Nguỵ Hoài Chi vừa đáp xuống sân bay đã về thẳng biệt thự.
Cha cậu vừa nhắn tin nói cậu về gấp, ông có di vật mà ba nhỏ để lại cho cậu.
Chỉ cần nghe tới ba nhỏ, Nguỵ Hoài Chi không cách nào kiềm chế được mớ cảm xúc rối loạn trong lòng.
Người đàn ông mà cha cậu từng yêu, người đàn ông đã ôm cậu rất nhiều lần khi cậu lúc nhỏ, người đàn ông xuất hiện trong mơ lúc gần lúc xa.
Đối với ba nhỏ của mình, Nguỵ Hoài Chi vừa yêu thương và áy náy với ông.
Không dưới một lần cậu nghe được người ta nói rằng vì muốn giữ ba nhỏ lại mà cha cậu mới dùng thuốc khiến ba nhỏ sức khoẻ suy yếu.
Và khi cậu đem những điều đó đi hỏi ba lớn của mình thì nhận được cái im lặng của ông.
Sự im lặng ấy chính là câu trả lời tốt nhất rồi.
Chung quy lại vì cậu nên ba nhỏ mới chết đi.
Chung quy lại, nếu không có cậu, có lẽ ba nhỏ đã có thể sống thêm ít năm.
Hoài Chi….
Hoài Chi…..
ba nhỏ tên là Triệu Chi Lan, Nguỵ Hoài Chi biết rõ cái tên của mình có ý nghĩa như thế nào.
Khi cậu nhìn thấy ba lớn của mình xăm chữ “Hoài Chi” ở vị trí gần trái tim.
Cậu đã hiểu.
Nhưng cậu không cách nào hiểu được tình yêu có chút biến thái của cha mình.
Nhưng cậu biết Nguỵ Lãnh Vân yêu ba nhỏ là thật lòng.
Những bức ảnh, những bức chân dung, cả những lần ông ấy say rượu nhìn cậu rồi bật khóc.
Cậu biết mình có đôi mắt rất giống ba nhỏ.
Trong bóng dáng của cậu, Nguỵ Lãnh Vân đã tìm về kí ức.
“Ba có chuyện gì muốn nói với con sao?”
Nguỵ Hoài Chi nhìn người cha có tuổi của mình.
Trên tay ông ấy cầm một phong thư cũ kĩ, ông ấy vuốt thật phẳng rồi đưa cho cậu.
“Cái này ba nhỏ con nhờ ta đưa cho con vào sinh nhật 20 tuổi của con.
Nhận lấy đi.”
Hoài Chi tay run rẩy cầm lấy phong thư cũ.
Dấu niêm phong vẫn còn chứng tỏ chưa từng có người mở ra.
“Ba…”
“Chúc mừng sinh nhật con nhé.
Ba yêu con rất nhiều.”
Đó là lần đầu tiên trong đời Nguỵ Lãnh Vân nói lời tình cảm với con trai mình.
Lời nói xuất phát từ đáy trái tim, tuy có vẻ ngượng ngùng nhưng lại chạm đến trái tim của con người.
Nguỵ Hoài Chi khẽ gật đầu.
Nhìn cậu có vẻ không để tâm lắm ráng đỏ trên gương mặt đã bán đứng cậu.
Đêm đó mất rất lâu, Hoài Chi mới có dũng khí mở phong thư đó ra.
Gửi con yêu của ba!!!
Ba yêu con rất nhiều và sinh nhật vui vẻ nhé.
Ba cũng không biết khi nhận được bức thư này con có ngạc nhiên nhiều hay không.
Ba một nửa muốn con đừng nhớ đến ba, một nửa lại mong con hãy luôn ghi nhớ ba trong trái tim của con.
Hoài Chi à, khi ba lớn của con đòi đặt cái tên này cho con, ba đã phản đối rất nhiều.
Nhưng nghĩ lại thì cái tên này cũng hay đấy chứ.
Ba cũng mong rằng con sẽ thích nó.
Nguỵ Hoài Chi, năm nay con đã hai mươi tuổi, ba chắc là con cũng đã biết mọi chuyện rồi đúng không.
Thật ra ba mong con không biết thì hơn.
Nhưng ba có thể chắc chắn một điều rằng, dù cho ba có hận ai trên đời thì giây phút con chào đời chính là giây phút ba hạnh phúc nhất trên đời.
Bất chấp tất cả, ba luôn xem con là món quà vô giá trong cuộc đời của mình.
Cho nên con đừng cảm thấy áy náy hay có lỗi với ba, ba chỉ mong con hạnh phúc suốt cuộc đời này mà thôi.
Về ba lớn của con, Nguỵ Lãnh Vân, ba biết con sẽ giận tên đó nhiều lắm.
Nhưng mà Hoài Chi này, con biết không.
Suốt mười mấy năm quen biết nhau, ba chưa từng thấy Lãnh Vân kiên nhẫn với ai như với con cả.
Trước kia cậu ta chúa ghét con nít, nhưng lúc nào cũng ẵm bỗng con, còn khen con thơm mùi sữa nữa chứ.
