Lâm Yên Nhiên đi lên phòng thấy cửa đóng mà ở trong chỉ có Doãn Trí Cường và bé Trân An thôi không biết hai người này đang nói cái gì nữa mà thì thầm to nhỏ với nhau.
Cô mở cửa bước vào làm Doãn Trí Cường giật mình ngước đầu lên nhìn.
Bé An vì thấy thế cũng hết hồn theo.
-" Hai người làm gì như có gì mờ ám vậy! Có gì giấu mẹ đúng không?"
Lâm Yên Nhiên nghi hoặc hỏi hai người.
Bé Trân An trưng bộ mặt vô tội nhìn cô, con bé tươi cười ôm lấy cô vào người.
-" Hông có đâu mẹ Nhiên."
-" Thật không?"
Bé Trân An lúc gật đầu lúc lắc đầu khiến cho cô rất nghi ngờ.
Nhưng thôi cô bỏ qua.
-" Bé An ra đây mẹ bế vào tắm nào."
Bé Trân An chìa tay ra ôm lấy Yên Nhiên, cô bế con bé vào vệ sinh cá nhân tắm rửa sạch sẽ thơm tho.
Tắm xong rồi mặc cho con bé bộ đồ hình con voi hồng rất xinh.
Cô bế con bé ra sấy tóc cho con bé.
Tóc còn bé rất dễ khô nên chỉ sấy vài ba phút là xong rồi.
-" Mẹ Nhiên ơi con xinh giống ai?"
-" Con xinh giống mẹ Nguyệt."
Cô không ngại gì mà trả lời con bé, con bé rất giống chị ấy từ khuôn mặt đến tính cách bây giờ rất giống.
Cô rất thương con bé vì sự trưởng thành sẽ không có mẹ ruột bên cạnh.
-" Có phải vì con mà mẹ Nguyệt mới mất không ạ?"
Câu hỏi của con bé làm cho không khí trở nên cứng đờ.
Doãn Trí Cường nhìn Yên Nhiên cũng nhận thấy sự lúng túng trong đó.
-" Ai...!ai nói với con như vậy?" Cô lắp bắp hỏi.
-" Dạ bà ngoại Phương nói với dì Ninh con nghe thấy ạ." Con bé nhỏ giọng nói với cô.
Lâm Yên Nhiên thương đứa con gái hồn nhiên đang ngồi trong lòng mình.
Con bé quá nhỏ để nghe những lời nói nặng nề này.
-" Không có, mẹ Nguyệt vì đau quá không chịu được nên mới đi để không chịu đau nữa."
Cô dừng một đoạn lau nước mắt đi nói tiếp với con bé.
-" Mẹ Nguyệt muốn dành sự sống cho con, muốn con được vui vẻ tận hưởng cuộc sống thay mẹ Nguyệt.
Như vậy sau này con phải sống thật tốt thay mẹ Nguyệt con biết chưa.
Mẹ Nguyệt không bao giờ mất mà luôn ở trong tim con, trong tim mẹ và cả mọi người nữa."
-" Con biết rồi ạ, sau này con sẽ làm những điều tốt để mẹ Nguyệt nhìn thấy.
Dì Ninh nói là mẹ Nguyệt nhìn thấy chúng ta chỉ là chúng ta không nhìn thấy mẹ Nguyệt mà thôi.
Đúng không mẹ Nhiên?"
Bé Trân An hỏi ngược lại Yên Nhiên, cô mỉm cười gật đầu.
-" Đúng thế.
Lúc con bé dì Ninh vừa đi học vừa chăm con sau này con phải thương dì Ninh thật nhiều nghe rõ chưa."
-" Dạ."
Lâm Yên Nhiên sờ má con bé hôn chụt một cái vào cái má bánh bao đấy.
Cô chỉ mong một ngày Bà ngoại của con bé chấp nhận con bé mà thôi.
Bà ấy bây giờ vẫn chưa thể chấp nhận được việc con gái của mình mất và bà nghĩ là tại con bé nên mới đi đến con đường này.
Cũng tại vì con bé cũng có trong người giọt máu của tên Lý Đức Huy kia, chính anh ta là người bỏ rơi hai mẹ con chị ấy cũng là người gián tiếp gây ra cái chết của Phương Nguyệt.
Doãn Trí Cường lại ôm sau lưng Yên Nhiên, anh biết cô đang khóc.
Cô không dám khóc khi có bé An ở đây.
Bé Trân An vừa mới xuống nhà chơi là cô quay lưng khóc không ra tiếng.
-" Ngoan nín đi không con bé lên nhìn thấy em khóc con bé sẽ buồn lắm đó."
