Triệu Chi Lan ra đi rất thanh thản.
Cho dù cơ thể cậu đã bị bệnh tật tàn phá nhưng không hiểu sao, dáng vẻ nhắm mắt kia của cậu khiến người ta chỉ nghĩ đến việc cậu đang ngủ một giấc mà thôi.
Nguỵ Lãnh Vân cũng như thế.
Hắn nắm tay của Triệu Chi Lan, nhẹ nhàng mân mê từng khớp ngón tay.
Ánh mắt hắn nhìn cậu rất dịu dàng, kiên nhẫn như thể chờ cậu tỉnh dậy.
“Mày tỉnh dậy đi.
Tao mua đồ ăn ngon cho mày nhé.”
“Hay mày muốn đi chơi ở đâu? Tao dẫn này và con đi nhé.”
Nguỵ Lãnh Vân nỉ non.
Triệu Chi Lan không còn thở nữa, dường như đã đem theo trái tim của hắn lên thiên đường.
Họ bên nhau hơn mười mấy năm.
Yêu nhau có hận nhau có.
Xa cách có gần gũi có.
Chỉ là chưa từng có hạnh phúc trọn vẹn.
Nguỵ Lãnh Vân hận mình, hận tất cả cũng giận sang Triệu Chi Lan dùng mọi thủ đoạn không cho hắn đi theo cậu.
Đứa con mà hắn tưởng chừng sẽ xích Triệu Chi Lan lại cuối cùng lại thành nỗi vấn vương duy nhất của hắn ở thế gian này.
Triệu Chi Lan đi rồi.
Mang theo tất cả của bọn họ đi rồi.
Không khí tan thương ngập tràn căn biệt thự xa hoa.
Người hầu vệ sĩ đều không dám thở mạnh.
Bởi họ biết, chủ nhân của nơi này đang đau lòng cực độ, chỉ cần một chút kích thích thôi cũng sẽ xảy ra những chuyện khôn lường.
Dù người kia đã mất đi, nhưng không một ai dám vào khuyên ngăn Nguỵ Lãnh Vân hãy đứng dậy lo liệu tang sự cho cậu cả.
Họ không dám phá vỡ mộng tưởng của một Alpha đang phát điên.
Cạch….
Tiếng đẩy cửa làm Nguỵ Lãnh Vân giật mình thảng thốt.
Hắn vòng tay ôm chặt Triệu Chi Lan như sợ người ta sẽ đem cậu đi mất.
Bé con Hoài Chi lon ton bước vào nhà.
Bé biết bây giờ là lúc chơi với ba nhỏ, nhưng bé đợi hoài cũng không thấy ba lớn đến dẫn qua nên đành tự đi.
Bé chớp đôi mắt to tròn nhìn ba nhỏ của mình đang ngủ rất say.
“Ba ba….”
Không hiểu sao Hoài Chi lại thấy buồn.
Rõ ràng bé đã thấy ba ngủ rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ bé thấy mất mát buồn bã như thế này.
Tiếng bé con làm Nguỵ Lãnh Vân thức giấc.
Hắn nhìn đứa con ngoan ngoãn ngây thơ của mình.
Mặc dù người khác bảo Hoài Chi giống hệt hắn nhưng Nguỵ Lãnh Vân vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt bé con giống hệt Triệu Chi Lan.
Một đôi mắt đẹp, chứa muốn vàn sao trời lấp lánh.
Nguỵ Lãnh Vân gục đầu khóc thét.
Tiếng nấc nghẹn ngào nức nở đau lòng xé tận tâm can.
Hắn biết hắn đã phá vỡ một đôi mắt đẹp, bây giờ không thể để quá khứ lặp lại nữa.
...****************...
Tang lễ của Triệu Chi Lan diễn ra theo quy chuẩn của một phu nhân quý tộc.
Tuy nhiên, không có quá nhiều người biết đến cũng không ai được mời.