Ba từng nghĩ, khác với suy nghĩ của Nguỵ Lãnh Vân, Hoài Chi của ba sẽ là sợi dây kết nối gia đình nhỏ của chúng ta lại với nhau.
Suy cho cùng việc anh ấy đối xử tốt với con ban đầu là do ba thúc ép, nhưng con biết không, trái tim con người luôn luôn khó đoán.
Từ lúc nào rồi con đã chiếm một vị trí cực kì quan trọng trong trái tim của ba và ba lớn con.
Cho nên, Hoài Chi của chúng ta đừng để những hận thù giày vò con.
Chuyện của ta và ba lớn con chúng ta đã hứa hẹn với nhau sang kiếp sau sẽ giải quyết tiếp rồi.
Ba biết yêu cầu này có chút ích kỉ.
Nhưng con hãy ở bên Lãnh Vân nhiều một chút.
Sự ra đi của ba đã là sự trừng phạt lớn nhất trong đời cậu ấy rồi.
Ba không muốn đâu nhưng có lẽ ngày chôn cất ba có lẽ trái tim của Lãnh Vân cũng đã đi theo ba luôn rồi.
Cho nên, hãy đừng ngần ngại nói lời yêu thương với ba lớn của con nhé.
Ba nhỏ và ba lớn con bỏ lỡ nhau một đời cũng vì không nhìn rõ lòng mình như thế đấy.
Ba không muốn con mang hối tiếc.
Ba chỉ muốn con có thể sống đúng với những gì mà con mong muốn, yêu người yêu con, quý trọng từng khoảnh khắc quý giá trong đời mình.
Con của ba sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian.
Và còn một điều nữa ba muốn dặn con một chút.
Đừng bắt chước cách yêu của ba lớn hay ba nhỏ con.
Đừng quá rụt rè sợ hãi hay quá mạnh mẽ chiếm hữu.
Con hãy nghe theo trái tim mình nhưng tuyệt đối đừng quá đỗi cứng rắn tổn thương người con yêu.
Hãy nhiệt thành đúng lúc mềm mỏng đúng chỗ nhé con.
Ba tin con sẽ biết yêu và được yêu và có tình yêu đẹp nhất đời.
Ba sẽ ở trên trời chúc phúc cho con.
Ba và ba lớn con không có quá nhiều kỉ niệm tình yêu kể cho con nghe.
Nhưng con biết không, khi mà trái tim chúng ta rung động mạnh mẽ nhất cũng chính là khi nhìn thấy đối phương.
Cảm giác quý giá và kì lạ ấy sẽ không bao giờ con có thể quên được.
Ba yêu con rất nhiều.
Dù cho chúng ta không thể đồng hành cùng nhau, nhưng ba tin rằng con cũng sẽ cảm nhận được tình yêu của ba.
Hoài Chi của ba năm nay đã hai mươi tuổi rồi, đã thành người lớn rồi.
Quãng đường tiếp theo ắt hẳn sẽ có nhiều mới mẻ và vấp ngã.
Nhưng con đừng lo nhé, những người yêu thương con sẽ luôn đồng hành cùng con.
Ba yêu con, yêu con rất nhiều.
Đừng quên điều này nhé con yêu.
^^^Ba của con^^^
^^^Triệu Chi Lan^^^
Nguỵ Hoài Chi gục xuống bàn khóc nức nở, chính cậu cũng không biết đây là đau buồn hay hạnh phúc.
Cậu chưa từng nghe ba nhỏ nói yêu mình, hoặc có chăng là khi đó còn quá nhỏ nên cậu không nhớ nhưng không biết bằng một cách nào đó Hoài Chi lại tin chắc rằng ông ấy yêu thương mình rất nhiều.
Ba lớn nghiêm khắc, ông ấy cực kì nghiêm khắc với cậu.
Nhưng Hoài Chi khi nhìn thấy đôi mắt chứa đầy nỗi buồn của ba lớn, cậu lại mềm lòng.
Có lẽ điểm này cậu giống ba nhỏ đi.
Đôi lúc, Hoài Chi không hiểu tình yêu của hai ba mình.
Hai người yêu nhau là chắc chắn nhưng cách đối xử với nhau lại tràn ngập những tổn thương.
Nguỵ Hoài Chi giờ phút này mới biết bản thân may mắn bao nhiêu.
Cậu đã có một cuộc sống tràn ngập yêu thương nhất có thể.
Cậu cũng từng oán hận, nhưng nhiều hơn chính yêu hai người ba của mình.
Đêm đó, Nguỵ Hoài Chi đã dành cả đêm bên cạnh mộ ba nhỏ của mình.
Cậu lau chùi sạch sẽ từng ngóc ngách, lảm nhảm nói chuyện với ba.
Mối quan hệ hai cha con sau này cũng có nhiều thay đổi.
Bằng cách này hay cách khác Nguỵ Hoài Chi cũng muốn được sống giống như mong muốn của ba nhỏ mình.
Một đời hạnh phúc.