Doãn Trí Cường an ủi cô, cô quay sang úp mặt vào ngực anh mà nức nở.
Sao người lớn có thể nói những lời nhẫn tâm với một đứa trẻ như vậy chứ.
-" Sao bà ấy có thể nói những lời nhẫn tâm với một đứa trẻ ngây thơ như con bé chứ.
Con bé đâu có làm gì sai đâu.
Huhu"
-" Nín đi."
Doãn Trí Cường cũng đau lòng lắm chứ, anh không biết đã xảy ra những gì trong quá khứ của cô và những cô gái kia nhưng anh chắc là nó rất kinh khủng và rất đau đớn.
Một cô gái tỏ ra mình mạnh mẽ bên ngoài để làm vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Bên trong là bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu sự yếu đuối trong đó.
Doãn Trí Cường vẫn thấy cô khóc chưa nín vội mất kiên nhẫn.
Chưa bao giờ anh mất kiên nhẫn mà dỗ dành con gái khóc cả, kể cả em gái cũng vậy.
Doãn Trí Cường nâng cằm cô lên đối diện với mình, mắt của cô đã đỏ và đọng nước.
Cô vội né tránh để không cho anh thấy khuôn mặt khóc sướt mướt của mình.
-" Vừa nãy em tắm cho bé An rồi bây giờ tôi tắm cho em."
-" Không cần đâu.
Aa..anh thả em xuống."
Doãn Trí Cường không nghe cô nói liền bế thẳng cô vào phòng tắm, anh nở một nụ cười nham hiểm khi nhìn thấy bầu ngực của cô.
-" Anh ra ngoài đi."
-" Tôi muốn tắm, đúng lúc em vẫn chưa tắm thì mình tắm chung tiết kiệm nước còn gì nữa."
Cái định lí gì vậy chứ.
Doãn gia giàu nhất thành phố này mà đi tiết kiệm nước kiểu này, ai mà tin chứ cô không tin một tí nào.
Cô vội đẩy anh ra ngoài khoá chặt cửa lại rồi mới tắm.
Bên trong vui sướng bao nhiêu thì bên ngoài đau khổ bấy nhiêu.
Tiểu Cường của anh đã căng cứng rồi mà cô nỡ lòng nào như vậy chứ.
Đã 4 ngày anh không giải quyết rồi.
Cô muốn anh phải sống sao đây.
Lâm Yên Nhiên ra ngoài nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Doãn Trí Cường mà nhịn cười.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào cô như sinh vật lạ chưa gặp bao giờ vậy.
-" Anh vào tắm đi còn xuống dùng cơm."
Cô lại tới gần câu cổ anh, thấy anh không trả lời gì trong đầu nghĩ ra một ý.
-" Anh đi tắm đi.
Tối nay em sẽ làm anh sung sướng."
Doãn Trí Cường kinh ngạc vì lời mời gọi từ cô, anh nhìn xuống gương mặt cô thấy cô gật đầu miệng cười nhìn rất gợi tình.
-" Hay bây giờ làm luôn." Anh cười nham hiểm nói với cô.
-" Ừm không được.
Tối mới sướng chứ."
Doãn Trí Cường dụi vào hõm cổ của cô bị cô đẩy ra, đẩy ra được cô rời khỏi người anh đi xuống dưới nhà.
Doãn Trí Cường nhìn theo bóng lưng của cô mà nở nụ cười thích thú.
Không biết cô lại bày ra cái trò gì đây nữa.
Tắm xong cũng là 15 phút sau.
Doãn Trí Cường đi xuống nhà nhìn thấy mọi người chỉ chơi với bé An mà làm lơ Lâm Yên Nhiên.
Nhìn vào khuôn mặt giận dỗi của cô rất buồn cười, ngồi một mình ăn trái cây mắt liếc nhìn mọi người vui vẻ với bé An.
Còn cô ngồi bơ vơ một mình.
-" Sao thế?"
Doãn Trí Cường ngồi xuống ôm eo cô hôn hút hương thơm trên người cô như một kẻ nghiện mùi hương này, một mùi hương của hoa oải hương, tóc thì có mùi hoa hồng thoang thoảng.
Ngửi rất nghiện.
-" Anh nhìn không thấy sao!"
Lâm Yên Nhiên nói xong nhét miếng dưa vào miệng nhai.
Cảm nhận Doãn Trí Cường đang phả hơi nóng vào cổ mình mà khó chịu, cô đẩy anh ra nhét miếng dưa vào miệng anh.
Doãn Trí Cường nhai miếng dưa ngon lành.