Tất cả những người thấy được giây phút quan tài cậu đưa xuống đất chỉ có vỏn vẹn những người sống ở biệt thự và chủ nhân nơi này.
Triệu Chi Lan khi sống không giao thiệp với ai, lúc chết cũng ít người khóc thương cho cậu.
Thậm chí đồng nghiệp ở công ty cũ có khi cũng không biết cậu chết hay chưa nữa.
Triệu Chi Lan khi sống rất thích khu vườn này.
Cho nên lúc chôn cậu, Nguỵ Lãnh Vân cũng đặc biệt đào một huyệt mộ xinh đẹp bao phủ với rất nhiều hoa cho cậu sống vĩnh viễn ở đây.
Đêm đó hắn từng hỏi cậu muốn chôn ở nơi nào khác không, dù sao căn biệt thự này cũng là nơi đã mang lại nhiều đau thương cho cậu.
Đó là giây phút Nguỵ Lãnh Vân hiếm hoi mềm lòng.
Nhưng Triệu Chi Lan lắc đầu.
Cậu muốn được chôn tại đây - nhìn ngắm con mình lớn lên bằng cách này hay cách khác.
Lúc đó Nguỵ Lãnh Vân cũng hiểu được rằng Triệu Chi Lan đã buông bỏ hết tất cả thù hận của cả hai ở kiếp này rồi.
“Ba ba… ba ba…”
Bé con vẫn nói chưa sõi lắm.
Khuôn mặt mếu máo chỉ vào ba nhỏ mình đang ngủ say trong quan tài bằng gỗ quý.
Dường như ba ngủ rất ngon nhưng Hoài Chi lại bật khóc nức nở.
Bé còn nhỏ, chưa hiểu được lần này ba nhỏ sẽ ra đi mãi mãi, chỉ là cảm giác quá đau lòng mà thôi.
Nguỵ Lãnh Vân nắm chặt con trai mình, cùng với con đặt lên nấm mồ mới một đoá hoa hồng xinh đẹp rạng rỡ.
Triệu Chi Lan, em ấy không thích cúc trắng bởi nó quá đỗi tang thương.
Đặt lên nấm mồ của em một đoá hoa hồng tình yêu - nguyện ngàn năm vạn năm sau - chúng ta lại nối duyên kiếp này.
...****************...
Nguỵ Lãnh Vân không cưới vợ nữa, hay đúng hơn là xung quanh ông không có bất kì nam nữ hay Omega nào ve vãn nữa.
Chỉ cần ai có ý đồ bất lương với ông, sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Vị trí phu nhân của Nguỵ gia vẫn cứ để trống từ năm này qua tháng nọ.
À cũng không hẳn là để trống, chỉ là người nắm giữ nó đã không còn nữa mà thôi.
Người trong giới đồn rằng.
Nguỵ Lãnh Vân rất yêu vợ cũ của mình, nhưng cũng chính anh ta hại chết người mình yêu.
Chung quy là lời đồn bay tứ phía, có đúng có sai nhưng Nguỵ Lãnh Vân chưa một lần lên tiếng đính chính, cũng không cưới thêm ai về.
Mẹ Nguỵ Lãnh Vân chưa dưới năm lần gây áp lực cho hắn.
Ít nhất là muốn Nguỵ Lãnh Vân kiếm thêm người chăm sóc cho bé con.
Nhưng Nguỵ Lãnh Vân hoàn toàn không nghe.
Đối với nhà tổ bây giờ, Nguỵ Lãnh Vân cũng không qua lại nhiều nữa.
Hắn cũng không cho Hoài Chi tiếp xúc quá nhiều với bên nhà mình, các dịp lễ tết thì đi cho có lệ vậy thôi.
Hoài Chi không hỏi quá nhiều.
Đúng hơn là lúc nhỏ bé con có hỏi, nhưng khi lớn dần bé cũng không còn thắc mắc nữa.
