôm vào lòng.
Cậu đang tự huyễn hoặc một thứ gì đó đáng sợ lắm.9
Triệu Chi Lan hoảng loạn quậy tung mà không thèm để ý đến vết thương kéo theo Nguỵ Lãnh Vân cũng hoảng theo.
“Thằng bé ở phòng bênh cạnh.
Tao gọi người mang qua cho mày… mày ngồi yên… đừng động làm rách vết thương..”
Nghe đến đây, Triệu Chi Lan mới bình tĩnh đôi chút.
Cậu hít sâu thở ra để giảm bớt nỗi đau ở vết thương, nhưng đôi mắt lại không tự chủ nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Mặc kệ bác sĩ hai bên nói thế nào, Triệu Chi Lan vẫn cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên.
Cho đến khi bảo mẫu mang theo một đứa trẻ đỏ hỏn đi vào, Triệu Chi Lan mới yên tĩnh được.
Cậu nở nụ cười yếu ớt hiếm hoi, đưa tay muốn bế con.
“Vết thương mày còn…”
“Đưa tôi.
Tôi muốn bế con.”
Triệu Chi Lan nói với bảo mẫu.
Cậu nở nụ cười tươi nhất có thể, triệt để coi Nguỵ Lãnh Vân là không khí chỉ chăm chăm muốn bế con.
Nguỵ Lãnh Vân đành gật đầu nhẹ với bảo mẫu.
Triệu Chi Lan liền được bế đứa con nhỏ vào lòng.
Bảo mẫu giúp cậu điều chỉnh tư thế để cả cậu và đứa bé đều thấy thoải mái nhất có thể.
Giây phút đó đối với cậu tưởng chừng như có cả thế giới.
Cho dù đứa trẻ này được sinh ra là để trói buộc cậu, Triệu Chi Lan cũng không thể ngừng yêu thương con minh
Cảm nhận được sinh mệnh bé nhỏ thở đều trong tay làm cậu không kiềm chế được những giọt nước mắt hạnh phúc.
Huyết thống quả nhiên là sợi dây trói buộc nhau rất tốt.
Triệu Chi Lan không cách nào hiểu được tại sao ngày xưa mẹ cậu lại ghét cậu như thế.
Cho dù là bà đã lựa chọn sinh ra cậu.
Đứa trẻ nhỏ bé trộm vía ngủ ngoan trong lòng cậu.
Gương mặt vẫn còn đỏ hỏn, hai mắt nhắm nghiền, cái tay bé xinh cuộn tròn lại.
Toàn bộ cơ thể nằm gọn trong lòng ba mình.
Triệu Chi Lan không dám khóc.
Cậu sợ nước mắt rơi trúng con, cho nên chỉ dám hít hít mũi mà thôi.
Đứa con này của cậu, cậu sẽ trao cho con hết tình yêu thương mình có.
Nguỵ Lãnh Vân bỗng chốc cảm thấy mình bị ra rìa một cách nghiêm trọng.
Trước kia, tuy Triệu Chi Lan cũng không thèm để ý đến bọn họ nhưng cũng không quá nghiêm trọng như lần này
Bây giờ, trong mắt cậu chỉ toàn là đứa trẻ này thôi.
Và có lẽ sau này, mọi thứ Triệu Chi Lan dành cho cũng chỉ là cho đứa nhỏ.
Nguỵ Lãnh Vân thừa nhận bản thân có ghen tị khi có người dành mất sự chú ý của Triệu Chi Lan.
Nhưng chỉ cần đứa con làm tốt nhiệm vụ của nó, hắn cũng không có ý kiến gì.
“Mày đừng bế con nữa.
Để bác sĩ kiểm tra vết thương đã.”
Triệu Chi Lan bị cưỡng chế ôm mất con.
Cậu chới với nhìn theo muốn níu kéo con lại, bị những bác sĩ xung quanh ngăn cản.
“Con… con tôi….”
Triệu Chi Lan rối loạn khóc bù lu bù loa lên, tình trạng tâm lý của cậu cực kì bất ổn làm ai cũng lo lắng.
Nguỵ Lãnh Vân không nỡ nhìn cậu vừa nhăn mặt vì đau vừa cố gắng níu chiếc bọc của con cho nên đành thoả hiệp.
Đứa bé đỏ hỏn được đặt ở bên cạnh, Triệu Chi Lan nhích người sang một bên nhường nửa giường cho con mình.