Bỗng hôn cô một cái bất ngờ.
-" Có vẻ như thế này dưa mới ngọt hơn thì phải."
-" Anh này!"
Cô đánh nhẹ vào tay anh, xấu hổ đến hai má đỏ hết lên.
Mọi người còn đang ngồi đây anh lại có thể làm như vậy chứ.
Mọi người đứng hình khi nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào anh.
Ai ai cũng tủm tỉm cười, Lâm Vũ che mắt bé An lại để không nhìn thấy cảnh tượng không hợp với nứa tuổi.
-" Lão gia, ông chủ cơm đã xong rồi ạ.
Mời mọi người vào dùng bữa."
Người giúp việc đi ra thông báo làm phá tan bầu không khí gượng gạo này.
-" Vào dùng cơm thôi." Doãn lão gia nói.
Tất cả mọi người ngồi vào vị trí của mình, Lâm Yên Nhiên không thấy Y Vân đâu bèn hỏi.
-" Y Vân vẫn chưa về sao ạ."
-" Chắc con bé nó ở nhà bạn chơi đó, con bé sáng nay có nói với mẹ là hôm nay nó ngủ nhà bạn nó mà."
Lâm Yên Nhiên vâng dạ gật đầu bắt đầu dùng bữa, cô gắp thức ăn cho bé An ăn trước xong cô mới ăn.
Doãn Trí Cường thấy cô không ăn mà chăm bé An ăn xong trước thì bóc tôm, lọc xương cá bỏ vào bát cho cô.
-" Em ăn đi, vừa ăn vừa đút cho bé An ăn được mà."
-" Anh cứ ăn đi, em vẫn chưa đói."
Lâm Yên Nhiên chăm chú đút cho bé An ăn, vừa đút vừa đáp lại khiến cho Doãn Trí Cường khó chịu.
Lúc nào cũng vậy, người gầy đi là phải rồi.
-" Nào con gái ăn miếng rau."
Bé Trân An ngoan ngoãn há miệng, bình thường con bé có thể tự ăn được nhưng ở đây không có đôi đũa dành cho con bé nên không thể gắp được, súc bằng thìa thì bàn cao quá con bé không với tới.
Lâm Yên Nhiên mới đút cho con bé ăn chứ, bé An được dạy sống tự lập khi còn nhỏ tí cơ.
Tự súc cơm ăn, tự thay đồ được.
Doãn Trí Cường múc một bát canh đút cho cô uống.
-" Nóng."
Doãn Trí Cường nghe cô nói vậy thì thổi cho nguội bớt mới đút muỗng tiếp theo cho cô.
Đút xong canh lại đút thịt, đút cơm cho cô.
-" Anh ăn đi, đừng đút cho em nữa."
Lâm Yên Nhiên thấy Doãn Trí Cường đút cho mình liên tục đến nỗi miệng cô không chứa được thức ăn nữa.
Tất cả mọi người trong bàn ăn thấy hai vợ chồng trẻ chăm sóc quan tâm nhau như thế này là hạnh phúc rồi.
Có hiểu lầm thì mới có ngày hôm nay, chỉ mong là lúc nào cũng hạnh phúc như vậy thôi.
Cho bé An ăn xong cô cho con bé ra ngoài phòng khách mở hoạt hình cho con bé xem rồi cô mới vào trong ăn tối tiếp.
-" Con mời mọi người ăn cơm ạ."
-" Ừ con ăn đi." Ông nội Doãn nói.
Đang ăn Doãn Trí Cường cứ ôm eo cô làm cô suýt nữa sặc cơm.
Cô đánh nhẹ vào tay anh nhưng anh vẫn cứ để đấy coi như không biết gì.
-" Ra Tết hai đứa có tính đi hưởng tuần trăng mật bù hay là đi du lịch với nhau không?"
Doãn Minh Hùng nhìn vào Doãn Trí Cường mà hỏi, ông biết tình cảm hai người đã tốt lên rồi bây giờ ông gợi ý cho con trai để hai người có thời gian hâm nóng tình cảm và hiểu nhau hơn.
-" Em thấy sao Yên Nhiên." Doãn Trí Cường quay sang hỏi cô.
-" Em sao cũng được."
Doãn Trí Cường đã nảy ra ý tưởng trong đầu rồi, anh cũng muốn hai người có không gian riêng để hiểu nhau hơn.
Dùng cơm tối xong mọi người ra phòng khách nói chuyện xem phim hoạt hình với bé An.
Lâm Yên Nhiên chuẩn bị hoa quả mang ra cho mọi người ăn tráng miệng.