Chỉ duy nhất chuyện của Triệu Chi Lan, Hoài Chi không có đả động gì đến.
Năm mười lăm tuổi, Nguỵ Hoài Chi hoàn toàn trở thành bản sao của ông bố mình.
Từ cái nhìn, cách ăn mặc, thân phận, …..
đều như một bản sao y hệt.
Nếu Triệu Chi Lan còn sống, có lẽ cậu cũng ngạc nhiên về kiếp đẻ thuê của mình lắm đây.
Mối quan hệ cha con của hai người họ cũng thật kì lạ.
Rõ ràng, Nguỵ Lãnh Vân chăm con từ nhỏ đến lớn nhưng giữa hai cha con luôn tồn tại một vách ngăn nào đó vô hình.
Hoài Chi cũng không biết.
Chỉ là, cậu không dễ dàng tâm sự với ba lớn của mình, nhưng lại có thể dốc hết nỗi lòng với một nấm mồ yên ổn trong vườn hoa.
Mỗi lần có chuyện gì đó buồn phiền hay khó giải quyết, cậu đều mang theo một bông hồng đặt lên mộ ba nhỏ.
Sau đó cậu có thể ngồi tâm sự với ba nhỏ hàng giờ đồng hồ.
Mỗi lần như thế Nguỵ Hoài Chi đều cảm thấy có chút không thật.
Những cơn gió nhẹ qua, tựa như ba nhỏ đang ở bên cạnh vỗ về cậu vậy.
Cậu không hề có chút kí ức nào về ông.
Những năm tháng ông bên cạnh cậu quá đỗi ngắn ngủi, nhưng ông vẫn hay xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
Dịu dàng, ấm áp ngọt ngào.
Lúc Nguỵ Lãnh Vân ra mộ thăm vợ mình thì đã thấy đứa con trai quý báu của mình nói xấu mình đủ thứ chuyện trên đời.
“Khụ….
Con nghĩ ba nhỏ con sẽ chứng cho mấy lời nói bậy đó của con sao?”
Hoài Chi quay lại nhìn thấy người cha đã bước vào tuổi trung niên nhưng vẫn còn phong độ ngời ngời của mình.
Cậu im lặng tránh ra một bên để cha mình đặt lên mộ ba nhỏ một cành hồng như thường lệ.
“Con vào đi.
Ta có chuyện muốn nói riêng với ông ấy.”
“Vâng ạ.”
Đợi con trai mình khuất bóng, Nguỵ Lãnh Vân mới từ từ ngồi xuống, âm thầm vuốt ve tấm bia mộ đã cũ theo thời gian.
“Mười lăm năm rồi.
Mày vẫn còn chờ tao chứ?”
“Tao đoán là vẫn còn.
Mày luôn là người giữ lời hứa mà.”
“Hoài Chi đã trưởng thành rất nhiều.
Nó cũng tự mình gánh vác một phương được rồi.
Nhiều năm qua nó chả hỏi tao cái gì nhưng tao đoán là nó đã biết được gì đó.”
“Nó chả thể hiện thái độ gì cả.
Nhưng tao biết nó giận tao.
Tao cũng không trách nó.
Mày… đợi tao ít năm nữa nhé….
Tao cũng nhớ mày không chịu nổi nữa rồi.”
Nguỵ Lãnh Vân thầm thì.
Ông chôn giấu nỗi nhớ trong mình suốt bao nhiêu năm.
Bây giờ nỗi nhớ và đau đớn dâng trào không cách nào thông suốt được, ông muốn ở bên cạnh người mình yêu, muốn nắm tay người ấy.
Muốn kiếp sau có thể ở bên nhau…..
bù đắp cho những sai lầm kiếp này…..
Muốn cả hai có thể bên nhau - làm lại từ đầu.
Muốn kiếp sau có thể trọn vẹn nói lời yêu nhau.
...HOÀN CHÍNH VĂN...