Mặc cho bác sĩ kiểm tra thế nào cậu cũng không quan tâm bởi trong mắt Triệu Chi Lan lúc này chỉ có con.
Bác sĩ kiểm tra vết thương rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cũng may không rách ra, nếu không cái vị nguy hiểm bên kia chắc chắn sẽ giết hết bác sĩ y tá lo cho người bệnh mất.
Sau khi nhận được cái gật đầu an ổn từ bác sĩ, Nguỵ Lãnh Vân liền cho tất cả lui ra.
Hắn bưng bát canh gà định bụng đút cho cái người ương bướng kia ăn.
“Mày uống ít canh gà đi.
Mày rỗng bụng mấy hôm nay rồi.”
Triệu Chi Lan lắc đầu.
Cậu không muốn rời tầm mắt khỏi con mình bất cứ giây nào, cũng không muốn Nguỵ Lãnh Vân gây hại đến con.
Nguỵ Lãnh Vân quả nhiên tức giận.
Hắn ta là kiểu người cực kì không có kiên nhẫn.
Từ nhỏ đến lớn, việc duy nhất hắn kiên nhẫn chính là học cách đối xử tốt với Triệu Chi Lan, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa thành công.
Cạch…
“MÀY CÓ TIN TAO VỨT NÓ KHÔNG?!”
Lúc nói ra những lời đó, Nguỵ Lãnh Vân cũng phát giác bản thân nói sai.
Hắn không có ý định lỡ lỡi nhưng cơn nóng não lên bất chấp khiến một người như Nguỵ Lãnh Vân cũng không ngăn được.
Triệu Chi Lan lập tức nâng cao cảnh giác cực độ.
Cậu bế con chặt trong lòng, nhích từng chút một trên chiếc giường nhằm cách hắn thật xa.
Ánh mắt nhìn Nguỵ Lãnh Vân như hùm như sói tràn đầy đề phòng.
“Haiz….
Tao xin lỗi….
Mày… mày ăn một chút thôi….
Ăn rồi mới có sức chăm con… nếu không lúc mày ngủ tao sẽ đem nó cho bảo mẫu chăm đấy.”
Lời đe doạ này quả nhiên có tác dụng.
Triệu Chi Lan ngẩng đầu, há miệng ăn từng muỗng canh gà người kia đút.
Thân thể cậu suy nhược nhưng ý chí kiên cường.
Vòng tay ôm con cực kì ấm áp làm đứa trẻ thích chí say ngủ, chẹp miệng mấy cái.
Nguỵ Lãnh Vân nhẹ nhàng lấy khăn lau miệng cho cậu.
Gần như mọi chuyện sinh hoạt của cậu từ khi sinh đến nay đều do Nguỵ Lãnh Vân một tay chăm sóc.
Nhưng Triệu Chi Lan không có lấy một tia cảm kích.
Cậu hoàn toàn làm lơ hắn qua một bên, chỉ toàn tâm toàn ý cho đứa con nhỏ.
Vốn dĩ việc ở cữ của cậu không có gì quá thay đổi so với cuộc sống trước đây.
Dù sao chiếc lồng này khi chưa có thai cậu cũng không hề bước ra một bước.
Bây giờ chỉ khác là có thêm một cục bông trắng trắng tròn tròn ở bên cạnh.
Triệu Chi Lan là một ông bố trẻ không có chút kinh nghiệm.
Nhưng có lẽ việc làm mẹ vì đứa con mình mang tận 9 tháng mười ngày làm cậu rất nhanh chóng quen với điều đó.
Từ việc bế con, chăm con, cho đứa bé ăn sữa hàng đêm, cho đến việc dỗ con ngủ, chẳng mất mấy chốc mà Triệu Chi Lan đã làm một cách thành thạo mà không cần nhờ sự giúp đỡ của bảo mẫu.
Triệu Chi Lan cảm thấy có con là điều hạnh phúc nhất đời mình rồi.
Thậm chí cậu còn chẳng suy tính đến chuyện tương lai nữa cơ.
Nhưng người ngoài như Nguỵ Lãnh Vân hoàn toàn nhận ra được người kia thay đổi rất bất thường.
Cậu dành hết tình yêu thương cho con mình, nhưng trong đôi mắt kia hoàn toàn trống rỗng không chút sự sống.